PHI LAI HOÀNH KHUYỂN

Câu hỏi này của Tiếu Nhất Minh lại làm lòng Phương Trì đột nhiên trầm xuống, tức khắc cảm giác như thể trên người mình không mặc đủ quần áo, gió đêm cứ vù vù mà thổi vào trong quần áo.

Không tới mấy giây sau, cảm thấy ngay cả tay mình cũng lạnh đi.

"Mày..." Phương Trì bỏ tay vào túi, "Nói cho mẹ mày biết...chuyện kia của mày rồi à?"

"Ừ." Tiếu Nhất Minh gật đầu.

Phương Trì cả buổi vẫn không nói nên lời, trong túi có một gói thuốc lá, cậu phí bao công sức mới rút được một điếu từ trong gói cho lên miệng, cầm bật lửa bấm bảy tám lần mới châm được.

"Mày cai thuốc lá mà sao trên người lúc nào cũng rút ra được thuốc thế?" Tiếu Nhất Minh nói.

"An ủi tâm lý." Phương Trì nói, thuốc lá kẹp trên tay cũng không, sau một lúc mới hỏi một câu, "Sao mẹ mày biết được?"

Tiếu Nhất Minh rất thản nhiên với chuyện này, nhưng cũng không thản nhiên đến mức trước khi thi đại học lại kể chuyện của mình với người nhà, chuyện này chỉ có thể là mẹ nó biết được từ đâu đó.

"Không muốn kể," Tiếu Nhất Minh nhíu mày, "Dù sao thì cũng biết rồi."

Phương Trì trầm mặc, hai người đều không nói nữa, cứ như vậy đứng trong bóng tối.

Gió thổi mạnh, nhiệt độ ban đêm cũng ngày càng thấp.

Cách bọn họ mười mấy mét, đèn đường tỏa ra một vùng ánh sáng, nhìn rất ấm áp, nhưng Phương Trì biết, có đến cũng vẫn sẽ như vậy.

Không biết đã trầm mặc đứng bao lâu, lúc Phương Trì đưa tay lên định rít một ngụm thuốc, mới phát hiện thuốc lá đã cháy hết sạch.

Cậu tặc lưỡi, ném tàn thuốc đã tắt vào thùng rác bên cạnh.

"Đến chỗ tao đi." Cậu liếc mắt nhìn Tiếu Nhất Minh.

Tiếu Nhất Minh đang nghiêng đầu ngẩn người không biết nhìn gì, nghe câu này của cậu thì lắc đầu: "Chốc nữa tao tìm nhà trọ."

"Điên." Phương Trì quay người trở về.

Đi một lúc, sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Phương Trì quay đầu lại: "Trên người mày không có tiền đúng không?"

"Ừ." Tiếu Nhất Minh đập lên người mình, cười, "Người chẳng có đồng nào."

"Không cho mày về nhà?" Phương Trì hỏi.

"Chưa nói, chỉ bảo tao cút đi," Tiếu Nhất Minh xoa tay, "Ngày mai nói sau đi."

"Ừ." Phương Trì đáp một tiếng.

Hai người lại im lặng, cùng nhau đi về khu nhà, cả đường đi cũng không nói chuyện.

Trở về nhà Phương Trì nhìn đồng hồ, đã muộn lắm rồi, cậu nhìn Tiếu Nhất Minh: "Cùng nhau chen đi."

"Tao ngủ sofa." Tiếu Nhất Minh quấn áo nằm xuống ghế sofa, "Cũng chẳng ngủ được mấy tiếng."

"Giường của tao rộng." Phương Trì nói.

"Sợ mày khó chịu." Tiếu Nhất Minh nhắm mắt lại, "Với cả tao cũng không quen ngủ cùng người khác."

Phương Trì không nói gì nữa, vào nhà, cầm chăn từ trong tủ ra đưa cho Tiếu Nhất Minh, hệ thống sưởi của cái khu nhà rách nát này vẫn chưa lúc nào đủ, không thể nào so sánh với nhà ông bà nội tự đốt.

Tiếu Nhất Minh đắp chăn lên ngủ.

Phương Trì trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, nằm dài lên giường.

Muốn gửi ảnh hôm qua chụp hoa cho Tôn Vấn Cừ, mà muộn rồi, cậu sẽ không gửi, hơn nữa cũng không có tâm trạng lắm.

Tình huống cụ thể Tiếu Nhất Minh chưa kể, cậu cũng không muốn hỏi, cái dấu tay nổi bật kia đã nói rõ rồi, còn hỏi nữa cũng không phải vẫn là những thứ đó à.

Càng nghe càng thấy tuyệt vọng.

Cậu tắt đèn, nhét Hoàng tổng đang nằm trên gối cậu vào giữa khe gối.

Nhắm mắt thở chậm lại, yên lặng đếm số trong lòng.

Lúc sắp ngủ, cậu dường như nghe thấy tiếng khóc đè nén của Tiếu Nhất Minh từ phòng khách, mà tiếp tục nghe lại không có nữa.

Cậu cau mày, cầm tai nghe để bên cạnh chụp lên tai.

Sáng sớm lúc rời giường, Phương Trì vừa mở cửa phòng ngủ liền thấy trong phòng khách có người, quay lưng về phía cậu đứng trước cửa sổ.

Cậu sợ đến mức tiện tay nhặt gậy leo núi đang dựa cạnh cửa lên.

Sau khi người kia xoay người lại, cậu mới phục hồi tinh thần, là chàng trai lang thang Tiếu Nhất Minh.

"Làm tao sợ hết hồn." Cậu thả gậy leo núi xuống.

"Mày bị mất trí nhớ à." Tiếu Nhất Minh cười nói.

"Không phản ứng kịp," Phương Trì liếc mắt nhìn cậu, "Mày muốn rửa mặt không? Tao lấy cho mày bàn chải đánh răng với khăn mặt."

"Tao thấy có nước súc miệng nên dùng rồi, mặt cũng rửa rồi, nước là được, không cần làm phiền." Tiếu Nhất Minh nói.

"Ừ," Phương Trì đi vào nhà vệ sinh.

Tìm một cái áo khoác thích hợp cho Tiếu Nhất Minh, hai người bọn họ đi ra ngoài.

Điện thoại di động của Tiếu Nhất Minh có vẻ cả đêm đều không kêu, lúc ăn sáng cậu vẫn luôn nhìn điện thoại di động, Phương Trì cảm thấy mẹ nó thật là nhẫn tâm.

Nhưng nếu là chuyện như vậy... nếu như là người nhà mình.

Ông bà nội sẽ đi tìm cậu?

E là sẽ không để mình cậu chạy ra ngoài như vậy?

Không, cũng không chắc, cũng có thể sẽ như vậy.

Chưa bị chọc giận lên, ai cũng không nói chắc được.

Phương Trì nghĩ tới đây lại không nhịn được nhíu mày, tào phớ cũng không nuốt trôi được.

Tiếu Nhất Minh còn rất bình tĩnh, cứ đến trường học như vậy, không mang gì cả, may mà giờ bọn họ đã ôn tập đến giai đoạn bao nhiêu sách vở đều chất đống trên bàn học, ý nghĩa của cặp sách cũng không lớn.

Có điều lúc buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm, Tiếu Nhất Minh bảo là không đi, nói là muốn ở phòng học ngủ lại sức.

Phương Trì có cảm giác không nói rõ được, thời điểm như này, Tiếu Nhất Minh lại có chuyện như vậy, cậu muốn cùng ai đó nói, muốn cùng người khác trò chuyện một lúc, lại không biết nên nói cùng ai, nên nói cái gì.

Tên Tôn Vấn Cừ bị cậu ấn vào mấy lần, nhìn một lúc cuối cùng lại cất điện thoại di động đi.

Buổi chiều lúc tan học, cậu theo thường lệ đi bộ cùng Tiếu Nhất Minh, ngày hôm nay, Tiếu Nhất Minh ăn xong hạt dẻ rồi có lẽ vẫn còn chưa nghĩ ra xem nên đi đâu.

"Bao giờ mày định về nhà?" Phương Trì hỏi cậu.

"Không biết," Tiếu Nhất Minh thở dài, "Mẹ tao cũng chẳng đoái hoài gì đến tao."

"Vậy mày phải làm thế nào?" Phương Trì cũng thở dài, "Hôm nay cứ qua chỗ tao đã?"

"Không được," Tiếu Nhất Minh lắc đầu, "Tao đến chỗ dì tao đi, mày có tiền không, cho tao mượn một ít."

"Dì mày?" Phương Trì lấy ví ra, "Mày nói thế nào?"

"Cãi nhau bị đuổi ra ngoài chứ sao." Tiếu Nhất Minh nói.

"Sắp thi tốt nghiệp rồi, cũng không hợp lý," Phương Trì lấy hết mấy trăm đồng trong ví ra đưa cho cậu, "Không thì mày về...nhận lỗi với mẹ."

"Nhận lỗi?" Tiếu Nhất Minh nhìn cậu.

"Ít nhất cũng nói mềm mại uyển chuyển," Phương Trì cúi đầu cắn hạt dẻ, "Nếu không thì làm sao được?"

"Tao với mẹ tao đã làm căng lắm rồi, giờ có mềm thành bùn cũng vô ích thôi," Tiếu Nhất Minh dừng ở bến xe buýt, dựa vào biển quảng cáo, "Tao chặn hết đường lui của mình rồi."

Phương Trì không nói gì, Tiếu Nhất Minh cực kỳ cố chấp, nó đã nói như vậy rồi, Phương Trì gần như có thể tưởng tượng được ra hai mẹ con họ ầm ĩ đến thế nào.

"Tao quá xúc động," Tiếu Nhất Minh rũ mắt, "Cứ cảm thấy chuyện này chẳng có gì, biết được thì biết, không thể thay đổi cũng không phải sai lầm gì, nhất thiết phải phản ứng lớn như vậy à; vẫn là quá ngây thơ rồi, ba mẹ có lẽ cũng chỉ có một người trong vạn người mới có thể chấp nhận được."

Phương Trì không nói gì, chỉ nghe.

"Lại một lần nữa chắc tao vẫn chỉ có thể đối đầu với mẹ tao thôi," Tiếu Nhất Minh cau mày, "Quỳ xuống đất để mẹ tao đánh một trận xả giận cũng được."

Phương Trì có thể nghe được bất đắc dĩ và bất lực từ giọng nói của Tiếu Nhất Minh.

"Tao đến chỗ dì tao trước đã, xe tới rồi." Tiếu Nhất Minh vỗ lên vai cậu.

"Mày..." Phương Trì nhìn cậu.

"Tao không sao," Tiếu Nhất Minh nói, "Sắp thi ngay rồi, dù thế nào tao cũng phải qua cửa thi đại học này đã, mày cũng thế, đừng nghĩ ngợi chuyện của tao nữa."

Tiếu Nhất Minh chen lên được xe buýt rồi, Phương Trì sững sờ trên bến xe buýt rất lâu.

Cũng không biết mình đang nghĩ gì, cuối cùng cậu cầm tai nghe lên, bắt đầu chạy đi theo con đường.

Thói quen chạy bộ của cậu rất tốt, chính là khá nghiêm túc, thân thể cân bằng, cánh tay dao động, chân sang ngang, chân cong lại, mỗi một chi tiết cậu đều sẽ chú ý làm đến nơi đến chốn.

Chỉ có chạy bộ như vậy mới có thể tận hứng, mới có thể cảm nhận được niềm vui của chạy bộ.

Mới có thể càng dễ dàng mà bỏ hết chuyện không vui ra phía sau.

Trước mắt chỉ có phong cảnh và người không ngừng xẹt qua, còn có hơi thở dần dần không còn lạnh đông cứng nữa.

Hôm nay Tôn Vấn Cừ cùng ông nội dẫn Tiểu Tử lên núi.

Ông nội cứ một thời gian là lại lên núi một lúc, hoạt động một chút, là một người đã sinh sống ở nơi này cả đời người, ông vẫn luôn thích ngắm nhìn những đổi thay trên núi, e rằng phải mấy năm mười mấy năm mới có thay đổi được, thay đổi mà mắt người ngoài không nhìn thấy được.

"Con đã mệt chưa?" Ông nội hỏi hắn.

Con đường lên núi ông chọn chính là một con đường đã được sửa lại, tương đối bằng phẳng, cũng đã bị người vào núi dẫm ra rộng rãi từ lâu.

"Chưa mệt," Tôn Vấn Cừ nói, "Cháu còn leo được hai ngọn núi nữa."

"Nói cứ như thể con leo được một ngọn rồi," Ông nội nở nụ cười, "Giờ còn chưa đến cả giữa sườn núi đây."

"Đường này dễ đi lắm," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Không mệt."

"Sau này con chạy bộ cũng đi con đường này chạy đi, đừng đi con đường kia nữa." Ông nội nói.

"Không đi, không dám đi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Tiểu Trì từ nhỏ đã lớn lên trong núi, chỗ nào cũng xuyên qua rồi, mấy cục đá lộ ra kia nó đều trèo thoăn thoắt," Ông nội vừa đi vừa giới thiệu với hắn, "Con thấy tảng đá kia không."

"Thấy được," Tôn Vấn Cừ nhìn sang theo tay ông nội, ở bên kia thung lũng là một vách đá trọc lóc không một cọng cỏ, "Thế cũng không gọi là tảng đá..."

"Tiểu Trì học tiểu học đã có thể bò lên từ chỗ đó," Ông nội nói hơi tự hào, "Như khỉ ấy, dã lắm."

"Cậu ấy nói, ông toàn dẫn cậu ấy vào trong núi chơi." Tôn Vấn Cừ nhìn ông nội, nụ cười của ông khiến người khác vui vẻ, ông vừa cười một cái, Tôn Vấn Cừ liền muốn cười theo.

"Lúc nhỏ là tự ông mang vào núi, lớnrồi là tự mình chạy vào," Ông nội cảm khái nói, "Thằng nhóc này vào thành phố đúng là không quen, cứ muốn về, về rồi lại không nỡ đi."

"Cháu hiểu được," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu ấy lớn lên ở nơi này, khác thành phố quá xa."

"Đúng, nhưng mà có thể không đi được sao, vẫn phải đi ra ngoài," Ông nội nói, "Vào trong thành phố học, đi làm, vẫn hơn là làm ở nông thôn."

"Cậu ấy chủ yếu là nhớ hai người, ông với bà." Tôn Vấn Cừ đưa tay ra chơi với Tiểu Tử bên cạnh.

Ông nội rất vui vẻ mà nở nụ cười lớn tiếng, ngẫm lại còn nói: "Thằng nhóc này, gần đây không gọi điện về nhỉ?"

"Vâng, chắc là ôn tập bận rộn quá." Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại di động ra nhìn, từ lần trước Phương Trì gọi đến bây giờ, đã hơn nửa tháng.

Tin nhắn thì có gửi mấy tin, một bức ảnh hoa cúc, hỏi hắn hoa trong chậu hoa "Khỉ Con" đã nở chưa, hai tin nhắn chúc ngủ ngon, có mấy cái là bài tập khó khăn lắm mới làm được gửi để khoe với hắn, vẫn là ảnh.

Nhưng cũng không gọi điện về.

Chỉ là nhìn những tin tức này, cảm giác cũng không có vấn đề gì, một cậu con trai đang vật lộn ôn thi đại học, tranh thủ gửi mấy tin nhắn thả lỏng.

Mà ngẫm nghĩ thì lại cảm thấy có chỗ nào đó không được ổn lắm.

Phương Trì và Lương Tiểu Đào cùng nhau đi từ bệnh viện thú cưng ra, trong balo là Hoàng tổng còn đang mơ màng.

"Về nhà nó tỉnh lại rồi không biết có cào tao không nữa?" Phương Trì hơi lo lắng.

"Chắc là không đâu," Lương Tiểu Đào khom lưng nhìn vào trong balo mèo, "Nó có khi còn chưa kịp nhận ra bản thân không có trứng nữa? Cùng lắm là không để ý đến mày thôi?"

"Vậy thì không sao." Phương Trì thở dài, "Nó vốn đã chẳng đoái hoài gì đến tao rồi."

Lương Tiểu Đào nở nụ cười: "Con sen hốt cứt như mày vẫn có tự giác nên có đấy chứ."

"Để tao mời mày đi ăn gì đấy." Phương Trì nhìn bốn phía.

"Không cần, về nhanh đi," Lương Tiểu Đào cười, "Tao đi về luôn, không thì buổi tối tự học xong mời tao ăn khuya."

"Được." Phương Trì gật đầu.

Đang định nói chuyện, điện thoại di động của cậu vang lên.

Tổ quốc chúng ta là một vườn hoa, đóa hoa nào trong vườn cũng thật đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng chúng ta, trên mặt ai cũng nở nụ cười...

"Bai bai!" Lương Tiểu Đào phất tay với cậu, nhảy lên một chiếc xe taxi dừng ven đường.

Phương Trì cũng phất tay với cô nàng, rồi lấy điện thoại ra: "Alo?"

"Đang ở ngoài à?" Trong điện thoại vang lên giọng Tôn Vấn Cừ.

"Ừ." Phương Trì xách balo mèo vào siêu thị bên cạnh, đứng trước cửa tránh gió.

"Buổi tối còn phải tự học nữa đúng không?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Ừ," Phương Trì nghe giọng hắn, có cảm giác không nói rõ được, ấm áp, thoải mái, muốn đến cọ cọ mấy lần, nhưng cũng có sợ hãi, "Hôm nay.... đưa Hoàng tổng đi cắt trứng."

"Cắt trứng rồi?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Nó đã biết chưa?"

"Chắc là vẫn chưa, giờ nhìn nó vẫn đang mơ màng, " Phương Trì cười, "Anh hôm nay...có bận không?"

"Cũng được," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu về trước đi, về đến nhà rồi gọi lại đây, ông nội sáng này còn bảo cậu lâu rồi không gọi về, chắc là nhớ cậu."

"Ừ," Phương Trì đột nhiên chột dạ, "Bọn tôi giờ đang ôn tập...bận lắm, tối tự học xong về là...ngủ."

"Tôi nói với ông giờ cậu vừa bận lại vừa mệt." Tôn Vấn Cừ nói.

"À," Phương Trì đáp một tiếng, "Vậy tôi về rồi gọi lại cho anh."

Phương Trì chặn lại một chiếc xe taxi ở ven đường, ôm balo mèo cả đường bực bội mà nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc đến dưới tầng, suýt nữa thì chưa đưa tiền cho tài xế đã xuống xe.

Tôn Vấn Cừ không biết có nhận ra được gì không, căng thẳng và băn khoăn của cậu.

Chắc là không nghe ra được, giọng điệu Tôn Vấn Cừ nghe vẫn bình thường.

Hay là nghe ra được rồi? Người này lúc nào cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu cậu mà vẫn bất động thanh sắc...

Nhất định là vậy đi, Phương Trì tựa trán lên chỗ tựa lưng ghế trước, khe khẽ thở dài, không nói cái khác thì thôi, đã lâu như vậy không gọi điện thoại, cũng đã rất rõ ràng.

Liệu Tôn Vấn Cừ có giận không?

Hay là giận mà không nói ra...

Biết đâu là như vậy, chuyện mình thật sự để ý, đối với Tôn Vấn Cừ e là căn bản chẳng có cảm giác gì.

Phương Trì vào phòng, cẩn thận ôm Hoàng tổng ra đặt trong ổ, là một cái ổ mèo mềm mại có một cái hang chui vào được, có điều Hoàng tổng cũng không thích đi vào lắm, bình thường tâm trạng tốt thì ngồi ngay ngắn trên nóc ổ, cố gắng đè cái ổ này thành một cái bánh.

Thế nhưng bây giờ, Phương Trì bỏ nó vào trong ổ, nó còn cực kỳ hợp tác, chui vào rồi liền cuộn mình không nhúc nhích.

Phương Trì rửa sạch tay, thay sang bộ quần áo khác rồi mới cầm điện thoại lên, do dự gọi vào số Tôn Vấn Cừ.

Chuông vừa mới vang lên một tiếng, điện thoại đã được nối, sau đó Phương Trì liền nghe thấy tiếng ông nội: "Tiểu Trì à?"

"...Ông nội!" Phương Trì không nghĩ tới ông nội sẽ cầm điện thoại, có hơi bất ngờ mà cười nói to, "Ông học được nghe điện thoại rồi à?"

"Không học được, Tôn Thủy Cừ giúp ông nghe," Ông nội cười, "Hôm nay con đưa con mèo kia đi thiến à?"

"Vâng," Phương Trì nói, "Vừa mới về, cả nhà ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, hôm nay đồ ăn cao cấp cực kỳ, chốc nữa bảo Thủy Cừ gửi ảnh cho con," Ông nội nói rất vui vẻ, "Nhìn cao cấp lắm, vịt xào của bà nội con làm trông cũng đẹp."

"Ăn gì vậy?" Phương Trì không nhịn được mà xoa bụng.

"Là đồ ăn bình thường thôi, nhưng mà trước đó Thủy Cừ có làm hai cái đĩa, để ông bà bày đồ ăn, đẹp lắm." Ông nội nói.

"À," Phương Trì cười, cảm thấy Tôn Vấn Cừ lúc làm việc bị kẹt ý tưởng lại thích làm thứ khác, cậu nắn nắn cỏ bốn lá trong cổ áo, "Vậy con phải nhìn mới được."

Hàn huyên với ông bà một lúc, bà nội vừa nghe cậu còn chưa ăn cơm, liền thúc giục cậu mau chóng đi ăn cơm.

"Con biết rồi," Phương Trì theo thói quen nói một câu, "Vậy bà đưa điện thoại cho Thủy Cừ đi."

"Thủy Cừ không biết chạy đi đâu rồi," Bà nội nói, "Không ở trong nhà."

"À, vậy thì dập máy, bà không cần làm, dập máy từ bên con cũng được." Phương Trì nói xong, hơi do dự, rồi cúp điện thoại.

Nghĩ rằng Tôn Vấn Cừ sau đó sẽ lại gọi, cậu mang điện thoại đi vào nhà bếp nấu mì.

Thế nhưng nấu xong mì ăn xong mì rồi, Tôn Vấn Cừ vẫn chẳng hề gọi điện tới.

Phương Trì thở dài, không chú ý tới nữa mà uống sạch nước mì, cầm bát đi rửa.

Dọn dẹp xong, chuẩn bị ôn tập một lúc, điện thoại di động có tin nhắn gửi tới.

Cậu lấy sang nhìn, là Tôn Vấn Cừ gửi tới.

Hai bức ảnh, một bức là hai cái đĩa màu trắng hình cánh hoa rất đẹp đẽ, có đường men rạn nhàn nhạt, một bức khác là mâm cơm có vịt xào bị khét và cải xanh của bà nội, cải xanh thì không khét.

- Làm lúc tìm cảm hứng, đẹp đúng không.

Phương Trì cười.

- Siêu đẹp.

- Ôn tập đi, không còn mấy tháng nữa, nắm chắc chút.

- Ừ.

- Chụp bức ảnh Hoàng tổng không còn trứng cho tôi xem nào.

Phương Trì cầm điện thoại di động nằm sấp xuống ổ mèo, phí công phí sức mà nửa ngày mới chụp được hai bức ảnh của Hoàng tổng, Hoàng tổng vẫn còn hơi mơ màng, không nhúc nhích cũng không dùng móng vuốt đập cậu, chỉ he hé hai con mắt nhìn cậu.

Cậu gửi ảnh cho Tôn Vấn Cừ.

- Trông cứ như thế này, bác sĩ bảo mấy tiếng nữa mới bình thường được.

- Bị thế giới vứt bỏ, xoa xoa nó hộ tôi, cậu ôn tập đi.

- Ừ.

Phương Trì đặt di động xuống, ngồi xuống trước bàn, đầu tiên sững sờ một lúc, rồi mới cầm headphones đeo lên tai, nằm úp sấp trên bàn bắt đầu làm bài.

Bao giờ mới xong được đây.

Chuyện Tiếu Nhất Minh giải quyết thế nào, cậu cũng không hỏi kỹ, chỉ biết là Tiếu Nhất Minh vẫn không về nhà, vẫn luôn ở trong nhà dì, có điều, đi học, tan học, ôn tập, hầu như đã khôi phục bình thường.

E là chuyện này vĩnh viễn cũng chẳng có cách nào giải quyết được.

Cha mẹ không chấp nhận được, con cái lại chẳng thay đổi được.

Bế tắc.

Không làm tổn thương cha mẹ, không lấy chuyện như vậy đi đối mặt với cha mẹ, biện pháp duy nhất có lẽ cũng chỉ là đừng bước ra một bước kia, cho dù là chủ động, hay là bị động.

Phương Trì cố ép bản thân không được nghĩ tới những thứ đó, vấn đề khó giải quyết, cứ quên đi cái đã.

Tôn Vấn Cừ nói, trong lòng đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Chuyện này thật khó, Phương Trì cảm thấy thỉnh thoảng cậu sẽ lại không chuyên tâm mà ôn tập một lúc, cũng may là giờ trạng thái ôn tập của cậu đã tiến vào trạng thái giả học bá "À, câu này tao biết, đề này cũng không khó, câu này chắc là dạng...."

Tuy lúc giáo viên chữa đề thi, cậu sẽ phát hiện ra mình làm sai không ít, nhưng ít nhất lúc làm bài cũng có thể ào ào làm một mạch, thời gian suy nghĩ linh tinh vớ vẩn ngắn đi không ít.

Đến cả lúc ngủ cũng là ngả đầu liền ngủ, cơ bản không kịp hồi ức gì đã ngủ.

Chỉ có buổi sáng phải dậy sớm, cậu sẽ hơi nhớ tới Tôn Vấn Cừ, việc làm thế nào rồi, còn đi chạy bộ không, có tiếp tục làm đĩa cho ông bà đủ được một bộ không, buổi tối có thức suốt đêm...

Sáng sớm, đồng hồ báo thức kêu, Phương Trì mở mắt ra, lộn mấy vòng trên giường, xuống giường kéo rèm cửa sổ, thuận tiện mở cửa sổ ra hóng mát một chút.

Hiện giờ, trời đã dần trở nên ấm áp, trong không khí, vô tình sẽ ngửi thấy được mùi ngai ngái của đất ẩm ướt, chồi non trên cây ngoài cửa sổ cũng đã lột đi vẻ ngoài xanh non, trở thành màu xanh thẫm.

Điện thoại di động ở đầu giường vang lên một tiếng.

Phương Trì đi tới cầm lấy nhìn, là tin nhắn Tôn Vấn Cừ gửi tới.

Mấy chậu "Khỉ Con" trên bệ cửa sổ của phòng cậu, giờ đã được bày thành một vòng ngoài ban công, bên trong lá cây xanh mướt có lẫn hoa nhỏ trắng li ti, nhỏ vô cùng, chỉ tầm hạt gạo.

"Hoa nở rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

_________________________________________________________________________________________

Đọc tới lời ông nội nói, tự nhiên lại nghĩ tới một câu đại ý là Thành phố là cô đơn và mộng tưởng, còn quê nhà là người thân và an bình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi