PHI LAI HOÀNH KHUYỂN

Tôn Vấn Cừ thường hay lên cơn động kinh, nói mấy câu khiến người khác không kịp phòng bị, làm mấy chuyện khiến người ta không kịp ứng phó, thế nhưng Phương Trì không tài nào ngờ tới, trong không khí nghiêm túc đàng hoàng dạy học tiếng Anh viết bài văn mẫu, Tôn Vấn Cừ sẽ lại làm ra chuyện như vậy.

Cái đụng nhẹ mềm mại, ướt át, mang theo cuộn gió nho nhỏ, tới rất nhanh, gần như không dừng lại, đã mang theo gió mà rời đi.

Nhưng Phương Trì vẫn bị cái đụng nhẹ nhàng bất thình lình, lại mang sức mạnh to lớn này hất tung xuống sàn.

Cậu đột ngột ngả người ra phía sau, ghế cũng theo đó mà đổ ra.

Kinh ngạc.

Mê man

Sợ hãi.

Không kịp nổi cơn giận.

Cả người lẫn ghế đã ầm một cái mà ngã lăn quay trên sàn nhà.

Tôn Vấn Cừ còn đang nửa nhoài người xuống bàn, nghiêng đầu, cầm bút trong tay, chưa có cơ hội mở miệng, Phương Trì ngay trong nháy mắt ngã xuống đất đã dùng tay chống lên sàn một cái, cả người liền bật lên từ dưới sàn, đứng vững bên cạnh bàn.

Thân thủ khá lắm!

Sau đó, đấm một cú lên mặt Tôn Vấn Cừ.

Công phu tốt lắm!

Không đợi Tôn Vấn Cừ gục xuống bàn, rồi hồi phục từ trạng thái mắt nổ đom đóm trở về bình thường, đã nghe nhìn thấy Phương Trì đập bàn đá ghế va cửa, ầm ầm mà chạy một mạch ra ngoài.

Chờ hắn che khóe mắt ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy cửa phòng khách oành một tiếng đóng lại.

"Đệt." Hắn cau mày, nhỏ giọng chửi một câu, chống cánh tay nhìn một lúc, thở dài rồi lại nằm về trên bàn, nhắm hai mắt lại.

Phương Trì cảm tưởng, không cần dùng chân đạp, cả người cũng đã như thể bay qua tường ra ngoài, đây là tốc độ chạy về nhà nhanh nhất trong bao nhiêu năm nay, lại còn là sau một ngày huấn luyện.

Cả một đường, gió lạnh ào ào lọt qua cổ áo vào trong áo, toàn thân lạnh cứng, trong tai chẳng thể nghe thấy gì, cũng chỉ có tiếng gió vù vù, chạy mãi đến dưới tầng nhà, cậu mới thả chậm bước chân lại.

Vừa thở hổn hển đi lên tầng, vừa cảm thấy trong đầu vẫn là tiếng ong ong, mọi dòng suy nghĩ đều biến mất, đều bị biến thành cái đụng nhẹ không hề có chút dấu hiệu nào của Tôn Vấn Cừ.

Mở cửa vào phòng, cậu cảm thấy có hơi chóng mặt, đổ người nằm sấp xuống ghế sofa.

Bên cạnh cánh tay vang lên một tiếng ngoao, sau đó bị cào mạnh một cái.

"Au," Phương Trì nhanh chóng liếc nhìn, Hoàng tổng bị cậu chèn giữa cánh tay và lưng ghế sofa, dọa cậu nhảy dựng lên, "Tao không cố ý."

Hoàng tổng không để ý tới cậu, quay người, loẹt xoẹt lẻn đến nóc tủ lạnh ngồi xuống.

"Xin lỗi...Ai..." Phương Trì thở một hơi thật dài, nhắm mắt lai, hóa giải mê man đầy đầu đầy người mình.

Hiện giờ, cậu cũng không nói rõ được bản thân đang nghĩ gì, cảm giác cụ thể gì cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy loạn.

Rối như tơ vò, như là ngã vào trong đống cỏ, trầm trầm mê mê cũng chẳng hiểu ra làm sao, mới vừa nãy ngã ở nhà Tôn Vấn Cừ cũng đâu có đập đầu vào chỗ nào....

Vừa nghĩ tới Tôn Vấn Cừ, lập tức cả người lại như bị vô số ngọn lửa thiêu sống, cả người vừa nóng vừa rát, còn có loại phấp phỏm ngứa ngáy.

Không sai, ngoài hỗn loạn và choáng váng, cảm nhận rõ ràng nhất chính là tim đập nhanh.

Tim đập rất nhanh, sợ.

Căng thẳng.

Bất an.

Đêm đó, ngủ thế nào, Phương Trì chẳng nhớ rõ, đến sáng phát hiện mình còn nằm sấp trên ghế sofa, còn chưa động đậy một lần nào.

Cậu ngồi trên ghế sofa, đầu nặng trịch, không thể không dùng tay đỡ lấy.

Bình tĩnh gần mười phút, cậu mới từ từ tỉnh lại, rửa mặt thay sang quần áo khác chuẩn bị đến trường.

Thế nhưng mà...

Không có cặp, không có sách, không có bài tập, không có gì cả.

Tất cả đều đã vứt ở nhà Tôn Vấn Cừ.

Ngày hôm qua, thứ duy nhất mang từ nhà Tôn Vấn Cừ ra cũng chỉ có điện thoại di động, còn bởi vì trước đó tiện tay bỏ vào túi.

Phương Trì ngồi trở về trên ghế sofa thở dài, chuyện tối hôm qua lại dâng lên như thủy triều, khiến cậu chẳng biết phải làm sao.

Lấy điện thoại di động ra, ngây người nhìn tên Tôn Vấn Cừ rất lâu, cuối cùng, cậu đứng lên, chuẩn bị thức ăn cho mèo cho Hoàng tổng rồi ra ngoài.

Cứ như vậy đi, cặp sách cái gì tính sau, hôm nay cứ tàm tạm mượn người khác, dùng được là được.

Phương Trì vung hai tay ra khỏi nhà.

Đến gần trường học định ăn sáng mới nhớ ra, đâu chỉ có cặp là không có, ví tiền trong cặp cũng chẳng còn, giờ trên người cậu không có đồng nào.

"Đệch." Phương Trì nhỏ giọng chửi một câu, chỉ có thể hứng gió chờ trước giao lộ của trường học.

Đứng chưa tới hai phút, Hứa Chu phóng xe điện tới, cậu vừa định gọi, đột nhiên nhìn thấy Tiếu Nhất Minh ngồi phía sau, lập tức liền do dự.

"Phương Trì" Hứa Chu nhìn thấy cậu, gọi một tiếng, đi xe tới dừng trước mặt cậu, "Đứng đây làm gì?"

"......Có tiền không?" Phương Trì nói, "Cho tao mượn ít."

"Cần bao nhiêu?" Hứa Chu lập tức mở cặp ra tìm tiền.

"Hai trăm." Phương Trì nói, thật ra ăn sáng mười đồng thôi đã có thể ăn được sung sướng rồi, mà nghĩ tới việc mình không biết tới lúc nào mới có dũng khí đến chỗ Tôn Vấn Cừ lấy cặp.......

"Mày giết tao đi." Hứa Chu dừng động tác lại, nhìn cậu, "Hay là để tao đi đến cổng Tam Tiểu* ngồi xổm đi, giờ học sinh tiểu học đứa nào cũng giàu lắm."

*Tam Tiểu: chắc là trường tiểu học số 3, giống như kiểu Nhất Cao, Nhất Trung, Nhị Trung là trường cao học số 1 của thành phố X, trường trung học số 1 thành phố Y...

"Vậy..." Phương Trì suy nghĩ, nếu không thì mượn mười đồng ăn sáng thôi.

"Tao có." Tiếu Nhất Minh ngồi phía sau nói một câu, rồi xuống xe.

"Lấy..." Phương Trì trôi chảy nói ra một chữ thì ngừng lại, "lấy ra", trước đây cậu đều nói như vậy, mà lần này, cậu ngừng một chút rồi nói là, "Cho tao mượn."

Tiếu Nhất Minh không nói gì, lấy hai trăm từ đâu đó ra đưa cho cậu.

"Tao đi cất xe đã." Hứa Chu phóng xe về hướng trường học.

Phương Trì và Tiếu Nhất Minh đứng ở ven đường, có hơi lúng túng.

"Mày ăn chưa." Phương Trì hỏi.

"Chưa," Tiếu Nhất Minh nói, "Định đi ăn mì vằn thắn."

"Thế thì đi ăn đi," Phương Trì chuẩn bị qua đường, hàng mì vằn thắn ở ngay chếch bên kia đường, mì vằn thắn thịt lợn, ăn ngon lắm, "Tao mời."

"Ừ," Tiếu Nhất Minh gật đầu.

Lúc đang chuẩn bị qua đường, một chiếc xe taxi lái tới, dừng trước mặt hai người bọn họ, vừa khéo chặn lại lối qua đường.

Phương Trì nhíu mày chuẩn bị tránh, cửa xe mở ra, có người xuống xe.

"Còn thật sự cứ thế này mà đến trường." Người nọ nói một câu.

Phương Trì sững sờ, quay đầu, nhìn thấy Tôn Vấn Cừ, khóe mắt rõ ràng còn có vết máu bầm, có lẽ là do cú đấm hôm qua của mình tạo thành.

Mạnh đến thế cơ à?

Còn đánh cả sang mắt bên cạnh?

"Này." Tôn Vấn Cừ vừa ngáp dài vừa xách cặp của cậu từ trong xe ra, ném tới.

Phương Trì nhận lấy cặp sách, Tiếu Nhất Minh còn đứng bên cạnh, cậu có hơi không biết nói gì... Thật ra thì, Tiếu Nhất Minh không ở bên cạnh, cậu cũng không biết nên nói gì.

"Cảm ơn." Cuối cùng chỉ nói một câu như thế.

"Không có gì," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, xoay người ngồi về trong xe, xe lái đi.

"Tao còn tưởng....mày ném cặp vào trong phòng học rồi." Tiếu Nhất Minh nhìn theo hướng xe lái đi.

Phương Trì không nói gì, vác cặp lên lưng, nhét lại hai trăm đồng kia vào túi Tiếu Nhất Minh.

Hai người im lặng qua đường, im lặng đi vào quán, gọi hai bát mì vằn thắn xong thì ăn trong im lặng, Tiếu Nhất Minh mấy lần ngẩng đầu lên định nói chuyện, mà cuối cùng cũng đều không mở miệng.

Phương Trì không biết cậu định nói gì, thế nhưng trong mắt Tiếu Nhất Minh, bản thân hẳn là đã qua đêm ở chỗ người đàn ông kia còn quên mất lấy cặp sách, đổi thành người khác thì cũng chẳng sao, thế nhưng cố tình lại là Tiếu Nhất Minh.

Nếu như quan hệ vẫn còn như trước, chắc Tiếu Nhất Minh đã hỏi từ lâu.

Tiết một quả thực là tra tấn, không buồn ngủ, không mệt, không mơ màng cũng không đói bụng, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào giáo viên, trong đầu thỉnh thoảng lại căng thẳng, tim cũng đập gấp vài lần.

Bất an không ngừng trào ra từ sâu trong nội tâm cũng khiến cậu tỉnh như sáo cả tiết tiếng Anh, ngây người nhìn giáo viên, đã vậy còn sợ sợ sệt sệt.

Lúc chữa đề thi, Lương Tiểu Đào tiện tay cầm bài thi của cậu tới xem, một động tác như vậy thôi, làm cậu sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng từ ghế lên.

"Sao thế?" Lương Tiểu Đào cũng sợ hết hồn, "Tao chỉ xem bài mày thôi mà."

"Nhìn đi." Phương Trì kéo cổ áo.

Lương Tiểu Đào nhìn cậu có hơi khó hiểu, rồi cúi đầu xem bài thi của cậu, lật tới bài viết văn ở mặt sau, đột nhiên dựa lại gần: "Cái này là ai viết hộ mày đây? Chữ viết đẹp thế."

"Hả?" Phương Trì quay đầu nhìn về hướng đề thi.

Liếc mắt một cái liền sững sờ, bài làm văn đã viết xong, một chuỗi nét chữ tròn trịa, vừa nhìn đã biết là chữ Tôn Vấn Cừ, cậu không nói gì, lấy đề thi và bài tập khác ra từ trong cặp, phát hiện ra mấy bài hôm qua Tôn Vấn Cừ chưa kịp giảng cho cậu cũng đã được làm xong.

"Còn có người làm bài tập hộ mày cơ à?" Lương Tiểu Đào chậc chậc, tiếng Anh của cô nàng rất tốt, cô nàng nhìn qua bài tập viết văn rồi cũng chậc chậc, "Còn là học bá kia."

Phương Trì không nói gì.

Buổi trưa tan học cậu cũng không ăn cơm, nằm sấp trên bàn cố gắng để mình ngủ được một lúc, mà chẳng thành công.

Kỳ lạ là đến sau giờ tự học buổi chiều, cậu vẫn không buồn ngủ, lúc giáo viên đến giải đáp câu hỏi, cả buổi cậu đều tỉnh như sáo, chỉ có điều, giáo viên nói gì cậu cũng chẳng nghe thấy, chỉ ngây người nhìn mấy bài tập Tôn Vấn Cừ làm cho cậu.

Cậu không ghét Tôn Vấn Cừ, vừa mới đầu đương nhiên là có ghét, sau đó đã không còn ghét nữa, chỉ cảm thấy IQ Tôn Vấn Cừ rất cao, có điều EQ lại phát triển theo con đường bất lương, tuy rằng rất thích dày vò làm phiền người khác không đâu, nhưng trong lòng lại rất tốt.

Chính là kiểu, một quả trứng rắn cô đơn, còn giúp người khác làm bài tập.

Thế nhưng, cho dù ấn tượng của cậu về Tôn Vấn Cừ có tốt đến thế nào, việc này cậu cũng cực kỳ chống cự, cũng không thể nào chấp nhận được, chỉ cần vừa nghĩ tới, cả người sẽ khó chịu.

Tiết tự học cuối cùng, cậu nghiêm túc suy nghĩ cả một tiết, dự định nói chính thức với Tôn Vấn Cừ, đừng lại làm như thế nữa.

Chuông vừa vang lên, cậu liền xách cặp ra khỏi phòng học, chạy chậm một mạch ra con đường nhỏ vắng người, rồi lấy điện thoại ra.

Lúc ấn số, không hiểu sao tay cậu lại hơi run.

Trong điện thoại, chuông reo gần nửa ngày, Tôn Vấn Cừ ở đầu kia mới nghe máy: "Alo?"

Giọng Tôn Vấn Cừ có hơi trầm thấp, lúc vang lên từ ống nghe, Phương Trì cảm thấy như thể đang kề sát ngay tai mà nói, cậu hắng giọng rồi mới nói một câu: "Tôi, Phương Trì."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng, không nói gì.

"Cái kia," Phương Trì cắn môi, "Hôm nay tôi....không đến nấu cơm."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ vẫn đáp.

"Tôi là...là muốn nói," Phương Trì nói rất vất vả, "Tôi rất không thích anh như thế, như ngày hôm qua, chắc anh hiểu ý tôi."

"Ừ."

"Cho nên, tôi muốn nói, nếu anh cứ như thế, tôi sẽ không đến nữa.... không, tiền tôi sẽ trả lại anh."

"Ừ."

Tôn Vấn Cừ trước sau cũng chỉ ừ, Phương Trì cũng không biết ý hắn là gì, là đồng ý, hay là không đồng ý, hay có ý kiến gì khác?

"Mặt của anh..." Cậu do dự rồi hỏi một câu, vừa nãy nhìn thấy khóe mắt Tôn Vấn Cừ bị thương không nhẹ, tuy rằng có thể thông cảm được, nhưng cậu vẫn thấy ngại.

"Cậu có phải không?" Tôn Vấn Cừ đột nhiên mở miệng ngắt lời cậu.

"Có phải...gì?" Phương Trì đột ngột cả kinh, sợ hãi lại một lần nữa xẹt qua như chớp.

"Cần tôi phải nói ra à?" Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi cảm thấy cậu không muốn nghe lắm đâu."

Phương Trì không lên tiếng, cảm giác đồ vật trước mắt mình như đang cùng tim nhảy ra.

"Đồng tính luyến," Tôn Vấn Cừ nói rất bình tĩnh, "Có phải không?"

Ba chữ này khiến Phương Trì phải dựa vào thân cây bên cạnh, trời rất lạnh, mà sau lưng lại đổ đầy mồ hôi, còn đổ mồ hôi chỉ trong nháy mắt.

Cậu nỗ lực kiềm chế tâm trạng của mình, ngừng mấy giây rồi mới lên tiếng: "Tôi...không phải."

"Vậy à," Trong giọng Tôn Vấn Cừ dường như có ý cười, "Cậu chắc chứ?"

Phương Trì lấy lại bình tĩnh: "Chắc chắn."

"Vậy à," Tôn Vấn Cừ dừng một chút, "Vậy thì cậu không cần tới nữa, cái giấy bán thân, à không, cái hợp đồng phục vụ kia, hết hiệu lực."

"Hả?" Phương Trì sửng sốt.

"Lần đầu tiên tôi nói tôi thích đàn ông," Giọng Tôn Vấn Cừ vẫn không có thay đổi gì, "Phản ứng của cậu lúc đó, tôi còn cảm thấy cậu là......nhưng mà, cậu đã nói không phải, vậy thì là không phải, cho nên không cần đến nữa."

Phương Trì không nói gì, còn chưa thể phục hồi lại tinh thần ngay lập tức.

"Nếu cậu không phải, tôi đùa cũng chẳng có gì vui, cứ như vậy đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Lương tháng này, tôi bỏ trong túi có khóa kéo trong cặp cậu, mua cho Hoàng tổng ít thức ăn cho mèo ngon ngon đi."

"....À." Phương Trì không biết hiện giờ mình đang nghĩ gì, "Tiền tôi sẽ trả lại."

"Còn chưa tới thời hạn, không vội." Tôn Vấn Cừ cười, "Tôi dập máy đây, bai bai."

Không đợi Phương Trì nói gì, Tôn Vấn Cừ đã ngắt máy.

Phương Trì thả lại điện thoại di động vào túi, cũng không tiếp tục chạy nữa, cứ thế ngồi xuống bệ đá dưới tán cây, đá lạnh rất nhanh đã xuyên qua lớp quần, lan ra toàn thân.

Cậu lấy gói thuốc lá từ trong cặp ra, châm một điếu thuốc hút.

Rít vài hơi rồi, lại đưa tay vào trong cặp lục lọi, sờ thấy bên trong ngăn khóa kéo có một cái phong bì.

Một xấp tiền mới, còn dùng tờ giấy nhỏ nhắn gói vào, Phương Trì nhìn, trên giấy còn có chữ.

Là chữ Tôn Vấn Cừ, có lẽ là dùng bút lông tinh xảo kia viết, cũng không khác chữ dùng bút máy viết là bao, viết cực kỳ đẹp đẽ ngay ngắn: Tiền nấu cơm, tiền nấu thức ăn, tiền quét nhà, tiền trèo tường, tiền phá cửa sổ.....

Sau đó còn có tiền gì, Phương Trì không nhìn nữa, quấn tờ giấy lại bỏ vào trong túi, từng mục nội dung được liệt kê ra, khiến cậu nhiều lần nhớ lại đủ loại hình ảnh ở nhà Tôn Vấn Cừ trong khoảng thời gian này.

Cũng không dễ chịu lắm.

Hút xong một điếu thuốc, cậu đeo tai nghe lên, chậm rãi đi về nhà.

Hôm nay không cần đi nấu cơm, không cần mua thức ăn, cũng không cần đến dọn dẹp, thời gian tự nhiên như thể nhiều hơn, có thể ung dung thong thả mà đi bộ trên con đường.

Lúc đến cổng khu nhà, cậu vào cửa hàng thú cưng bên cạnh mua hai túi thức ăn cho mèo giống loại của Tôn Vấn Cừ, rồi sang siêu thị nhỏ mua ít mì, cảm giác đã rất lâu không nấu mì trong căn phòng xập xệ của mình rồi.

Về đến nhà, Hoàng tổng bất ngờ không có ngược đãi bát ăn, mà đang cuộn người ngủ bên trong dép lê mình để cạnh cửa.

"Hôm nay ngoan thế," Phương Trì bế nó lên, nâng trong tay xoa, "Sao mà mày mãi vẫn không to lên nhờ?"

Hoàng tổng giơ móng vuốt.

Cho Hoàng tổng ăn, quét dọn cát mèo xong, Phương Trì ngồi xuống trước bàn học, chuẩn bị ôn tập.

Cái bàn học này, từ lúc phòng được cho thuê đã có, cũng không khác bàn học của cậu ở nhà ông bà là bao, nhìn tuổi tác có lẽ cũng gần vậy.

Trên bàn dán rất nhiều giấy dán tường, so với cái bàn đen rộng lớn còn ánh lên ánh sáng dịu nhẹ không dính một hạt bụi của Tôn Vấn Cừ, thật sự không thể nào tập trung tư tưởng được.

Cậu nằm nhoài người trên bàn, bắt đầu làm bài, có lẽ làm được nửa tiếng, đói bụng, cậu đặt bút xuống, đi nấu cho mình bát mì.

Mì nấu rất ngon, cậu còn cho vào vài giọt dầu vừng, rất thơm, vừa xem ti vi vừa ăn, nóng hầm hập đến mức chóp mũi cũng đổ mồ hôi.

Không hiểu sao, lại nhớ tới không biết Tôn Vấn Cừ sẽ ăn gì.

Có lẽ là thức ăn ngoài, hoặc là ra ngoài ăn.

Ngẫm lại liền cảm thấy, bản thân đúng là để tâm đâu đâu, một Đại Thiếu gia cầm tiền không coi là tiền, còn phải lo lắng vấn đề ăn gì chắc, với lại, trước đó cũng đâu có ai làm cho, chẳng phải trông vẫn...rất tốt đó thôi.

Ăn mì xong, Phương Trì tiếp tục làm bài, làm không thuận lợi lắm, cứ thất thần suốt, nhưng, tốt xấu gì cũng vật lộn làm xong, bài không làm được cậu đều để đó.

Đứng đậy uống ngụm nước xong, cậu trở lại bên bàn, nhìn mấy bài tập chưa làm, sững sờ một lúc lâu, không làm được vẫn là không làm được, không có Tôn Vấn Cừ giảng cho.

Đột nhiên lại có hơi bực bội.

Phương Trì cau mày, đặt mông ngồi lại trên ghế, rất phiền muộn, rồi lại buồn bực vì phiền muộn của mình, rốt cuộc là bị làm sao không biết.

Cứ dằn vặt đến mười hai giờ, Phương Trì vật lộn làm hết bài chưa làm được, đúng sai mặc kệ, viết cho đầy mới thôi, nhìn kín chữ cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cậu ném bút, ngáp một cái, tắm rửa sạch sẽ thật nhanh rồi nằm lên giường, xét thấy mình cả ngày nay đều như bị thần kinh, đến giờ rồi mà tinh thần vẫn phấn chấn, cậu đeo tai nghe lên, định nghe nhạc cố làm mình buồn ngủ.

Chọn nhạc phát random, sau đó tắt đèn, nhắm mắt lại.

Nhạc bên trong máy đều rất chậm rãi, chạy bộ đi dạo có thể tĩnh tâm, nghe có thể làm người ta thả lỏng.

Phương Trì nhắm hai mắt, thở chậm lại, để cho mình và nhịp điệu nhạc từ từ lấy hơi, phấn chấn tinh thần cả ngày rồi, tối mà còn không ngủ được, ngày mai cậu cũng không cần đến lớp nữa.

Mấy ca khúc qua đi rồi, buồn ngủ cũng chẳng đúng giờ kéo tới, cậu thở dài, định bật mấy khúc cực kỳ chậm lên nghe.

Mới vừa khoát tay, bên tai đã vang lên tiếng ho khan rất nhẹ.

Cậu tức khắc ngồi bật dậy như bị dao đâm, lông tóc cả người đều dựng ngược.

"Kéo một đoạn cho cậu, theo tài nghệ của cậu, chắc cũng chưa từng nghe tới," Giọng Tôn Vấn Cừ vang ra từ trong tai nghe, "Khúc này tên là Mục Dương nữ, tôi rất thích, hôm đó ở nhà cậu vốn là định kéo khúc này, mà cậu lại chọn Đua ngựa."

Phương Trì ngồi ở trên giường không nhúc nhích.

Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, trong tai nghe vang lên âm thanh của đàn nhị, mang theo một chút đau thương.

Nghe ra được, thanh đàn nhị này của Tôn Vấn Cừ thật sự tốt hơn thanh của ông nội nhiều, âm thanh êm dịu, nhu hòa, dù hiệu quả ghi âm của mp3 không tốt lắm, nhưng Phương Trì cũng chẳng mấy chốc đã bị kéo vào trong giai điệu.

"Mày rút, rút cuộc có mở cửa hay không." Mã Lượng trong điện thoại nói.

"Tao buồn ngủ chết đi được rồi," Tôn Vấn Cừ quấn người trong chăn, "Phiền lắm."

"Vậy tao tự, tự mở." Mã Lượng ngắt điện thoại.

"A..." Tôn Vấn Cừ trở mình, nghe thấy Mã Lượng ở bên ngoài mở cổng, rồi mở cửa phòng khách, cuối cùng là đẩy cửa phòng ngủ đi vào.

"Dậy, dậy đi." Mã Lượng chỉ hắn.

"Làm gì." Tôn Vấn Cừ nhắm mắt, nằm không nhúc nhích.

"Mày nghĩ cái, cái gì?" Mã Lượng đi tới, hất chăn trên người hắn ra, "Chuyện, chuyện lớn như này, cũng không, không nói với tao?"

Tôn Vấn Cừ bất đắc dĩ ngồi dậy, vớ lấy áo tròng lên người, ngồi xếp bằng trên giường, "Chuyện lớn thế nào, mày nửa đêm không ôm vợ đi còn chạy đến đây hất chăn đàn ông."

"Ông cụ gọi...điện thoại cho tao," Mã Lượng ngồi xuống ghế dài bên giường nhìn hắn, ", xảy ra chuyện gì đây?"

"Nói gì với mày?" Tôn Vấn Cừ ngáp.

"Không được cho, cho mày tiền, nếu mà cho tiền thì, trừng trị tao." Mã Lượng nói.

"Mày nói thế nào?" Tôn Vấn Cừ quay đầu, động tác của ba cũng nhanh thật, giờ đã bắt đầu phong tỏa kinh tế rồi?

"Trừng, trừng trị gì," Mã Lượng nhíu mày, "Còn có thể đánh, tao chắc."

"Lấy khách hàng của mày cái là mày xong đời." Tôn Vấn Cừ cười.

"Sẽ không, khách hàng của tao với khách chỗ ông cụ không, không cùng một phong cách," Mã Lượng nhìn có vẻ rất vội, cứ thế châm điếu thuốc trong phòng ngủ, "Mày sắp thành con rắn lang thang rồi, mày biết, biết chưa."

"Mày đến chỉ để nhắc tao cái này thôi à?" Tôn Vấn Cừ quay mặt sang nhìn gã.

"Mặt mày làm sao đây?" Mã Lượng đứng lên, đưa tay kéo mặt hắn lại, có hơi giật mình, "Còn động...tay?"

"Không," Tôn Vấn Cừ vỗ hất tay gã ra, "Không phải ba tao."

"Là ai!" Mã Lượng ngậm thuốc lá hô một tiếng, tàn thuốc rơi lên giường.

"Con trai tao," Tôn Vấn Cừ phủi tàn thuốc, "Mẹ nó chứ, mày ra ngoài hút đi."

"Con, con trai mày? Phương, Phương, Phương, ôi đệch," Mã Lượng kinh ngạc, nhìn hắn chằm chằm, "Mày đùa giỡn lưu, lưu manh nụ hoa nhỏ rồi à?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi