PHI LAI HOÀNH KHUYỂN

Trình Mạc vừa hỏi câu này xong, mì xào kẹp trên đũa Phương Trì suýt nữa thì rơi về lại trong đĩa, cậu nhanh tay nhét mì vào trong miệng trước, sau đó im lặng nhai không nói gì.

Tuy câu hỏi này của Trình Mạc cũng không có tính công kích gì, nhưng phản ứng đầu tiên của cậu vẫn là liệu có phải Trình Mạc đã nhìn ra được gì rồi không, rồi thì tuy rằng có nhìn ra được gì cũng chẳng có gì ghê gớm cả, cậu đã không còn là Phương Trì trước kia vừa nhắc tới chuyện tính hướng liền tức giận nữa, nhưng cũng chưa tới mức có thể trôi chảy nói ra.

Ăn xong đĩa mì này, trong đầu cậu đã có vô số nguyên do và câu trả lời chạy qua.

Điều duy nhất có thể chắc chắn là, câu hỏi này chẳng hề đơn giản như thoạt nhìn, nếu như là một câu hỏi đơn giản thông thường hằng ngày, Trình Mạc sẽ không hỏi ở lúc như thể cần điều kiện trao đổi này.

Cậu muốn tôi trả lời tôi có mục đích gì không thể cho ai biết với cậu, vậy thì cậu phải trả lời tôi anh cậu có phải anh cậu không trước đã.

"Không phải anh ruột." Phương Trì trả lời, nhấp một ngụm nước dừa.

"Tôi biết không phải anh ruột," Trình Mạc nói, "Hai người nhìn mặt cũng không phải ruột thịt."

Phương Trì chép miệng nhìn y.

"Thật ra, tôi chỉ muốn hỏi... Hỏi sai rồi cậu đừng có động tay động chân," Trình Mạc nói đến đây thì liếc nhìn sang bên cạnh, Hà Đông Bảo ở bên kia đã đang đi chầm chậm tới đây, "Là gọi anh vậy thôi, hay là... bạn trai?"

Phương Trì sững sờ, không nói gì.

Cậu sững sờ không phải bởi vì Trình Mạc cứ như vậy mới tiếp xúc hai lần rưỡi đã hỏi câu này, mà là y dùng giọng điệu bình thường như thể đang hỏi người nọ có phải bạn gái cậu không.

"Này," Hà Đông Bảo đi tới ngồi xuống, "Biết gặp ai trong nhà vệ sinh không?"

"Phòng bảo vệ." Trình Mạc nói.

"Phòng bảo vệ tao chạy làm gì," Hà Đông Bảo nói, "Tao cũng không phải mày, đụng phải Lý Khải, giờ này đã uống say rồi, kéo tao bỏ qua chiêu thức muốn nói chuyện, tao còn không có thời gian kéo khóa quần nữa, nhanh chóng bỏ chạy luôn."

"Là một đàn anh giỏi nói lắm," Trình Mạc giới thiệu với Phương Trì, "Tóm ai víu ai lại cũng nói chuyện được cả buổi tối, gào khóc chưa nói đã, cậu cũng không đi nổi."

"Vậy thì còn dã man hơn cả Lý Tranh ở phòng ký túc xá tôi." Phương Trì cười.

Trình Mạc cười nói: "À, chính là anh trai Lý Tranh ở ký túc xá các cậu mà."

Bữa cơm này ăn cũng được, Hà Đông Bảo bắt đầu từ người anh của Lý Tranh còn lắm lời hơn cả Lý Tranh kia, giới thiệu khái quát toàn bộ người và việc trong trường học cho cậu một lần.

Nếu không phải có câu hỏi trước đó của Trình Mạc, cậu sẽ nghe cực kỳ vui vẻ.

Câu hỏi kia của Trình Mạc khiến trong lòng cậu hơi loạn, cậu khác Tiếu Nhất Minh và Tôn Vấn Cừ, ở chuyện tính hướng này, cậu chưa từng mong đợi có đồng loại, cũng chưa khát vọng được tán đồng hay chấp nhận.

Cho nên, dù giọng điệu của Trình Mạc rất ôn hòa, cậu vẫn cảm thấy hoảng loạn.

Cơm nước xong xuôi, bọn họ cùng nhau về trường, Hà Đông Bảo còn muốn đến nhà thể chất lượn một vòng, Phương Trì và Trình Mạc về ký túc xá.

Hà Đông Bảo vừa đi, bầu không khí giữa hai người bọn họ lập tức trở nên hơi lúng túng.

Trình Mạc vẫn ngồi trên xe đạp dùng chân lê về phía trước, Phương Trì ở bên cạnh im lặng đi cùng.

"Tôi vốn định là, thân với cậu hơn chút nữa rồi mới hỏi," Trình Mạc hắng giọng, "Có điều, việc này tôi hơi sốt ruột, chủ yếu là không ngờ có thể vô tình gặp được cậu, nên tôi mới hỏi luôn, ngại quá."

"À," Phương Trì đáp, có cảm giác như Trình Mạc không phải chỉ muốn hỏi một chuyện đơn giản như cậu có phải là đồng tính luyến không, "Anh hỏi cái này làm gì?"

"Là thế này," Trình Mạc liền hắng giọng, liếc mắt nhìn cậu, "Chuyện này nghe chắc cũng hơi buồn cười..."

Trình Mạc vẫn luôn cho người khác cảm giác y luôn nói chuyện làm việc thẳng thắn dứt khoát, bộ dạng đột nhiên do dự như bây giờ khiến Phương Trì rất bất ngờ.

"Vốn nghĩ là nếu như cậu...là, vậy thì tôi hỏi cũng dễ hơn," Trình Mạc gạt nhẹ chuông xe, "Cứ coi như cậu đúng là đi, tôi cảm thấy cậu đúng là, ký túc xá bọn tôi là phòng ký túc kì diệu, tổng cộng bốn người, trừ Hà Bảo Bảo đáng thương ra, ai cũng là, tôi nhìn người rất chuẩn."

Phương Trì một lần nữa sửng sốt.

Phòng ký túc kỳ diệu? Ngoài Hà Đông Bảo ra thì ai cũng là? Vậy chính là bao gồm cả Trình Mạc?

"Cho nên, tôi chỉ muốn chắc chắn anh cậu có phải bạn trai cậu hay không thôi," Trình Mạc nói, "Nếu như đúng, vậy là được rồi."

Phương Trì mặt hơi khó hiểu nhìn y.

"Tôi từng xem cậu thi đấu rồi, lúc đó còn chưa tốt nghiệp cấp ba," Trình Mạc liếc mắt nhìn cậu, "Hai ta ở cùng một nơi cậu biết không?"

"Hả?" Phương Trì nhìn y, "Tôi không biết."

"Tôi học Nhất trung." Trình Mạc nói.

"À," Phương Trì gật đầu, Nhất trung là trường trọng điểm, Trình Mạc nhìn kiểu gì cũng không giống như người có thể vào học nhất trung, "Nhất Trung à."

"Lần thi đấu đó, đại hội thể thao thanh thiếu niên không phải ở thành phố chúng ta à, tôi đã đi xem," Trình Mạc nói, "Lúc đó chắc là cậu nghỉ hè lớp mười?"

"Ừ," Phương Trì gật đầu, "Nói vào vấn đề chính đi."

"Được, nói vào vấn đề chính," Trình Mạc dừng lại, chân chống đất, rút từ đâu đó ra điếu thuốc ngậm vào miệng, "Cậu có một người bạn học, người bạn đến cùng xem cậu thi đấu đó, tên là gì?"

Câu này vừa hỏi ra, cả người Phương Trì đều mông lung.

Bạn học cùng đến xem thi đấu?

"A?" Phương Trì nhìn y chằm chằm.

"Cậu không phải là không nhớ đấy chứ?" Trình Mạc cũng nhìn cậu chằm chằm, "Cậu đừng có nói là cậu không nhớ đấy!"

Nhớ, Phương Trì cũng chưa đến mức không nhớ Tiếu Nhất Minh đã từng đến xem cậu thi đấu, thế nhưng...

"Anh hỏi nó làm gì?" Phương Trì vẫn giật mình.

"Cậu nói xem?" Trình Mạc cười, "Tôi nhìn cậu ấy còn lâu hơn nhìn cậu thi đấu nhiều... Cậu ấy có phải không? Tôi cảm thấy lúc đó cậu ấy cứ nhìn chằm chằm liên tục vào cậu, không dời mắt, chắc là thích cậu đúng không?"

"Tôi...đệt," Phương Trì không thể nào hình dung được cảm xúc của mình, "Anh bị dở hơi à?"

"Không, vẫn bình thường," Trình Mạc nói, "Có thể nói cho tôi biết không?"

"Anh vòng vo một vòng lớn như thế, chỉ vì hỏi cái này?" Phương Trì hỏi.

"Không phải à, đầu tiên tôi phải chắc chắn cậu có phải không, cậu và cậu ấy có phải một đôi không, sau đó mới có thể hỏi chứ," Trình Mạc nói, "Tôi mới đến mà đã hỏi là "à tôi rất thích người bạn học đến xem cậu thi đấu, cậu ấy có phải gay không có bạn trai không?" Cậu không đánh tôi mới là lạ."

"...À." Phương Trì không biết nên nói gì nữa.

Cậu chẳng thể nào ngờ được, cái "mục đích không thể cho ai biết" của Trình Mạc lại là Tiếu Nhất Minh!

Chuyện này cũng quá bất hợp lý rồi!

"Có thể nói cho tôi không?" Trình Mạc lại hỏi.

"Không thể," Phương Trì nhìn y, "Giờ thì không thể, đó là anh em tôi, không thể tùy tiện nói gì với anh được, lại nói, anh mới nhìn mấy lần như thế....anh nghĩ là đang đóng phim à?"

"Vậy cậu hỏi cậu ấy đi," Trình Mạc cũng không nói gì thêm, "Chỉ việc này thôi, cảm ơn."

"À." Phương Trì nhìn Trình Mạc, vẫn cảm thấy hơi khó tưởng tượng.

"Cậu ấy học ở trường nào thì vẫn nói được chứ?" Trình Mạc ngẫm lại liền hỏi một câu.

"Không được." Phương Trì trả lời dứt khoát một câu.

"...Vậy thôi." Trình Mạc vứt tàn thuốc, giẫm tắt tàn thuốc, "Có tin gì thì báo cho tôi một tiếng."

"Ừ." Phương Trì đáp, nhanh chân đi về ký túc xá.

Mấy giây sau, Trình Mạc nhảy lên xe theo tới, Phương Trì liếc mắt nhìn y: "Còn có chuyện gì nữa?"

"Bạn học," Trình Mạc thở dài, "Phòng ký túc của tôi ở dưới tầng phòng cậu."

"À, đúng." Phương Trì nghĩ ra, cùng y im lặng trở về ký túc xá.

Vừa về ký túc liền phát hiện cả bọn đều đang chơi điện tử, vừa nhìn thấy cậu về, Lý Tranh lập tức nói: "Mau, Quân Quân thu được wifi rồi, dùng được rồi."

"Siêu thế," Phương Trì cầm notebook qua ném tới tay Lý Tranh, "Giúp tao đi, tao phải gọi điện thoại."

"Gọi cho bạn gái à?" Lý Tranh mở máy tính cậu ra.

"Không," Phương Trì lấy di động ra, "Bạn tao."

Tiếu Nhất Minh chắc cũng đang ở ký túc xá không có việc gì làm, điện thoại gọi tới cậu đã nghe rất nhanh, Phương Trì quay người đi ra khỏi phòng ký túc xá: "Tao kể cho mày một chuyện đặc biệt không biết phải nói thế nào."

"Giờ chị chỉ đang cho em ý kiến thôi," Tôn Dao cầm bát canh từ từ uống, "Chị biết em muốn làm chính mình, nhưng không dễ như em nghĩ đâu."

"Em không nghĩ thế." Tôn Vấn Cừ dựa vào ghế.

Chủ đề tối nay, đúng là như chú Lượng Tử dự đoán, đồ gốm và Phương Trì.

"Em không thừa nhận cũng không sao," Tôn Dao nói, "Chỉ hy vọng em đừng làm gì cũng cứ tùy theo tính tình mình, mọi người sẽ không hại em, không vì muốn tốt cho em cũng sẽ không nói những thứ này, em đã làm ba đau thấu tim, rồi..."

"Không phải bảo không quản em à," Tôn Vấn Cừ không muốn tranh luận với Tôn Dao, nhưng câu này của Tôn Dao lại làm hắn rất không thoải mái.

"Còn có thể thật sự không quản chắc? Ba không quản rồi, chị cũng không thể không quản chứ," Tôn Dao cau mày, "Người khác nhìn em không chỉ là Tôn Vấn Cừ, mà còn là con trai Tôn Chính Chí!"

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, không nói gì.

"Chị," Tôn Gia Nguyệt luôn ở bên cạnh vừa ăn vừa nghịch điện thoại, "Câu này em nghe cũng thấy không hay rồi, người cứ sống đúng với chính mình, sống không là chính mình còn có ý nghĩa gì nữa."

"Em đừng thêm phiền nữa," Tôn Dao nhìn cô, "Em sống là chính mình rồi không xem bố mẹ có cảm xúc thế nào à? Không nhìn danh tiếng cái nhà này ra sao à?"

"Ôi ôi ôi, chuyện linh tinh của mọi người em không quan tâm," Tôn Gia Nguyệt bĩu môi, "Ăn xong chưa, xong rồi thì đi thôi, nói cũng nói hết rồi còn ngồi đây làm gì nữa, ai cũng chẳng muốn nhìn ai."

Tôn Dao ấn lên chuông trên bàn, rồi nhìn Tôn Vấn Cừ: "Cậu bạn trai kia của em, không muốn nói thì đừng nói, tự mình nghĩ cho rõ ràng, đừng gây ra phiền phức gì cả."

Tôn Vấn Cừ nhếch khóe miệng, lấy ví tiền ra: "Để em tính tiền đi."

"Thôi, em cũng bớt tiêu đi." Tôn Dao vẫn cau mày.

Tôn Vấn Cừ không lên tiếng, lúc nhân viên phục vụ đưa hóa đơn vào, hắn vẫy tay, cầm lấy hóa đơn.

Liếc mắt nhìn hóa đơn xong hắn nhíu mày, nói với phục vụ một câu: "Chốc nữa gọi cậu sau."

Nhân viên phục vụ đi ra khỏi phòng riêng.

Tôn Vấn Cừ cảm thấy bản thân thực sự đã cách cuộc sống trước kia quá xa, ngày hôm nay, Tôn Dao và Tôn Gia Nguyệt từ buổi chiều đã ở đây, từ trà chiều đến cơm tối, Tôn Gia Nguyệt có xe đưa đón còn gọi cả một bình rượu...

"Em gọi điện thoại," Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại di động ra, vốn là định tránh Tôn Dao, mà do dự một lúc vẫn ngồi yên trong phòng gọi cho Phương Trì.

"Ăn xong rồi à?" Bên kia vang lên tiếng của Phương Trì, "Tình hình thế nào?"

"Chốc nữa kể lại cho cậu sau," Tôn Vấn Cừ nói, "Gửi ít tiền lại đây cho tôi."

"Cái gì?" Phương Trì ngạc nhiên, "Gửi tiền?"

"Ừ." Tôn Vấn Cừ không giải thích.

Phương Trì dừng một lúc rồi cũng không hỏi gì thêm: "Gửi bao nhiêu? Năm nghìn đủ không?"

"Đủ rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Chờ, em chuyển ngay bây giờ," Phương Trì nói xong lại nhỏ giọng hỏi, "Có phải là thích thể hiện, mời chị anh đi ăn cơm rồi không có tiền trả đúng không?"

Tôn Vấn Cừ cười: "Đúng."

"Aiii," Phương Trì thở dài, "Hủ bại, em gửi đây."

Tôn Vấn Cừ ngắt điện thoại rồi ngẩng đầu lên, Tôn Dao và Tôn Gia Nguyệt đều đang nhìn hắn, Tôn Gia Nguyệt mặt không nhịn được cười, Tôn Dao mặt mày khiếp sợ.

"Em hỏi tiền ai đấy?" Tôn Dao nhìn hắn.

"Phương Trì." Tôn Vấn Cừ nói.

"Tiền của em, ở chỗ Phương Trì?" Tôn Dao hơi ngồi thẳng dậy.

"Không sai," Tôn Vấn Cừ híp mắt lại cười, "Toàn bộ tiền đều ở chỗ cậu ấy."

"Tôn Vấn Cừ!" Tôn Dao đứng lên, "Em có bị làm sao không?"

"Tiền nhà chị cũng là chị quản, còn nhiều hơn tiền của em nhiều lắm," Tôn Vấn Cừ nhìn cô, "Chồng chị cả em chắc cũng sao sao không nhẹ."

"Đây là cùng một chuyện à! Tôn Vấn Cừ, em cũng quá..." Tôn Dao chỉ vào hắn, cả buổi cũng không nói nên lời.

"Chị cả, cám ơn chị." Tôn Vấn Cừ nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, là thông báo có tiền vào tài khoản, hắn ấn chuông trên bàn gọi phục vụ tới, "Chuyện của em, em tự quyết định, tự xử lý, tự mình khắc phục hậu quả."

Nhân viên phục vụ vào rồi, mấy người họ đều không nói gì, Tôn Vấn Cừ đưa thẻ và tiền mặt, chờ nhân viên phục vụ đi rồi, hắn đứng lên, mặc áo khoác vào: "Em sẽ không làm ai phiền phức hay mất mặt cả, cũng sẽ không để ai nhúng tay vào cuộc sống của em hết."

Tôn Vấn Cừ và Tôn Gia Nguyệt cùng nhau ra khỏi câu lạc bộ, chồng chị hai lái xe tới, lúc Tôn Gia Nguyệt mở cửa chuẩn bị lên xe liền quay đầu lại: "Em cố ý đúng không?"

"Cái gì?" Tôn Vấn Cừ nhìn cô.

"Nói là tiền ở chỗ Phương Trì," Tôn Gia Nguyệt hỏi, "Chọc giận chị cả?"

"Em giống người sẽ bỏ công đi chọc giận ai à," Tôn Vấn Cừ nhìn xe mình lái tới, quay người đi tới.

Tôn Gia Nguyệt ở phía sau hắn nở nụ cười: "Em giỏi đấy."

Xe còn chưa lái về nhà, tin nhắn của Phương Trì đã tới tấp gửi đến vài tin liền, Tôn Vấn Cừ dừng xe ở ven đường, gọi điện cho Phương Trì.

"Xong việc chưa?" Phương Trì hơi sốt ruột hỏi.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ cười, "Giờ tôi đi về."

"Các anh ăn tiên đan à, một bữa cơm còn hơn cả năm ngàn?" Phương Trì nói, "Không phải là chị anh bảo anh đến ăn cơm à? Sao anh còn phải trả tiền?"

"Tôi muốn trả chứ sao," Tôn Vấn Cừ nghĩ lại liền cười, "Tôi lâu rồi không ra ngoài ăn như thế, thật sự mất một lúc vẫn chưa phản ứng được là tôi không đủ tiền."

"Anh bị kém thông minh à?" Phương Trì thở dài, "Thôi, em lại chuyển qua cho anh một ít."

"Không cần, còn có mà, vẫn chưa dùng hết." Tôn Vấn Cừ nói.

"Anh không phải là không có năm ngàn là không thể nào ra cửa được à," Phương Trì nói, "Ra cửa cái là nghèo kiết xác."

Tâm trạng Tôn Vấn Cừ rất tốt, Phương Trì vừa nói như thế, hắn liền dựa vào ghế cười đến ba mươi giây cũng chưa dừng lại được.

"Mau về đi," Phương Trì nằm nhoài trên lan can hành lang nhìn xuống, Tôn Vấn Cừ cười, cậu liền không nhịn được mà cũng cong miệng lên, "Muộn lắm rồi."

"Tôi còn chưa hỏi cậu mà," Tôn Vấn Cừ nói, "Hôm nay cậu ăn cơm với Trình học trưởng thế nào?"

"Có thể thế nào được," Phương Trì vừa nghĩ tới cuộc nói chuyện tối nay là cảm thấy như thể đang xem phim, "Em nói cho anh biết..."

Nói được nửa, cậu liền dừng lại, cười suy nghĩ một lúc liền banh mặt, dùng giọng điệu cực kỳ thâm trầm cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Trình Mạc còn thật sự là...có vấn đề."

"Hả?" Tôn Vấn Cừ đáp, "Cậu ta tiếp cận cậu, có phải là có mục đích gì không thể cho ai biết không?"

Vừa nghe thấy "mục đích không thể cho ai biết", Phương Trì lại thấy buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn, tiếp tục trầm giọng nói: "Ừ, cũng coi như thế, anh ta....à thì, tỏ tình với em."

"Cái gì?" Tôn Vấn Cừ đuổi theo một câu.

"Anh ta bảo anh ta thích em." Phương Trì nói, nói xong chính mặt cậu cũng đỏ lên.

Phương Trì à, đồ không biết xấu hổ.

"Cậu ta nói thẳng luôn?" Tôn Vấn Cừ lại hỏi.

"Ừ," Phương Trì không nghe ra được tâm trạng của Tôn Vấn Cừ từ giọng nói của hắn, cũng không rõ Tôn Vấn Cừ có giận hay không, vì thế liền bồi thêm một câu, "Nhưng mà em từ chối rồi, em vẫn thích người lười biếng yếu ớt như anh."

Bên Tôn Vấn Cừ không có âm thanh gì.

"Này? Tôn Vấn Cừ?" Phương Trì đợi một lúc, "Anh giận à? Nói gì đi chứ?"

Đầu bên Tôn Vấn Cừ vẫn không có tiếng gì, Phương Trì lập tức hơi sốt sắng: "Em cũng từ chối anh ta rồi mà..."

Câu này còn chưa nói hết, liền nghe thấy tiếng cười ngặt nghẽo của Tôn Vấn Cừ trong điện thoại, cậu ngây người: "Mọe nó, sao anh lại cười, em còn tưởng là anh khóc nữa."

Tôn Vấn Cừ cười lớn tiếng hơn: "A, Phương Tiểu Trì, cậu làm tôi buồn cười chết mất."

"Không đúng," Phương Trì hơi không hiểu ra sao, "Em làm gì mà làm anh buồn cười chết.... Mẹ nó chứ, có người tỏ tình với em mà anh vui đến thế à?"

"Phương Trì," Tôn Vấn Cừ lại cười thêm một lúc mới thu tiếng cười lại, "Nếu thật sự có người tỏ tình với cậu, cậu căn bản sẽ không nói với tôi ngay lập tức, câu nói này, vừa nghe đã biết là lừa tôi."

"...Thật à?" Phương Trì chép miệng, "Là vậy à?"

"Đúng," Tôn Vấn Cừ cười, "Tôi quá rõ cậu là người thế nào rồi."

"Vậy em sẽ thế nào." Phương Trì hỏi.

"Tự mình lén lút từ chối người ta rồi là xong," Tôn Vấn Cừ nói, "Sẽ không nói với tôi, sợ tôi không vui."

Phương Trì lại chép miệng: "Em sợ gì, em còn đang sợ anh không ghen đây này.... Anh chẳng ghen gì cả! Anh sao lại không ghen một chút nào cơ chứ..."

"Phương Trì!" Tôn Vấn Cừ đột nhiên lên giọng, "Sao cậu ta lại tỏ tình với cậu!"

"A? Cái..." Phương Trì sợ hết hồn, không biết Tôn Vấn Cừ bị làm sao, "Em...không biết..."

"Cậu từ chối cậu ta rồi?" Tôn Vấn Cừ vẫn lên giọng, còn có vẻ không vui vẻ gì.

"Ừ." Phương Trì hơi mờ mịt mà đáp thuận theo hắn.

"Cậu từ chối vậy thôi là được à?" Tôn Vấn Cừ nói rất khó chịu, "Thế sau này lại có người khác nữa thì sao?"

"Em...Vậy em..." Phương Trì còn chưa nói hết đã bị ngắt lời.

"Sao cậu lại phải đi ăn cơm, sao còn cho người ta cơ hội để tỏ tình? Cậu nói đi!" Tôn Vấn Cừ nói.

"À!" Phương Trì cuối cùng cũng coi như là tỉnh ra được, "Anh ghen rồi là như thế à!"

"Không phải." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"Vậy là thế nào?" Phương Trì hơi ngạc nhiên hỏi.

"Con trai à, tôi nói thật cho cậu hay," Tôn Vấn Cừ nói, "Đời tôi chưa bao giờ vì ai mà ghen cả, tôi cảm nhận được thay đổi, tôi sẽ tự rời đi."

"...Đệt." Phương Trì tự nhiên lại hơi bất an.

"Tôi thích cậu, sẽ không cho người khác cơ hội," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu cũng như vậy, cậu dao động rồi, tôi sẽ rút lui."

"Em sẽ không cho ai cơ hội cả," Phương Trì nói rất nghiêm túc, "Ngược lại, nếu anh dao động rồi, em cũng sẽ không rút lui."

"Sao?" Tôn Vấn Cừ có vẻ rất có hứng thú đáp.

"Em cảm thấy anh là người rất tốt, em không nỡ mất đi, với cả, em cũng cảm thấy em rất tốt," Phương Trì xoa mũi, "Anh bỏ lỡ rồi cũng sẽ rất đáng tiếc, em sẽ không rút lui, em sẽ nghĩ cách để anh không thể nào dao động được, giống như chôn kho báu, đào một cái hố to, chôn thật sâu, người khác đào lâu lắm vẫn chẳng thấy, rồi sẽ bỏ đi."

Tôn Vấn Cừ không nói gì, bên đầu kia điện thoại im lặng rất lâu.

"Có nghe thấy không?" Phương Trì hỏi.

"Ừm, nghe thấy rồi." Tôn Vấn Cừ cười, "Tôi biết rồi."

"Cổ họng anh sao lại hơi khàn thế?" Phương Trì nhíu mày.

"Tối nay nói chuyện cả tối với chị cả tôi chứ sao," Tôn Vấn Cừ nói, "Ban ngày còn gào lên với kỹ thuật viên nữa, lâu lắm rồi không nói nhiều thế."

"Vậy anh đừng nói nữa, về đi ngủ đi, ở chỗ em cũng phải tắt đèn rồi," Phương Trì nói, "À đúng rồi, wifi trong phòng ký túc làm xong rồi, ngày mai gọi video được không?"

"Được." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ngủ ngon," Phương Trì cười, "Về đến nhà rồi đừng gọi điện thoại lại, gửi tin nhắn cho em là được."

"Ừ, ngủ ngon." Tôn Vấn Cừ nói.

Dập điện thoại rồi, Tôn Vấn Cừ chống tay lên vô lăng, mãi một lúc mới nhắm mắt lại, ấn lên khoé mắt, rồi khởi động xe một lần nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi