PHI LAI HOÀNH KHUYỂN

Ngày hôm nay, Phương Trì làm bài rất có hiệu quả, tuy rằng làm vẫn khá trúc trắc, nhưng nếu là ở trường, cậu có thể sẽ làm được hai bài rồi dừng lại nói chuyện một lát, nếu không thì lại gục xuống một lát, nếu như ở nhà, vậy thì càng tệ hơn, chơi với mèo, nấu mì, sờ đông sờ tây hết luôn một buổi tối.

Hoàn cảnh không quen thuộc có vẻ lại làm người ta chuyên tâm hơn, đã vậy, loại người rảnh rỗi, không làm việc đàng hoàng, thích dày vò người khác như Tôn Vấn Cừ thế mà không hề vào dày vò cậu, đúng là bất ngờ.

Cậu để lại mấy bài không biết làm, đầu tiên làm hết một lượt những bài có thể làm đã, nếu như thật sự phải hỏi Tôn Vấn Cừ, cũng không cần hỏi liên tục, một lần giải quyết hết luôn.

Trong phòng làm việc không có đồng hồ, điện thoại cậu để ngoài phòng khách cũng không mang vào, úp sấp trên bàn bao lâu rồi cũng không đong đếm được, cảm giác mình còn rất tập trung.

Không biết đã bao lâu, cửa phòng làm việc bị gõ nhẹ hai cái, Tôn Vấn Cừ hé cửa ra một khe nhỏ: "Một tiếng rồi, nghỉ ngơi mười phút đi."

Mới một tiếng? Phương Trì có hơi kinh ngạc, lâu như vậy mà mới có hơn một tiếng?

Thế nhưng, Tôn Vấn Cừ còn có thể nhắc cậu nghỉ ngơi, khiến cậu thấy rất là sao đó, chỉ là còn chưa đợi cậu đứng lên, Tôn Vấn Cừ đã nói một câu: "Ngồi lâu mông to."

"...À." Phương Trì đột nhiên chẳng muốn động đậy nữa, người này quả nhiên không thể nào có trạng thái bình thường được.

"Tôi mua socola rồi," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu đun một ít đi?"

Phương Trì đi tới cửa phòng làm việc, vừa nghe thấy câu này liền dừng lại: "Anh không phải bảo tôi nghỉ ngơi à."

"Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cũng chia ra nghỉ ngơi tích cực với nghỉ ngơi tiêu cực mà," Tôn Vấn Cừ cười, đổ người xuống ghế sofa, "Nấu cacao nóng coi là nghỉ ngơi tích cực."

"Thế thì như anh là nghỉ ngơi tiêu cực đúng không, sao anh không tích cực lên một chút đi?" Phương Trì nói.

"Có thể học cái tốt của người khác được không." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.

"Anh ngày nào cũng làm ổ trên ghế sofa như cái chậu cảnh," Phương Trì đi vào nhà bếp, mặc dù bữa tối đã ăn không ít, nhưng bây giờ Tôn Vấn Cừ nhắc tới socola, cậu lại hơi đói bụng thật, "Mông anh chắc cũng phải đến 20 cân rồi."

Tôn Vấn cừ vừa nghe vừa cười vui vẻ, nở nụ cười nửa ngày: "Không biết, hay là cậu nhìn thử xem?"

Phương Trì đóng cửa nhà bếp lại.

Lúc làm xong cacao, người bên bất động sản tới sửa cửa sổ, thay cửa sổ rất nhanh, nhưng Phương Trì có hơi căng thẳng, đứng cạnh cửa sổ nhìn, chỉ sợ người ta lại hỏi tại sao cái cửa sổ này trước khi trộm vào đã bị gỡ ra.

Tôn Vấn Cừ thì ngược lại, rất thành thật ngồi trong phòng uống cacao, còn chẳng nhìn về hướng này, lúc người thợ lắp cửa xong hỏi hắn tiền, hắn cũng không hỏi bao nhiêu đã đưa tiền.

"Tấm lòng anh cũng rộng thật." Phương Trì nói.

"Rộng rãi lắm," Tôn Vấn Cừ xem tivi, "Hoan nghênh cậu đến thăm thảo nguyên."

"Để tôi quét kính vỡ đi." Phương Trì chuyển bức bình phong về lại phòng làm việc.

"Ngày mai có người giúp việc đến làm, tôi thấy bộ dạng cậu bình thường quét nhà, trông có vẻ cũng không xử lý được." Tôn Vấn Cừ cười.

"Vậy tôi..." Phương Trì hơi do dự, rót cho mình một cốc cacao, "Tiếp tục làm bài."

"Có gì không hiểu không." Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.

"Có," Phương Trì nói, "Chốc nữa làm xong thì hỏi anh."

"Tôi giảng bài cho cậu, không phải tôi làm giúp cậu đâu đó." Tôn Vấn Cừ liền bổ sung thêm.

"Biết rồi." Phương Trì cầm điện thoại đi vào trong phòng làm việc.

Đề thi cùng mấy bài tập này, nếu là bình thường, Phương Trì không làm xong được trong một buổi tối, mà ngày hôm nay lại như thể kỳ tích mà làm xong.

Nói thật, cậu rất thích cái bàn nhìn qua có vẻ chẳng hề hợp với Tôn Vấn Cừ này, bằng cách nào đó có thể khiến người ta bình tĩnh lại.

Nhìn thời gian, còn chưa tới giờ tự học buổi tối bình thường kết thúc, cậu đưa bài không làm được cùng với một đề luyện tập ra khỏi phòng làm việc.

Tôn Vấn Cừ ngồi trên ghế sofa, nhưng không xem tivi, tắt tiếng rồi chơi game đua xe, nhìn thấy cậu ra cũng chỉ liếc cậu một cái rồi lại nhìn chằm chằm tivi: "Xong rồi à?"

"Ừ." Phương Trì nhìn màn hình, cậu đã lâu lắm không chơi game rồi, lúc về nhà, để phòng ngừa bản thân lại chơi game, đều cố gắng tránh xa máy tính, giờ nhìn Tôn Vấn Cừ chơi, trong lòng cậu lại hơi ngứa ngáy.

"Bật hộ tiếng lên hộ tôi." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì bật tiếng lên, trong phòng lập tức vang lên tiếng nhạc, xen lẫn âm thanh lốp xe ma sát với mặt đường, nghe rất kích thích.

"Tôi chạy xong vòng này thì giảng cho cậu." Tôn Vấn Cừ cầm lấy điều khiển nói.

"À." Phương Trì ngồi xuống ghế sofa.

Một kẻ lười biếng, làm gì cũng chẳng có sức như Tôn Vấn Cừ, chơi game còn rất siêu, lúc chơi cũng không lóng ngóng, tay thao tác rất linh hoạt.

Phương Trì nhìn một lúc, ánh mắt lại không khống chế được mà rơi vào trên tay hắn.

Tay Tôn Vấn Cừ rất gầy, da trắng, ngón tay dài...

Đang nhìn, tay phải Tôn Vấn Cừ đột nhiên buông điều khiển ra, giơ một chữ V, Phương Trì ngẩn người.

"Đẹp phải không." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì, trong giây phút này, cực kỳ muốn chôn mình vào trong ghế sofa, cậu nắm lấy bài tập bên cạnh đập lên người Tôn Vấn Cừ: "Giảng...cho tôi đi..."

"Vào phòng giảng, ở đây nói thế nào được." Tôn Vấn Cừ ngáp một cái.

Phương Trì lại cầm lấy bài thi đã ném lên người hắn, bước nhanh vào phòng làm việc.

Tôn Vấn Cừ chậm rãi đi vào phòng làm việc, dựa vào bên cạnh bàn học: "Không hiểu chỗ nào?"

"Vật lý, giảng được không?" Phương Trì mở bài tập vật lý ra.

"Ừ, tôi xem nào." Tôn Vấn Cừ cúi đầu xuống bàn, đầu tiên là nhìn bài tập cậu làm, "Vật lý của cậu giỏi hơn hóa nhiều đấy chứ."

"Tàm tạm, có thể làm bừa đúng nhiều hơn một ít." Phương Trì gãi đầu.

"Đây, đầu tiên để ba giảng cho con bài này." Tôn Vấn Cừ cầm bút qua, lại tiện tay cầm từ trong ngăn kéo tờ giấy trắng ra, vừa viết lên giấy vừa bắt đầu giảng bài cho cậu.

Phương Trì rất ít khi hỏi giáo viên, một là vì lười hỏi, hai là giảng có lúc nghe cũng không hiểu.

Thật ra thì, cậu cũng chẳng ôm hi vọng lớn lao gì rằng một kẻ cà lơ phất phơ như Tôn Vấn Cừ có thể giảng được bài cho cậu hiểu, nhưng mặt đối mặt giảng bài thế này, cậu không thể không tập trung tinh thần nhìn vào ngòi bút.

"Tôi giảng cậu nghe, chỗ nào cậu nghe mà không hiểu thì bảo tôi ngừng," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi nói xong rồi mà cậu còn chưa hiểu, là tôi đánh cậu đấy."

"...À." Phương Trì gật đầu.

Tư thế nửa gục xuống bàn của Tôn Vấn Cừ rất lười nhác, nhưng lúc giảng bài, thái độ lại khác ngày thường, cực kỳ nghiêm túc, Phương Trì chưa từng nhìn thấy hắn như vậy bao giờ.

Lúc giảng bài sau đó lại càng quét mới ấn tượng của Phương Trì về Tôn Vấn Cừ cho tới giờ, không trêu chọc, cũng không lên cơn động kinh, mà là rõ ràng vừa viết vừa giảng.

Nét chữ đẹp đẽ, cùng với giọng nói vững vàng không giống ngày thường, khiến Phương Trì lúc nghe sẽ có một vài nháy mắt hoảng hốt.

"Nghe có hiểu không?" Tôn Vấn Cừ nói, đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Hiểu." Phương Trì gật đầu.

"Vậy cậu làm đi," Tôn Vấn Cừ liền cầm đề thi vật lý bên cạnh qua, "Tôi mới vừa thấy phía trên có một bài không khác lắm, cậu làm được hai bài này đúng không."

"Ừ." Phương Trì cầm bút lên, nhoài người trên bàn bắt đầu làm bài.

Tôn Vấn Cừ ở bên cạnh nhìn một lúc rồi nói: "Mùi gì thế?"

"A?" Phương Trì ngây người, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Thơm không?" Tôn Vấn Cừ lại hỏi.

"Cái gì?" Phương Trì không hiểu.

"Cái này này," Ngón tay Tôn Vấn Cừ gõ gõ lên bài tập trước mặt cậu. "Nằm sấp trên bàn ngửi nửa ngày rồi, thơm không? Chốc nữa có phải còn định há mồm ra gặm nữa không?"

Phương Trì cuối cùng cũng hiểu ra, liền ngồi ngay ngắn lại: "Anh nói thẳng luôn không được à?"

"Thế thì chán lắm," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Cậu thế mà không bị cận?"

"Không cận." Phương Trì nói.

"Cậu học ba năm, cũng chỉ có mấy tháng này là bỏ công bỏ sức thôi đúng không?" Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Cũng gần vậy," Phương Trì thở dài, ngẫm lại liền nhìn hắn, tuy rằng cảm thấy không giống, nhưng vẫn hỏi một câu, "Lúc anh đi học, là kiểu học sinh rất chăm chỉ đúng không?"

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, vừa vươn người vừa đi ra ngoài: "Sao có thể thế được, nhưng tôi cũng thông minh."

Mấy bài Phương Trì không làm được, Tôn Vấn Cừ dùng gần một tiếng giảng hết cho cậu, tất cả bài tập đều làm xong trong ngày, đối với Phương Trì mà nói, là một chuyện hiếm thấy, bình thường cậu toàn là không làm được thì bỏ, mai đến lúc giáo viên giảng thì cậu nghe qua loa, nghe hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì thôi.

"Cảm ơn," Phương Trì thu dọn đồ đạc vào trong cặp, "Cảm giác anh làm giáo viên hợp lắm, giảng cũng dễ hiểu."

"Quên đi," Tôn Vấn Cừ lại trở về làm ổ trên ghế sofa, "Trước mắt toàn tiểu thịt tươi, nhìn được không..."

"Coi như tôi chưa nói gì!" Phương Trì nhanh chóng cao giọng ngắt lời hắn.

"Đi đi, đi đi, buồn ngủ chết tôi rồi!" Tôn Vấn Cừ phất tay.

Lúc Phương Trì đeo tai nghe lên chuẩn bị ra ngoài, Tôn Vấn Cừ liền gọi cậu lại: "À, đúng rồi, vết thương của tôi..."

"Hả?" Phương Trì quay đầu lại, liền nhìn thấy Tôn Vấn Cừ phạch một cái kéo ống quần mình lên, chân rất trắng, sau đó gác chân lên trên bàn uống nước.

"Có thể dính nước không? Tối hôm qua tôi phải giơ chân cao lên tắm, suýt nữa ngã xuống trẹo cả chân." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì thở dài, đi qua nhìn thử, vết thương đã kết vảy: "Không sao, cứ tắm đi, tắm xong lau sạch nước rồi sát trùng lại là được, chuyện này mà còn phải hỏi tôi?"

"Không phải năng lực tự gánh vác của tôi là số âm à." Tôn Vấn Cừ nói, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Phương Trì quay người đi ra ngoài.

Hai ngày không có giờ tự học buổi tối, Phương Trì đến tối đều học ở nhà Tôn Vấn Cừ, tuy có hơi lúng túng, không thoải mái lắm, nhưng Tôn Vấn Cừ giảng bài cho cậu không ngờ lại khiến cậu nhớ rất rõ ràng, lúc gặp phải bài tương tự, nghĩ một cái đã ra.

Cho nên, cho dù gia đình không có bất cứ yêu cầu gì với cậu đi nữa, nhưng nếu có thể được Tôn Vấn Cừ giảng bài cho, thì cũng nên nghe nhiều nghe kỹ một chút, biết đâu nửa năm nữa, cố gắng một chút còn có thể có thu hoạch gì đó.

Có điều, mỗi buổi huấn luyện ngày chủ nhật cậu vẫn sẽ đi, đây là đam mê lớn nhất cũng như cách giải quyết hiệu quả nhất mỗi khi cậu nhớ nhà, có thể coi là nghỉ ngơi tích cực như Tôn Vấn Cừ nói, dù sao thì mỗi lần huấn luyện cậu đều cảm thấy bản thân được thả lỏng, cũng rất hưởng thụ.

"Dạo này học hành thế nào?" Trần Hưởng hỏi.

"Cũng..." Phương Trì đang bò đến chỗ cao nhất trên vách tường, chuẩn bị nhảy vọt lên, lời còn chưa nói ra, tay đã trơn tuột khỏi vách đá, người treo trên dây an toàn, có hơi bất đắc dĩ mà hô một câu, "A!"

"Chưa tập trung rồi!" Trần Hưởng cười nói, "Hơi mệt rồi đúng không? Mệt thì xuống nghỉ ngơi một lúc."

"Em nghỉ..." Phương Trì đạp chân lên vách tường, đang định trượt xuống, lúc quay đầu lại, đột nhiên thấy khu hội viên phía trước vách núi có một người cực kỳ quen mắt đang ngồi, tựa vào ghế nhìn về phía cậu.

Tôn Vấn Cừ?

"Sao anh lại đến đây?" Phương Trì đi tới, hơi ngạc nhiên mà nhìn hắn.

"Tôi...đi làm việc này, đi ngang qua đây," Tôn Vấn Cừ nhìn điện thoại di động, "Hẹn 11 giờ, đợi ở đây một lúc."

"À," Phương Trì đáp một tiếng, rồi không biết nói gì nữa, cảm giác sắc mặt Tôn Vấn Cừ hôm nay có vẻ không ổn lắm, cậu dừng lại, "Anh không bị bệnh chứ?"

"Aiiii, cậu nói chuyện sao lại cứ ngứa đòn thế nhỉ?" Tôn Vấn Cừ cười vui vẻ.

"Không ngứa đòn bằng anh," Phương Trì có hơi ngại ngùng, "Ý tôi là sắc mặt anh có hơi tệ."

"Thế à?" Tôn Vấn Cừ sờ mặt, "Buồn."

"Là nhàm chán đi," Phương Trì nhìn vách đá, ngày hôm nay, người tới chơi không nhiều, cậu chỉ vách đá, "Anh muốn chơi một lúc không?"

"Cậu dạy?" Tôn Vấn Cừ cười.

"Tôi không làm huấn luyện viên," Phương Trì nói, "Không có thời gian."

"Ồ, căng thế cơ à," Tôn Vấn Cừ uống một ngụm đồ uống trong tay, "Được, cậu đi tập đi, không cần để ý đến tôi, đến giờ thì tôi đi."

Phương Trì hơi do dự, quay người trở về khu huấn luyện.

"Là người chơi cùng hội phú nhị đại của La Bằng đúng không?" Trần Hưởng hỏi một câu.

"Ừ," Phương Trì uống một ngụm, ngồi xổm xuống sửa lại giày, "Nói là tiện đường vào xem."

"Mới vừa hỏi cậu học hành thế nào còn chưa trả lời anh đấy." Trần Hưởng nói.

"Tốt lắm," Phương Trì cười, "Dù sao cũng không bị chê."

"Huấn luyện có cần giảm đi một ít không?" Trần Hưởng hỏi.

"Không cần," Phương Trì lắc đầu, "Cũng chỉ có niềm vui này."

"Vậy cũng được." Trần Hưởng cười, vỗ vai cậu.

Phương Trì chọn con đường một lần nữa, hơi căng thẳng, không nói rõ được là vì sao, theo lí thì bình thường huấn luyện, người xem rất nhiều, cậu cũng không có cảm giác gì, mà bị Tôn Vấn Cừ nhìn chằm chằm như vậy, lại có hơi không thoải mái lắm.

Chân dài thật.

Cứ nghĩ tới câu nói này.

Dài à?

Có điều, chẳng bao lâu sau, Phương Trì đã khôi phục lại trạng thái, trở về tâm trạng hưởng thụ quá trình leo.

Con đường mới chọn này có độ khó cao, trên đường cậu dừng lại vài lần, vừa quơ tay vừa suy nghĩ bước đi, mồ hôi đã thấm ướt áo, nhưng cậu rất thích cảm giác này.

Đến điểm cuối, nháy mắt buông tay khỏi vách đá, cảm giác thành công có thể làm cậu tự hào rất lâu.

Thế nhưng, vào lúc cậu vừa trượt vừa có hơi đắc ý quay đầu về phía sau, định nhìn thử Tôn Vấn Cừ, lại phát hiện Tôn Vấn Cừ không còn ngồi ở chỗ trước đó nữa.

Đi rồi à?

Phương Trì xuống dưới, đi lại nhìn xung quanh, cuối cùng còn ra sân bãi ngoài trời nhìn thử, cũng không thấy Tôn Vấn Cừ.

Đi thật rồi.

Phương Trì ngồi xuống ghế, uống hai ngụm nước, tự nhiên có hơi mất mát.

Vậy mà lại chẳng có cảm giác thành công.....

"Em đã đến chưa?" Tôn Dao gọi điện thoại đến.

"Sắp rồi." Tôn Vấn Cừ một tay bỏ vào túi, một tay cầm điện thoại, quay lưng về hướng gió chậm rãi đi lùi tới.

"Không phải bảo em 11 giờ đến à?" Tôn Dao hình như hơi không hài lòng, "Là em bảo muốn nói chuyện với ba nên chị mới giúp em hẹn giờ, thái độ của em như này là định thế nào?"

"Giờ cũng đã đến 11 giờ đâu," Tôn Vấn Cừ uể oải nói.

"Câu này của em, em đi về nhà hay đi phỏng vấn, em về nhà còn phải căn vặn xem không sớm không muộn à?" Giọng Tôn Dao tăng cao, "Vấn Cừ, nếu hôm nay em có thái độ như này, vậy thì đừng có đến."

"Thế thì em đi về." Tôn Vấn Cừ nói.

"Tôn Vấn Cừ!" Trong giọng Tôn Dao đã lẫn lửa giận.

"Biết rồi biết rồi," Tôn Vấn Cừ nhíu mày, "Đến ngay."

Tiến vào trong khu nhà, Tôn Vấn Cừ bị bảo vệ ở cổng ngăn lại, bảo hắn phải đăng ký.

"Đăng với ký cái gì?" Tôn Vấn Cừ có hơi bực mình, "Tôi về nhà mà còn phải đăng ký?"

"Về nhà? Toàn bộ các hộ gia đình khu này tôi đều biết, người thường xuyên đến tôi cũng nhận ra được, tôi chưa từng thấy anh bao giờ," Người bảo vệ nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Có thể báo số nhà anh được không?"

"Không nhớ rõ." Tôn Vấn Cừ nói.

"Vậy thì anh phải đăng ký." Bảo vệ nhìn hắn.

"Tôi không đăng ký." Tôn Vấn Cừ nói.

"Vậy anh gọi điện cho chủ nhà..." Người bảo vệ nói.

"Không nhớ số điện thoại," Tôn Vấn Cừ ngồi trên ghế ở cửa phòng bảo vệ, nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường.

"Tiên sinh, anh cứ như thế này, tôi phải báo cảnh sát." Bảo vệ cầm điện thoại lên.

"Báo thôi." Tôn Vấn Cừ cười.

Xe Tôn Dao từ ngoài rẽ vào, ấn còi, bảo vệ nhìn thấy biển số xe thì mở cổng ra.

Tôn Vấn Cừ dựa vào ghế không nhúc nhích, lúc xe đi ngang qua phòng bảo vệ thì dừng lại, cửa xe hạ xuống.

Khuôn mặt đang nhíu mày của Tôn Dao xuất hiện trước mắt hắn: "Em ở đây làm gì?"

"Không cho vào." Tôn Vấn Cừ nói.

"Chị quen biết vị tiên sinh này không?" Bảo vệ hỏi Tôn Dao, "Anh ta không nói được số nhà, cũng không đọc được số điện thoại của chủ nhà..."

"Là em trai tôi," Tôn Dao cười với người bảo vệ, lại nhìn Tôn Vấn Cừ, "Lên xe đi!"

Không nhớ rõ đã bao lâu rồi không đến đây, kể cả bảo vệ không thay người, cũng sẽ không còn nhớ được một người mấy năm chưa từng tới, Tôn Vấn Cừ nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu như tự hắn đi vào, có khi còn không tìm được nhà ở đâu.

"Chốc nữa nói chuyện với ba cho đàng hoàng," Tôn Dao đỗ xe xuống dưới hầm, "Cất mấy cái lí luận chỉ làm người ta tức của em đi."

"Lí luận nào?" Tôn Vấn Cừ nhìn cô.

"Cái mà em là con ông ấy không phải tác phẩm của ông ấy!" Tôn Dao nhìn hắn, "Em không phải trẻ con nữa, không thể cứ tình tình trẻ con mãi như thế được, chuyện gì cũng theo ý mình làm sao được."

Tôn Vấn Cừ không nói gì.

"Lần này, nếu em còn cứ như cũ, ai cũng không giúp em được đâu." Tôn Dao mở cửa xuống xe.

Tôn Vấn Cừ đi theo sau Tôn Dao vào trong cửa nhà, mẹ hắn có vẻ đã đợi lâu lắm rồi, cửa phòng khách vừa mở ra, bà đã đi ra đón: "Vấn Cừ à."

"Mẹ." Tôn Vấn Cừ cười.

"Ai, mẹ xem nào." Mẹ ôm vai hắn, nhìn hắn chăm chú rất lâu, "Không thay đổi mấy, chỉ là đen đi."

Tôn Vấn Cừ ba năm rồi chưa gặp bà, giờ gặp bà cũng không nói rõ được là cảm xúc gì, mẹ hắn vẫn như cũ, bình tĩnh, tao nhã, cũng như trong trí nhớ của hắn, cách mặt đất ba thước.

Hiện giờ, hắn thậm chí còn chẳng cảm nhận được, bà nhìn thấy hắn rồi có phải là rất vui vẻ, có phải là vui mừng thật hay không, thế nên, hắn chỉ đi qua, nhẹ nhàng ôm bà một cái.

Ba chưa thấy xuất hiện, có lẽ đang ở phòng làm việc tầng hai chờ gặp hắn.

"Ba con ở trên tầng," Mẹ vỗ vai hắn, "Đi lên, nói chuyện đàng hoàng với ông ấy đi."

"Con đói," Tôn Vấn Cừ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, chắc là đang làm.

"Còn chưa làm xong, nói chuyện xong vừa khéo ăn cơm được luôn," Bà nói, "Nhanh lên đi."

Tôn Vấn Cừ không muốn gặp ba lắm, hắn thà rằng cố ép buộc mà ăn xong bữa ăn này, cũng không muốn một mình trong căn phòng chất đầy đồ gốm nói chuyện với ba.

Nhưng hiện giờ, cũng chỉ có thể kiên trì đi lên tầng, đến cũng đến rồi, tuy rằng mục đích hắn tới cũng chỉ là để chắc chắn xem, ba có phải đã thật sự hạ tối hậu thư xuống cho hắn rồi hay không.

Vừa đẩy cửa căn phòng cuối tầng hai ra, Tôn Vấn Cừ lập tức cảm thấy nghẹt thở.

Nhà đã chuyển rất nhiều lần, mà mỗi lần, bên trong căn nhà đều sẽ chừa lại một căn dùng làm phòng làm việc cá nhân của ba, bố trí của căn phòng làm việc này, mãi mãi vẫn đều giống nhau như đúc.

Cho dù Tôn Vấn Cừ vào lúc nào, đi vào căn phòng nào, cũng sẽ trong nháy mắt nhớ lại tâm trạng ngột ngạt mà phiền muộn của mình ngồi trong gian phòng này lúc còn bé.

Ba ngồi cạnh cửa sổ, nghe thấy hắn đi vào cũng không có cử động gì.

Tôn Vấn Cừ tiện tay đóng cửa lại, hắng giọng một cái: "Ba."

"Đến rồi à?" Ba quay đầu lại.

"Vâng." Tôn Vấn Cừ đáp.

"Tôi còn tưởng anh khá lên được bao nhiêu rồi kia," Ba cười lạnh một tiếng, "Vẫn sợ hết tiền đúng không, sợ không thể dẫn bạn trai nhỏ chạy khắp núi nữa?"

Tôn Vấn Cừ giật mình ngẩng đầu lên nhìn ông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi