PHI LAI HOÀNH KHUYỂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Trì bình thường sẽ không nói chuyện của bản thân với người không quen lắm, vốn thuộc về kiểu người cứ thấy người không quen là không biết nói chuyện thế nào, hơn nữa cuộc sống một mình mấy năm nay đã khiến cậu cẩn thận hơn.

Có điều, Tôn Vấn Cừ hỏi, cậu vẫn nói một câu đơn giản: "Leo núi."

"Leo núi?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, vẻ mặt không thể nói rõ là giật mình hay nghi ngờ.

"Đúng," Phương Trì cảm thấy phản ứng của Tôn Vấn Cừ có hơi kỳ quái, vì thế lại nói thêm một câu, "Chính là buộc dây thừng rồi leo trên vách đá..."

"Tôi biết leo núi là thế nào." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"À." Phương Trì đáp một tiếng.

"Luyện ở chỗ nào?" Tôn Vấn Cừ lại hỏi.

"Là...ở một câu lạc bộ." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ có lẽ nhận ra được cậu không muốn nhiều lời, không hỏi tiếp nữa, cúi đầu tiếp tục ăn mì: "Nhiều thật, tôi không ăn hết, chốc nữa cho mèo ăn đi."

"Cho mèo ăn?" Phương Trì ngẩn người.

"Mèo hoang trong khu." Tôn Vấn Cừ chỉ ra ngoài cửa sổ, "Ngay con đường ngoài cổng kia đã có năm sáu con, vợ con nặng nợ."

"Thức ăn cho mèo của anh," Phương Trì suy nghĩ, "Cũng là mua cho mèo ăn à?"

"Không thì mua cho tôi ăn à." Tôn Vấn Cừ nói.

"Tự ăn cũng không có gì mà," Phương Trì nói, "Tôi thấy ăn cũng ngon."

Tôn Vấn Cừ đặt đũa xuống nhìn cậu: "Cậu ăn rồi à?"

"Không nghiêm túc ăn," Phương Trì đứng lên đi tới tủ bên cạnh, lấy ra túi thức ăn cho mèo của Tôn Vấn Cừ, "Lúc Hoàng tổng không muốn ăn, tôi liền nếm thử mấy viên, cảm thấy cũng được."

"Nó chịu ăn cái của tôi," Tôn Vấn Cừ nhịn cười, "Cậu có muốn nếm thử xem khác nhau ở đâu không."

Phương Trì không nói gì, thò tay vào trong túi lấy một viên ra bỏ vào miệng.

"Ôi," Tôn Vấn Cừ quay đầu đi, "Cậu bị ngốc đấy à."

"Tôi ăn thấy mùi vị cũng không khác lắm," Phương Trì nhìn túi, "Cái này của anh có lẽ là cao cấp hơn một chút."

"Trong tủ còn có một túi nữa, cậu mang về cho Hoàng tổng ăn đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Mèo trong khu không kén ăn, cái gì cũng ăn được."

"Thôi, đắt lắm." Phương Trì quay đầu lại nhìn hắn, "Đắt như thế cho mèo ăn..."

"Vậy cho cậu ăn," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Dù sao cậu cũng ăn mà, thế thì không đắt đúng không."

"...Cảm ơn, tôi lấy nửa túi đi." Phương Trì nói.

"Một bữa cậu ăn nửa cân mì, nửa túi đủ không? Lấy luôn một túi đi, dù sao cũng là chú Lượng Tử của cậu mang đến, không cần tiền, mang đi đâu cũng được." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ồ." Phương Trì đáp một tiếng.

Tôn Vấn Cừ bỏ mì không ăn xong vào một cái bát có lẽ là chuyên dùng để cho mèo hoang ăn, đi ra ngoài cho mèo ăn, Phương Trì cầm bát mì vào trong nhà bếp rửa.

Rửa bát xong quay người lại, nhìn thấy một bên khung cửa nhà bếp còn dán tờ giấy nhỏ, viết là "Lau qua sàn nhà một chút."

Trước đó cậu không để ý ở đây còn dán gì, giờ nhìn rõ rồi thì thở dài, tính cách này của Tôn Vấn Cừ đúng thật là không thể nào tổng kết được.

Quét nhà đi thôi.

Căn phòng cậu ở, là sàn gạch men rất cũ, hoa văn phía trên đã phai đến chẳng còn gì, bình thường cậu quét nhà chỉ là quét đất, cũng không lau, cho nên việc quét nhà cậu làm cũng không thành thạo lắm.

Cũng may là nhà Tôn Vấn Cừ sạch sẽ, cậu quét xong một lần cũng đã sạch lắm rồi, lấy cây lau nhà lau qua một lần nữa là được.

"Sạch lắm." Tôn Vấn Cừ cho mèo ăn xong liền quay lại nhìn xuống sàn, rồi đưa một túi thức ăn cho mèo cho cậu, "Cậu hôm nay không phải đi tự học buổi tối à?"

"Phải," Phương Trì bỏ túi thức ăn cho mèo vào trong cặp, "Tôi không phải là sợ ăn xong đã nói phải đi, anh lại nổi khùng với tôi rồi ném bát à."

"À." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, khoanh tay dựa vào tường, "Vậy tôi bảo cậu tối nay đừng đi, cậu có nghe không?"

Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, cặp sách vung lên lưng, mở cửa ra ngoài: "Tôi đi đây."

"Ngày mai đừng để tôi gọi điện thoại giục nữa, tự giác lại đi," Tôn Vấn Cừ cách cửa nói, "Có thể để tí tôn nghiêm cho chủ nô không cơ chứ."

Phương Trì cho Tôn Vấn Cừ cảm giác cậu không phải học sinh giỏi, lúc cặp sách Phương Trì không đóng kín, hắn từng liếc mắt nhìn một cái, tuy rằng không ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Phương Trì, nhưng trong cặp cậu có thuốc.

Có điều, chỉ nhìn thời gian làm việc và nghỉ ngơi buổi chiều của Phương Trì thì vẫn coi như là học sinh tốt, mỗi ngày còn rất đều đặn đúng giờ đi lớp tự học buổi tối, thỉnh thoảng lúc chờ hắn ăn cơm chậm rề rề còn có thể lấy sách ra đọc.

Bộ dạng như vậy khiến mỗi lần Tôn Vấn Cừ định giữ cậu ta lại, đều có ảo giác như thể bản thân làm trễ nải nụ hoa của tổ quốc.

Rõ chán, vốn còn định ba tháng này cho thằng nhóc lừa đảo này xem một vài màu sắc, dùng uy phong của bản thân vì dân trừ hại.

Kết quả là gần được nửa tháng, uy phong cũng chẳng thành công vung lên nổi, Phương Trì cũng chẳng đối nghịch gì với hắn, bảo gì làm vậy, chẳng khác gì từ chị gái làm việc nhà chuyển thành thằng nhóc con làm việc nhà.

Bình tĩnh như vậy làm hắn vẽ xong bức tranh chính thức kia cũng chẳng có cơ hội thích hợp đưa cho Phương Trì.

"Vấn Cừ, thứ bảy tuần này, có thời gian không?" La Bằng gọi điện thoại đến.

"Thứ bảy cái gì, để làm gì?" Tôn Vấn Cừ bị gã hỏi mà mê man.

"Núi Con quạ đó, lần trước nói rồi còn gì," La Bằng nói, "Mày đừng có bảo không đi đấy, tao đã nói với đoàn trưởng số người rồi, bọn mình tổng cộng là hai mốt người."

"À, đi." Tôn Vấn Cừ nghĩ ra, hai ngày nay còn đang thấy chán, "Phải chuẩn bị gì?"

"Không cần chuẩn bị, Bác Văn chuẩn bị cho mày một bộ trang bị ngoài trời đang để ở chỗ tao đây," La Bằng vô cùng hào hứng, "Mày mang theo túi đựng quần áo thay, thêm đôi giày leo núi là được, lần này không dễ gì mà tìm đường dẫn đường người địa phương, cực kỳ quen thuộc vùng đó."

"Ừm." Tôn Vấn Cừ vốn đang vui vẻ, vừa nghe thấy La Bằng nói Lý Bác Vân chuẩn bị trang phục cho hắn, hắn liền lập tức trở nên không thoải mái lắm, cũng không nói rõ được tại sao.

Cúp điện thoại xong, hắn ngẩn ngơ nửa ngày, thôi, đi mua đôi giày đi.

Trước đây có một đôi giày leo núi, lúc bị cha bắt đi đày liền đi, chưa được một năm đã đi nát bét, cực kỳ tang thương mà đi nguyên một năm, cuối cùng, quản lý Trương lúc lên thị trấn đã mua cho hắn một đôi Huili*, vẫn là kiểu đế trắng có đường đỏ kinh điển.

Nghĩ đến mua giày, Tôn Vấn Cừ híp mắt lại.

Lúc Phương Trì chạy đến nhà Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ đang đứng trong sân tưới hoa, có điều không mặc quần áo ngủ, mà đã thay sang quần áo ra ngoài.

"Anh định ra ngoài à?" Phương Trì đứng bên ngoài sân, cách bờ tường hỏi vào.

"À," Tôn Vấn Cừ quay đầu lại nhìn cậu, "Mong ngóng tôi ra ngoài lắm à, còn lười vào cả sân."

Phương Trì đẩy cổng ra rồi đến trước mặt hắn, "Anh định ra ngoài à?"

"Đúng," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Có điều, muốn mang cậu theo."

"Hả?" Phương Trì nhìn hắn.

"Không lâu đâu, chỉ là mua ít đồ, sau đó cậu đi được rồi." Tôn Vấn Cừ thả bình tưới cây xuống.

"Mua gì?" Phương Trì hỏi, "Muốn tôi giúp anh xách đồ."

"Sức tưởng tượng của cậu," Tôn Vấn Cừ cười, "Không thì cậu ở phía sau cầm ô giúp tôi đi."

Phương Trì cùng Tôn Vấn Cừ ra ngoài khu nhà, Tôn Vấn Cừ gọi xe, đến quảng trường mua sắm ở trung tâm thành phố, cảm giác tối nay có lẽ sẽ nhỡ mất rồi.

Hai ngày trước, Trần Hưởng có tìm cậu, nói là thứ bảy có một đoàn bên ngoài muốn đến núi Con Quạ, muốn tìm dẫn đường người bản địa.

Chỗ này cách nhà ông nội cũng chỉ hai mươi phút đi đường, lúc Trần Hưởng hỏi cậu có nhận hay không, cậu không chút do dự đã đồng ý, vốn còn định hai buổi tối này sẽ ôn tập nghiêm túc, bù đắp thời gian bị mất hai ngày cuối tuần.

Có điều, Tôn Vấn Cừ có vẻ không đi dạo phố, xuống xe là đi thẳng đến mục tiêu khu mua sắm năm tầng ở quảng trường mua sắm.

"Tôi muốn chọn một đôi giày leo núi," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu chuyên nghiệp lắm đúng không?"

"Bình thường thôi," Phương Trì biết Tôn Vấn Cừ ngày nào cũng tới phòng tập thể hình, có điều cái kiểu cứ về nhà là cuộn trên ghế sofa như rắn của hắn, không ngờ rằng còn có thể hoạt động ngoài trời, "Anh muốn đi leo núi à?"

"Để sẵn đó, biết đâu hôm nào đó lại đi." Tôn Vấn Cừ cười.

"À, anh dự định giá khoảng bao nhiêu?" Phương Trì hỏi, hỏi xong liền gãi đầu, "Anh chắc cũng không nghĩ cái này."

"Cậu chọn là được." Tôn Vấn Cừ nói.

Không bị ngân sách hạn chế, chọn càng tùy ý, Phương Trì dẫn hắn vào trong cửa hàng, bảo người đưa cho Tôn Vấn Cừ đôi giày leo núi bản thân vẫn luôn muốn mua mà lại không cam lòng mua.

Lúc Tôn Vấn Cừ thử giày, Phương Trì cảm giác mình đứng một bên nhìn như bị thôi miên.

"Thông khí, không thấm nước, bám tốt," cậu đứng bên cạnh giới thiệu qua cho Tôn Vấn Cừ, "Đế đôi này cũng..."

"Không cần nói mấy thứ đó," Tôn Vấn Cừ ngắt lời cậu, "Cứ đôi này đi."

"Ồ." Phương Trì không nói thêm gì nữa.

Vốn tưởng chuyên gia soi mói chỉ trích như Tôn Vấn Cừ kiểu gì cũng phải hỏi thêm mấy câu, kể cả là vì dằn vặt bản thân thì cũng nên bảo cậu giới thiệu thêm mấy câu, không ngờ rằng, từ lúc vào tiệm lấy giày thử giày đến lúc cuối cùng đưa tiền rời đi, tổng cộng ở trong cửa hàng chưa tới hai mươi phút.

"Ăn gì đi." Tôn Vấn Cừ đưa hộp giầy trong tay để xuống tay cậu.

"À." Phương Trì nhận lấy hộp.

"Ăn gì đây?" Tôn Vấn Cừ ở phía trước vừa đi vừa nghĩ, "Đơn giản chút nhỉ?"

"Ừm." Phương Trì ăn gì cũng được.

"Quán đồ ăn Thổ Thổ Thổ Thổ Nhĩ Kỳ hôm trước ăn với chú Lượng Tử của cậu cũng không tệ lắm," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Ăn không?"

"Có thể...ăn đơn giản chút không?" Phương Trì nói.

"Như là?"

"Mỳ sợi sủi cảo gì đó."

"Ôi," Tôn Vấn Cừ thở dài, "Cậu đúng là dễ nuôi, không thì vào trong phố đồ ăn trong quảng trường mua sắm ăn mì đi."

"Được." Phương Trì gật đầu.

Hai người đi về phía phố đồ ăn, ngày hôm nay không phải cuối tuần, thế nhưng người cũng rất đông, Phương Trì nhìn trái nhìn phải, lo lắng nhiều người ăn lại phải xếp hàng đợi.

Đang định tìm một quán ít người, một bóng người quen thuộc thoảng qua từ trong đám người.

"Đợi đã," Phương Trì một cái tóm lấy cánh tay Tôn Vấn Cừ, "Chờ một chút."

"Hả?" Tôn Vấn Cừ quay đầu lại.

"Chờ tôi một lúc." Phương Trì nhìn chằm chằm vào đám người.

Là Phương Ảnh, đang cầm điện thoại vừa nói vừa đi về phía ATM ven đường, trong tay còn cầm ví tiền, hình như là đang định lấy thẻ ra ngoài.

"Một phút," Phương Trì lại nói với Tôn Vấn Cừ lần nữa, chen qua đám người bước nhanh về phía Phương Ảnh.

Phương Ảnh vẫn luôn không hề liên lạc với cậu, cậu gọi điện hai lần, Phương Ảnh đều không nghe, tuy rằng cậu biết Phương Ảnh không đến nỗi chạy luôn như vậy, nhưng chắc chắn sẽ không trả lại tiền dễ dàng được.

Cậu đi theo Phương Ảnh đến cạnh ATM, nhìn cô cho thẻ vào, ngay lúc cô nhập xong mật khẩu chờ tới bước thao tác tiếp theo, Phương Trì đi qua tóm lấy tay cô nàng, đẩy cô nàng qua một bên.

"Ai!" Phương Ảnh sợ hết hồn, hô lên, sau khi nhìn rõ là Phương Trì, có hơi giật mình mà nhìn cậu chằm chằm, "Tiểu Trì?"

"Đúng dịp thật đấy." Phương Trì không nhìn cô, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, sau đó nhấn lên phím tra số dư.

"Không đúng, em làm gì đó," Phương Ảnh có hơi nóng nảy, định chen người cậu ra, đưa tay định che màn hình, "Em làm cái gì đây."

Số dư là 1 vạn 4 nghìn 8 trăm đồng.

Phương Trì quay đầu lại nhìn Phương Ảnh: "Trả tiền lại."

"Chị đã nói không trả đâu, không phải còn hai tháng à," Phương Ảnh cau mày, "Chị không phải còn đang xoay sở tiền đấy thôi."

"Có bao nhiêu trả từng đó," Phương Trì rất nhanh đã nhấn chuyển khoản, điền số thẻ của mình vào, "Tiền để ở chỗ chị, sau ba tháng còn có thể còn một trăm, em cùng họ với chị."

"Em vốn là họ Phương," Phương Ảnh đẩy cậu hai lần không đẩy nổi, liền đập một cái lên tay cậu, "Có ai như em à, Tiểu Quả còn phải nộp học phí..."

"Em để lại cho chị," Phương Trì chuyển 1 vạn đến thẻ của mình, để lại trong thẻ Phương Ảnh đúng bốn ngàn tám không hơn không kém, "Lần này cứ như vậy đi, chị đừng ép em bám theo chị khắp nơi nữa."

"Em theo dõi chị à? Là em tìm người theo dõi chị!" Phương Ảnh trợn tròn hai mắt, có hơi căng thẳng mà nhìn bốn phía, đột nhiên hô lên một tiếng, "Mẹ nó chứ, đó là Tôn Vấn Cừ?"

Phương Trì liếc mắt nhìn về phía kia, Tôn Vấn Cừ đang khoanh tay dựa vào cột đèn đường nhìn về phía này, phát hiện Phương Ảnh nhìn thấy hắn, còn giơ tay vẫy vẫy về phía này.

"Mẹ nó!" Phương Ảnh rất nhanh đã quay đầu lại, "Em làm sao lại đi cùng anh ta... Anh ta tìm người theo dõi chị à? Chị đệt, gã khốn kiếp này sao lại rảnh rỗi thế!"

"Chị," Phương Trì vặn vai Phương Ảnh lại, nhìn chằm chằm hai mắt cô, "Em giúp chị thế nào, chị hầm em thế nào, trong lòng chị tự hiểu, tiền này nếu chị còn dám lừa em..."

"Chị thật sự sẽ không!" Phương Ảnh cau mày, "Thật sự không!"

"Điện thoại của em chị cũng không nghe." Phương Trì nói.

"Chị không phải là chưa xoay được tiền sợ em giục à," Phương Ảnh thở dài, "Ngại lắm chứ."

"Đừng, chị với em có gì mà ngại, em dễ lừa như thế, chị nói bừa gì em chả tin," Phương Trì cười.

"Đừng nói như thế," Phương Ảnh có hơi xấu hổ mà quay đầu sang chỗ khác.

"Em gọi cho chị, chị phải nghe, đừng kiếm cớ." Phương Trì nói.

"Nghe, nghe nghe, biết rồi." Phương Ảnh dùng sức thở dài.

"Một vạn này em viết biên lai cho chị," Phương Trì buông cô ra, cúi đầu lấy từ trong cặp ra quyển vở định chuẩn bị viết biên lai.

"Không cần," Phương Ảnh rút một ngàn từ trong ATM ra cất cẩn thận, "Chị thì không tin được, nhưng em trai chị vẫn tin được."

Nhìn Phương Ảnh từ từ đi xa, Phương Trì trở lại trước mặt Tôn Vấn Cừ: "Đi thôi."

"Làm gì thế?" Tôn Vấn Cừ một mặt nghiện xem trò vui như chưa từng được xem.

"Lấy tiền," Phương Trì nói bằng giọng buồn bực, "Vừa khéo đụng phải."

"Căng thẳng như thế, cô ấy nghĩ cậu theo dõi cô ấy đây." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"Anh không căng thẳng," Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, "Để chị ấy nghĩ tôi theo dõi cũng tốt, đỡ phải trốn đi thật, tôi không tìm được chị ấy lại phiền."

"Không sao," Tôn Vấn Cừ híp mắt lại, "Tôi tìm được cô ấy."

"Tìm được thế nào?" Phương Trì hỏi.

"Có thể tìm được thế nào," Tôn Vấn Cừ tiến đến bên tai cậu, "Loại cặn bã cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng rảnh rỗi như tôi, có khi là biện pháp."

Giọng của Tôn Vấn Cừ rất dễ nghe, mà cách nói chuyện sát bên tai, có thể cảm nhận được cả hơi thở này khiến sau lưng Phương Trì đột nhiên cứng đờ, theo bản năng mà né tránh sang bên cạnh.

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu một chút, tâm trạng vui vẻ, cười đi trước.

Phố đồ ăn có không ít người, hai người ở góc sâu nhất tìm được một quán tàm tạm, Tôn Vấn Cừ gọi hai bát mì vằn thắn: "Đủ chưa?"

"Anh nói là mỗi người một bát?" Phương Trì hỏi.

"Ừ." Tôn Vấn Cừ gật gật đầu.

"Anh ăn được có từng này mà còn định đi ăn đồ ăn Thổ Thổ Thổ Thổ Thổ Nhĩ Kỳ," Phương Trì thở dài, đi tới quầy thu tiền nhìn thực đơn trên tường, "Cho tôi thêm một bát mì lạnh, một cái bánh cuộn, một bánh rán hành, một bánh nướng, một làn xíu mại.*"

"Cậu..." Tôn Vấn Cừ có hơi cạn nhời.

"Thiếu niên mà, chính là không giống nhau," Phương Trì nói, "Ăn như heo chẳng cần quan tâm."

"Thù dai thế." Tôn Vấn Cừ vui vẻ cười nửa ngày.

Thứ bảy chủ nhật không đi buổi tự học, thứ sáu lúc Phương Trì nói với lão Lý, lão Lý thở dài: "Trò có thiếu tiền không?"

"Không thiếu," Phương Trì có hơi ngại, "Em chỉ là.... chỉ là muốn về nhà một chuyến, gặp ông bà nội một chút."

"Xem ra lần này đúng là muốn hồi tâm chuyển tính," Lão Lý nói, "Trò cũng đừng làm cho người nhà thất vọng."

"Vâng." Phương Trì gật đầu.

Thật ra người nhà cũng không hi vọng lớn lao gì ở cậu, ông bà nội chỉ cần cậu sống thư thái là được, cha mẹ chỉ cần cậu đừng gây sự là được, còn thành tích tốt hay tệ, có thể thi đậu trường đại học tốt hay không, thật sự không ai có hi vọng gì.

Cũng chỉ có cậu còn có một ít yêu cầu với bản thân mình.

Cậu gọi điện thoại cho Tôn Vấn Cừ, nói là hai ngày cuối tuần có việc, không thể nào qua làm cơm dọn dẹp gì đó.

"Như vậy sao được," Tôn Vấn Cừ lười biếng nói, "Thế hai hôm nay tôi ăn gì bây giờ."

"Trước khi tôi nấu cơm cho anh anh ăn gì?" Phương Trì hỏi.

"Bị đói." Tôn Vấn Cừ nói.

"...Vậy anh cứ đói bụng thêm hai ngày đi." Phương Trì rất bất lực, "Dù sao anh cũng đói bụng nhiều năm thế rồi."

"À," giọng Tôn Vấn Cừ mang theo tiếng cười, "Cậu giờ hung hăng thật đấy."

"Hay là tôi đặt trước đồ ăn ngoài cho anh, để bọn họ đúng giờ mang tới," Phương Trì nói.

"Thôi, tôi vẫn cứ bị đói đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Chủ nô thông tình đạt lý như tôi đúng là hiếm thấy."

"Lúc tôi trở lại mang cho anh ít đặc sản quê đi," Phương Trì suy nghĩ, "Sản vật núi rừng."

"Được." Tôn Vấn Cừ cười nói.

Đoàn đi núi Con Quạ này, Phương Trì cũng không quá xa lạ, bên trong có hai hội viên từ lâu của câu lạc bộ, tuy rằng bình thường cậu rất ít khi đến câu lạc bộ làm huấn luyện viên, nhưng đều biết.

Lúc Phương Trì tới chỗ tập hợp, mấy người bọn họ đều gần như đã đến đông đủ, bốn con xe việt dã đậu ở ven đường, mấy người trẻ tuổi trên xe đang trò chuyện.

"Tiểu Phương." Có người chào cậu.

"Anh La," Phương Trì quen biết người có tên La Bằng này, "Mấy người các anh đã đến đông đủ chưa?"

"Thiếu một người, "La Bằng chỉ con xe đầu tiên, "Trưởng đoàn ở trên con xe kia."

"Được." Phương Trì đeo balo đi tới một bên con xe đầu tiên, cậu đến xác nhận lại đường xá với trưởng đoàn.

Cửa xe mở ra, mấy người ngồi trên xe đang nói chuyện, Phương Trì vứt balo của mình xuống đất cạnh xe, rồi lên xe.

"Đây là Tiểu Phương, người địa phương, nếu nói bên trong mấy người dẫn đường, không có ai quen núi Con Quạ hơn cậu ta," trưởng đoàn giới thiệu qua với người trong xe, "Lớn lên ở vùng đó, đúng không Tiểu Phương."

"Ừm, gọi tôi Phương Trì là được." Phương Trì ngồi vào xe.

Người ngồi bên cạnh tài xế đang ngồi quay người sang, duỗi tay về phía cậu: "Tiểu Phương à, lần này vất vả rồi."

Lúc Phương Trì bắt tay với người nọ, liền cảm thấy giọng nói người nọ có hơi quen tai, vừa nhấc mắt lên thấy mặt, cậu liền ngây người.

"Tôi là Tôn Vấn Cừ," Trên mặt Tôn Vấn Cừ mang theo nụ cười, "Cậu gọi tôi ba là được."

==================================

*giày thể thao Huili:



*mì lạnh;



*bánh cuộn:



*bánh rán hành:



*bánh nướng:



*xíu mại:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi