PHI LỄ VẬT NHIỄU

Trên người y áo ngủ bằng gấm thoảng hương, tuy rằng mềm mỏng nhưng lại phi thường ấm áp. Quý Quân Lăng trở mình, bên hông truyền đến một trận đau đớn làm y đang mơ ngủ cũng phải tỉnh giấc, mở hai to mắt.

Không phải nằm mơ, ngày hôm qua y thật sự bị cái tên cầm thú kia khi, khi dễ! Này tên dâm tặc cư nhiên đối với nam tử hán như y mà cũng đều, đều, đều dám khi dễ, thật sự là vô sỉ đến cực điểm!

Cố lấy dũng khí quay đầu, quả nhiên thấy Tần Nhung ngông nghênh ngủ ở bên cạnh, vẻ mặt thỏa mãn phát ra tiếng hô hấp đều đều. Cả người mềm nhũn, khí lực toàn thân giống như bị trừu đi mất. Quý Quân Lăng vừa thấy xấu hổ, vừa giận dữ lại vừa thấy thương tâm, cảm thấy được căn bản mình không còn mặt mũi nào. Đối với Tần Nhung lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn mới giải hận.

Chính là y đụng tới Tần Nhung liền chưa bao giờ gặp được một chuyện tốt.

Lần đầu tiên thì hưu thê, sau đó ngày ba bữa cơm cũng không có mà ăn, lúc này lại bị hắn chiếm hết tiện nghi.

Người nam nhân này âm hiểm, giảo hoạt, mặt dày tới cực điểm, hoàn toàn không biết xấu hổ; chính y đường đường là người đọc sách, làm sao so đê tiện với hắn được? Người ta nói không sợ quân tử chỉ sợ tiểu nhân, y hoàn toàn đấu không lại hắn nha. Đành ngậm bồ hòn, cho dù là nữ tử thì vì danh tiết cũng chỉ hảo cắn răng mà tự chịu, huống chi y là một đại nam nhân, nếu nói ra, chẳng phải là càng thêm mất mặt hay sao?

Càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng oán hận, Quý Quân Lăng cố nén đau đớn toàn thân để cử động thân thể mà tìm kiếm y phục. Ngày hôm qua, y nhớ rõ ràng là ở trong ôn trì bị tên cầm thú này chiếm tiện nghi, như thế nào giờ lại chạy lên giường đây? Y trang của y một bộ kia cũng không tìm thấy, nhìn tới đầu giường chỉ đặt một bộ y phục mới – loại Tần Nhung thường dùng, y tỉnh người, nhẹ nhàng bước qua Tần Nhung với lấy mặc vào, bất chấp y phục thật sự không cùng cỡ.

Quay đầu lại thấy Tần “thú” còn đang ngủ, đột nhiên nghĩ đến việc cho hắn chút giáo huấn gọi là. Vì thế tú tài bắt lấy thanh kiếm ở đầu giường, hận không thể đem dâm tặc này một kiếm đâm chết, nhưng là y chưa từng giết người, bảo kiếm đưa lên mà trong lòng còn sợ hãi, việc thủ chiến căn bản không có cách xuống tay.

Thấy gia phòng Tần Nhung kia trên tường treo rất nhiều bức danh họa danh gia, oán khí bị dồn nén kia cuối cùng như tìm được chỗ phát tiết, oán khí rốt cuộc cũng thông, vì thế cứ nhân bảo kiếm mà xem Tần Nhung như tranh họa hoa kia, bảo vật vô giá cứ thế mà bị hủy trong tay Quý Quân Lăng.

Hủy hoại hết danh họa trên tường, Quý Quân Lăng vẫn chưa hết giận, bèn nhìn đến phòng nhỏ bày một tủ y trang thật lớn. Thế là y lại kéo thân thể vẫn còn đau nhức mà chạy qua, tay cầm bảo kiếm nhằm vào y trang vừa chém lung tung vừa tự thông suốt tâm trí mình.

Đương lúc chém hăng say, đột nhiên nghe từ trong phòng ngủ thanh âm của Tần Nhung cất cao lên gọi người, y sợ đến mức run rẩy hai tay, kiếm cứ vậy mà buông rơi trên mặt đất. Sau đó sống chết lao khỏi cửa mà chạy ra ngoài, cứ nghiêng ngả lảo đảo mà xuyên qua hậu viện chạy thẳng ra đường cái. Mặc dù có người nhìn thấy nhưng cũng không ai ngăn trở y, chỉ chốc lát sau, Quý Quân Lăng chạy khỏi Tần Gia, ngồi ở bậu cửa mà thở phì phò.

Chính là chỉ sau một ngày ngắn ngủi, y đã nếm tới việc đau khổ hèn hạ cực vô sỉ nhất trên đời này, nhưng cũng là biết đến thứ ngon ngọt sảng khoái tiêu hồn kia.

Tần Nhung là tên tiểu nhân đối với y đã trở thành thứ đáng sợ nhất tồn tại trên đời. Y sợ hắn, không dám tái đấu cùng hắn, chỉ hy vọng thoát được cái tên xấu xa kia. Dù sao trong lòng hắn vốn dĩ hận y trước kia đối xử không tốt với Uyển Như, cho nên cố tình làm cho y chịu khuất nhục để báo thù.

Nghĩ đến đây trong lòng Quý Quân Lăng lại vừa tức giận vừa chua xót, cơ hồ phải rơi lệ.

Tầng tuyết dày trên mặt đất qua một đêm vẫn chưa tan, Quý Quân Lăng từng bước từng bước chân lún sâu vào tuyết mà đi về nhà mình. Trong lòng y lại sợ  hãi Tần Nhung sẽ đuổi tới, lại lo hắn đem chuyện tối qua đi rêu rao cho mọi người đều biết, lại hối hận vừa rồi không nhân một kiếm giết chết hắn, lại nghĩ đến chính y hủy đi cả y phục lẫn tài vật của hắn làm giờ đây bản thân chỉ muốn dương dương tự đắc mà cười ha ha. Một đoạn đường ngắn mà trong lòng Quý Quân Lăng hưởng hết đủ các tư vị hỷ nộ ái ố, lăn qua lộn lại thay phiên nhau biểu hiện không ngừng.

Chờ y thật vất vả về đến nhà, cảnh vật trước mắt cơ hồ làm tú tài muốn bất tỉnh luôn.

Phòng ở qua nhiều năm đã cũ nát, do thiếu tu sửa nên bị xiêu vẹo hết một gian, tuy rằng trong nhà không còn đồ vật đáng giá nhưng hiện tại tường cũng ngã, không thể tránh gió tuyết thì làm sao y có thể ở được? Quý Quân Lăng đau thương khó nhịn, bất quá y cũng cảm thấy được bản thân còn chút may mắn, nếu không phải đêm qua y ngụ tại Tần gia, lúc khuya khoắt chỉ sợ tính mạng cũng chẳng còn.

Ở trong gian phòng sập mà than khóc một lúc, sau đó Quý Quân Lăng cố nén bi thương thu thập đồ đạc còn sót lại.

Vốn y bị Tần Nhung chiếm hết tiện nghi, nhục nhã đến mức hận không thể chết để quên đi. nhưng cứ thấy cái chết ngay trước mắt thì y lại phi thường sợ hãi. Mỗi lần đi vào lấy sách lúc nghe được trên đầu là mái ngói bị tuyết ép kêu thành tiếng “Chi nha chi nha” rung động, Quý Quân Lăng liền sợ đến mức xông ra ngoài mà trốn.

Tú tài mới bị Tần Nhung giáo huấn việc long dương ( dạy bảo BL ^^~), thân thể thật sự còn bủn rủn. Hơn nữa y lại đi một đoạn đường dài như thế, lúc này thể lực đã sớm tiêu hao đến hầu như không còn gì. Hiện tại y còn đang kinh hãi mà cố gắng di dời đồ đạc ra khỏi chỗ sập trong nhà, vài lượt như thế liền mệt mỏi ngồi bệt xuống tuyết, nhúc nhích không xong. Chỉ chốc lát sau cư nhiên cứ như vậy đơn giản mà ngủ thiếp đi ở trên mặt tuyết.

Trong cơn mơ màng, có người ôn nhu gọi tên y, trong lòng y liền thấy ủy khuất cơ hồ muốn bật khóc, nửa tỉnh nửa mê mà mắng “ Ngươi còn biết đến tìm ta?”

Tiểu tam tử lộ vẻ mặt kỳ quái liền tiếp tục đẩy y, “Quý tú tài ngươi nói cái gì? Ngươi như thế nào ngủ ở trong này? Tỉnh dậy mau lên, bằng không ngươi sẽ đông chết.”

Quý Quân Lăng mở to mắt phát hiện người trước mặt là tiểu tam tử, một lúc  nói không ra cảm giác trong lòng ra sao. Bèn ngồi dậy hỏi hắn, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Tiểu tam tử từ lấy từ trong ngực áo ra hai quả trứng chim luộc còn nóng hôi hổi mà đưa cho y, “Đêm qua mẹ ta nghe được phòng ở của nhà ngươi sập, sợ ngươi gặp chuyện không may. Cho nên cố ý bảo ta đến xem, đây là mẹ đưa cho ngươi trứng chim luộc.”

Mẹ của Tiểu tam tử là một phụ nữ lỗ mãng, một chữ bẻ đôi cũng không biết, trước kia lúc Quý Quân Lăng hỏi  mượn lương thực, nàng cũng bởi vì Quý Quân Lăng cho tới giờ chỉ mượn mà không trả, mà oán trách mỉa mai không thiếu lời. Lần này nhà của Quý Quân Lăng sập, nàng cư nhiên còn lấy trứng chim đem qua an ủi y. Ngay lập tức, Quý Quân Lăng chỉ cảm thấy sống mũi cay cay. Thường ngày y cứ mang vẻ lý luận thánh nhân vậy mà lúc này chỉ một câu cũng nói không nên lời, nghẹn nửa ngày mới thốt ra, “Cám ơn mẹ ngươi.”

Tiểu tam tử cười hắc hắc, lấy tay xoa xoa cái mũi, “Ngươi đừng ngủ trên tuyết, sẽ đông chết mất.” Sau đó liền tung tăng tiêu sái bước đi.

Chờ tiểu tam tử đi rồi, Quý Quân Lăng nhìn trong tay là hai trứng chim liền cảm thấy bồi hồi.

Y luôn tự cao tự đại. Lúc trước phụ mẫu còn, đều lấy y làm bảo bối, chỉ cần y chuyên tâm đọc sách, những chuyện còn lại không cần y quan tâm. Sau khi phụ mẫu qua đời, lão quản sự vẫn chiếu cố cơm áo, cuộc sống hàng ngày của y, chưa bao giờ làm y bận tâm điều gì. Mãi cho đến khi y thú Uyển Như, mới biết trên đời này vẫn còn một nỗi lo cơm áo gạo tiền.

Ngày ba bữa cơm không đủ no khiến y đối với nương tử oán giận liên tục, lại bởi vì chưa bao giờ biết chuyện nam nữ, phu thê không biết thân mật, trong lúc đó như cá không có nước càng khiến tình cảm lạnh lùng. Chờ sau khi nàng đi rồi, y mới không thể không lo toan sinh kế, mới biết được làm người phải bôn ba kiếm miếng ăn như vậy thật khó khăn. Khó trách Uyển Như từ lúc về đây suốt ngày lệ tuôn đẫm mặt, lão quản gia nghe đến việc y không nhận hồi môn liền cũng thở dài mà ly khai.

Tần Nhung này tiểu nhân đê tiện đưa y lên thật cao rồi lại đạp cho ngã xuống, thậm chí hắn vốn là khinh thường y, nhất cử nhất động đều chỉ là khinh bỉ đùa giỡn. Chính y ngại hắn một thân hơi tiền, làm sao hắn không nghĩ y là tên gàn rỡ.

Nghĩ đến đây Quý Quân Lăng thở dài thật dài.

Chính là Tần Nhung này dùng thủ đoạn thật sự bỉ ổi không ít, thế nhưng…

Trên người vừa đau vừa lạnh, Quý Quân Lăng đỏ mặt kéo chặt xiêm y.

Lúc này có thể làm thế nào mới tốt? Phòng ở tuy rằng còn có hai gian vẫn chưa hề gì, chính là y lại không dám đi vào ở, thật sự là bị buộc đến tuyệt cảnh.

Quý Quân Lăng đánh bạo nằm trong một gian phòng hai ngày, mỗi ngày đều lo lắng với đề phòng quá đỗi, nửa đêm chỉ cần nghe được có một chút tiếng vang y sẽ cả kinh nhảy dựng lên, sau đó nghiêng tai lắng nghe cả đêm ngủ không được.

Tuy rằng tuyết đã muốn ngừng, nhưng thời tiết lại như trước mà lạnh muốn chết, gió lạnh thấu xương thường thường theo bên tường sập kia mà thổi vào, Quý Quân Lăng bị đông lạnh loạn đến mức phát bệnh không nhẹ.

Cho đến ngày thứ ba là lúc y thật sự đói bụng đến mức không chịu được, nghĩ đến tiểu tam tử trước kia thường xuyên lên núi hái quả dại đem về ăn, y cũng muốn đi thử thời vận, vì thế cứng rắn kéo thân mình mềm nhũn đi leo núi.

Chính là này thư sinh ngu ngốc nhìn không rõ bốn mùa kia lên núi rồi mới phát hiện, mùa đông, đừng nói là quả dại, khắp núi này tìm một phiến lá vàng cũng thật sự là khó. Vòng vo nửa ngày không tìm được thứ gì ăn được, ngược lại làm cho chính y càng đói, đầu y càng u mê hơn, nếu không phải cố sức chống chọi, chỉ sợ y sẽ gục ngã trên núi làm mồi cho dã thú hay là phân bón cho cây cỏ mà thôi.

Quay trở về thật vất vả, lại thấy cửa nhà rộng mở, Tần Nhung toàn thân hoa phục tủm tỉm cười ngồi giữa gian nhà lung lay sắp đổ của y mà nhàn nhã uống trà. Vừa thấy lảo đảo trở về liền giả dạng mèo khóc chuột mà lo lắng hỏi: “Ngươi có khỏe không? Như thế nào hai ngày không gặp liền thảm như vậy?”.

Khỏe? Hắn đúng là đê tiện hết mức mà! Quý Quân Lăng thiếu chút nữa thốt ra lời thô tục mà thường ngày có đánh chết y cũng không chịu nói. Thở sâu một chút mới gồng người trấn tĩnh mà hừ lạnh một tiếng “Ta mới định hỏi ngươi đến nhà của ta làm gì?”

Tần Nhung đứng lên, hai tay chắp ở sau người, nhìn căn phòng thất thường của y mà lắc đầu liên tục, “Như thế nào ngay cả phòng ở cũng sập? Ngươi cũng quá là không tốt. Mau nhanh theo ta trở về đi, ở nơi này sao được?”

“Ta mới không muốn đi theo ngươi, ngươi này…” Cầm thú không bằng,  đích thực dâm tặc! Lời nói cuối cùng kia Quý Quân Lăng nghiến răng nghiến lợi không mắng ra miệng.

Tần Nhung bày vẽ mang theo một đám hạ nhân, vạn nhất bị người khác nghe được, tuy Tần “thú” này không biết xấu hổ nhưng y còn muốn giữ mặt mũi của chính mình.

Tần Nhung gật đầu, hai tay chắp sau lưng thong thả tiến đến phía sau y. Hắn so với y cao hơn nửa cái đầu, cố ý cuối sát xuống mặt y mà thì thào “Ngươi không phải đã đáp ứng ở lại nhà của ta đến kì thi mùa xuân năm sau hay sao? Như thế nào lại đi nhanh như vậy?”

Quý Quân Lăng thấy hắn mặt dày da heo trợn tròn mắt nói dối, một chút biện pháp cũng không có, đành phải trừng mắt nhìn hắn, hạ thấp giọng, “Này còn phải hỏi chuyện tốt ngươi làm.”

Tần Nhung cất tiếng cười to, thân thủ đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của y, thanh âm cũng lạnh dần, “Ta làm chuyện tốt gì? Ta thật muốn hỏi ngươi làm chuyện tốt gì? Ngươi chém loạn  Tần gia lịch đại trân quý vốn là cổ họa, bút pháp cổ. Tủ y trang đó không nói đến thợ may phải khéo như thế nào, thợ dệt tay nghề ra sao, chỉ sợ ngươi này thư sinh nghèo ngay cả nghe đều chưa từng nghe qua.”

Quý Quân Lăng nghe hắn cáo trạng y như ác nhân bèn tức giận đến cả người phát run, “Kia vẫn là vì việc ngươi làm với ta … Ta cực kỳ tức giận mới có thể…”

“Mới có thể làm ra chuyện phi quân tử đó.” Tần Nhung hảo tâm thay y bổ sung đầy đủ.

Quý Quân Lăng quay đầu hừ lạnh một tiếng nghĩ thầm, rằng, ngươi còn biết?

“Chính là ngày đó ta sở tác sở vi đều là do rượu say mà loạn, huống chi một đêm kia chúng ta mất hồn thực cốt là cùng một chỗ, ngươi chẳng lẽ không sung sướng? Đêm đó ngươi hai chân gắt gao mềm nhuyễn bám trên lưng ta, tiếng rên rỉ không dứt bên tai, hiện tại nhớ tới còn cảm thấy được cả người nóng lên a!” Tần Nhung vẻ mặt hạ lưu nói.

Hắn mỗi một câu nói, Quý Quân Lăng liền mắng to một tiếng “Vô sỉ” chờ hắn nói xong liền bịt tai mà kêu to, “Phi lễ chớ nghe”.

Tần Nhung không cho là đúng liền “Thích” một tiếng, càng nhanh dán sát vào y, nhẹ giọng nói, “Chuyện gì phi lễ đều trải qua, hiện tại mới làm bộ không thích nghe không phải lừa mình dối người sao? Đồ vật của nhà ta bị ngươi hủy nhiều như thế, ta muốn là bắt ngươi bồi thường, ngươi làm sao bây giờ?”

Quý Quân Lăng chính là trừng mắt nhìn hắn, nghĩ thầm rằng nếu Tần Nhung buộc y thì cùng lắm là cái cá chết lưới rách.

Tần Nhung vừa thấy bộ dáng muốn chết kia của liền hiểu được trong lòng y suy nghĩ cái gì, bèn nhếch khóe miệng, “Tiền tài bất quá là vật ngoài thân, thật sự ta cũng sẽ không bắt ngươi phải bồi thường.”

“Ngươi này cầm thú sao lại có lòng tốt như vậy?”

“Trong lòng ngươi tự nhiên cảm thấy được ta là mặt dày hạ lưu đê tiện vô sỉ?”

“Hừ!” Quý Quân Lăng nghĩ thầm, này còn phải hỏi?

Tần Nhung nhẹ nhàng sờ sờ nhẫn chim trả trên tay, cười đến gàn dở, “Nếu như vậy, ngươi sẽ không sợ ta đem chuyện đêm đó làm cho mọi người đều biết?”

Đây đúng là điều trong lòng Quý Quân Lăng lo lắng nhất, y cố gắng trấn định rồi lớn tiếng nói, “Ngươi không dám! Chẳng lẽ ngươi liền không biết xấu hổ sao?”

Tần Nhung ha ha cười, “Ta muốn cái gì thể diện? Dù sao con người của ta vốn chính là đê tiện vô sỉ lại hạ lưu. Ta còn cảm thấy được chuyện ngày đó bất quá là do ta phong lưu đến mức đáng được tuyên dương rồi thuận tiện ghi vào sử sách. Cổ hủ tiểu thư sinh bị ta ép tới mức dâm loạn kêu rên liên tục, liều mạng đong đưa thắt lưng, đều sẽ chứng minh mị lực to lớn khôn cùng của ta nha.”

“Ngươi…” Quý Quân Lăng bị hắn làm cho tức giận đến nói không nên lời, cả người phát run.

Tần Nhung lửa cháy đổ thêm dầu, tiếp tục nói, “Chuyện tốt như vậy ta thật muốn tìm người đến họa một bức tuyệt diệu đông cung, rảnh rỗi liền hảo hảo thưởng thức thưởng thức; hoặc là thỉnh nhân viết thành dâm từ…”

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Quý Quân Lăng thật sự không có biện pháp nghe hắn tiếp tục hạ lưu, một hơi cắt ngang lời hắn.

Tần Nhung lấy tay vuốt vuốt thắt lưng y, mờ ám mà nói, “Đương nhiên là hy vọng ngươi theo ta trở về, ngươi mỗi ngày ở bên cạnh ta, ta làm sao còn có thể tìm người họa tranh đông cung, hoặc là nghe dâm từ ca nữa?”

“Ngươi nghĩ muốn đem ta trở thành người không biết thẹn … sao?” Quý Quân Lăng cắn răng trừng mắt nhìn hắn, “Ta đường đường là một người đọc sách, ngươi cư nhiên nghĩ muốn đem trở ta trở những thứ đó?”

“Ngươi nghĩ thiếu rồi!” Tần Nhung cúi đầu vào lỗ tai mà trêu ghẹo y, “Những người đó làm sao có thể cùng so với ngươi? Ngươi trong lòng ta cao thượng như trăng sáng, trắng trong thanh sạch lại liêm khiết. Chính là chuyện ân ái thân mật vốn chính là chuyện thường nhân gian, đêm đó chuyện ngươi tuy rằng xấu hổ muốn chết, nhưng chẳng lẽ một chút sung sướng cũng không có? Ngươi cũng là nam nhân, sau khi hưởng qua tư vị như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ tuyệt không muốn? Chính là ngươi như vậy đường đường là người đọc sách chẳng lẽ còn có thể không cần mặt mũi mà đi tìm nữ tử cầu hoan đến thay ngươi giải quyết dục vọng?”

Việc này vốn dĩ là việc riêng không thể nói cho người ngoài, chỉ cần ta không nói ngươi không nói, ai sẽ biết? Ngươi ngoan ngoãn cùng ta trở về, cứ như lúc trước chúng ta đã bàn. Ngươi ở nhà ta ăn ngon ngủ đủ, cố gắng đọc sách, kỳ thi mùa xuân năm sau cũng là lúc chí lớn ngươi đạt được. Chuyện của chúng ta, bất quá đối với ngươi cũng chỉ là một đoạn tình duyên. Đến lúc đó, ta lấy lòng ngươi còn không kịp, sao còn dám nhắc lại?

Huống chi, ngươi xem nơi này, phòng ở cũng sập, lương thực chẳng còn. Ngươi sao ở nơi này quá hai ngày được? Dù sao ta cũng là tiểu nhân đê tiện, ngươi không theo ta trở về nhất định chính tay ta cũng gạt ngươi về, mỹ danh quân tử của ngươi cũng không chịu ô nhục vì ta? Ngươi không phải là cam tâm tình nguyện theo ta trở về, mà chính là do ta ức hiếp không về không được. Cho nên ngươi mới thật tình là vô tội, người xấu chính là ta. Là ta ép buộc ngươi quay về Tần gia, thanh danh cao thượng của ngươi tự nhiên sẽ không bị nhiễm bẩn.”

Tần Nhung vừa đấm vừa xoa, đem lo lắng, phiền não của Quý Quân Lăng nói ra tất cả. Còn thay y tìm thang cho y leo xuống, ngăn chặn đường đi của y, giương túi tiền chờ y.

Quý Quân Lăng trong lòng mâu thuẫn cắn rứt một hồi lại không thể phản bác lại lời hắn nói. Nếu y không cùng Tần Nhung trở về liền sẽ rơi vào cảnh thân bại danh liệt, hơn nữa trang viên này thật sự không thể ở lâu dài. Y ngay cả chỗ tạm che thân cũng không có, không đói chết cũng sẽ rét chết; không bằng lui từng bước, tạm thời coi như hổ lột da, nhẫn nại ở cùng tên mặt người dạ thú một thời gian, chờ khi mình một bước lên trời sẽ trở về nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt..

“Ngươi có thề rằng ta với ngươi trở về, ngươi sẽ không đem chuyện của chúng ta nói lung tung khắp nơi?”

“Đây là tự nhiên.” Tần Nhung cam đoan, lời thề son sắt, “Mọi người cũng biết Tần Nhung ta phong lưu. Thế nhưng đã có ai từ miệng ta nghe được nửa chữ tình cũ tình mới về ái nhân chưa?”

Quý Quân Lăng đầy bụng ủy khuất chỉ biết cúi đầu, “Ta với ngươi trở về.”

Tần Nhung mừng rỡ, huy phất tay lệnh cho gã sai vặt đem xe ngựa chạy tới, “Kia đi nhanh đi, sách của ngươi ta đã sai người bỏ lên xe. Ngươi xem ngươi bây giờ người gầy đến mức gió thổi cũng bay, nhanh theo ta trở về!”

Quý Quân Lăng nhìn lại sách vở của y quả nhiên đã bị hắn đem hết lên xe ngựa, biết được nam nhân này quyết tâm muốn đem y về, trong lòng liền có xúc cảm nói không ra câu, do dự mãi mới cắn răng mà nói: “Ngươi dứt khoát không được nói bừa với người ngoài, chỉ nói, …nói là ta tạm thời ngụ tại nhà ngươi để đọc sách. Nếu để cho ai khác biết chuyện chúng ta trước kia…ta,..ta..”

Tần Nhung liên tục gật đầu, an ủi y mà nói, “Yên tâm yên tâm, ta đích thực thận trọng. Ngươi tự nhiên là do ta thỉnh về nhà để đọc sách. Chuyện khác ta cũng sẽ không nói bừa.”

Quý Quân Lăng quay đầu nhìn nhìn bốn phía, tuy rằng Tần Nhung dẫn theo một đám hạ nhân lại đây, nhưng mỗi người đều nghiêm trang, hoàn toàn là bộ dạng  không hay biết hai người bọn họ đã nói những gì. Trong lòng mới hơi chút yên tâm, chậm rãi bước đến ghế nhỏ trong xe ngựa.

Nhưng là thân thể của Quý Quân Lăng thật sự suy yếu, hiện giờ bị Tần Nhung nửa không nửa buộc  về cùng,  trong lòng vừa ủy khuất vừa thư thái, một bước hẫng chân thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Tần Nhung đứng ở phía sau y, mắt sắc nhanh tay một phen ôm lấy, đưa vào xe ngựa, “Nhìn ngươi không biết bệnh thành bộ dáng gì nữa, nếu không theo ta trở về còn không phải sẽ nhiễm bệnh mà chết luôn sao?”

Này đó lời ngon tiếng ngọt nghe vào trong tai Quý Quân Lăng lại chỉ có khó chịu, trong lòng không muốn phản ứng hắn, nghiêng đầu không để ý tới.

Tần Nhung chút không để ý, đưa y đặt ở trong xe ngựa ấm áp, xoay người phất tay với hạ nhân, “Đi.”

Xe chở sách của Quý Quân Lăng cùng hạ nhân cũng chuẩn bị rời đi.

Tần Nhung leo lên xe ngựa tay liền choàng qua ôm lấy Quý Quân Lăng, thấy y khẽ giãy dụa,  liền cúi đầu nhẹ giọng vào tai tú tài, “Nơi này không có người ngoài, ngươi dựa vào ta thoải mái một chút.”

Quý Quân Lăng không để ý hắn mà tiếp tục giãy dụa, chỉ là thật sự tránh không được nên đành phải thôi.

Trong xe ngựa đốt trầm hương thật dễ ngửi, phi thường ấm áp, Quý Quân Lăng mấy ngày không ngủ ngon lại thêm bệnh tật hỗn loạn nên cứ như vậy mà ngủ mất. Đột nhiên cảm thấy có gì đó lành lạnh chạm vào môi bèn mơ mơ màng màng mở to mắt “Cái gì?”

Tần Nhung một tay ôm y, làm cho y tựa lên chân mình mà ngủ, một tay cầm điểm tâm đút y ăn “Bánh quế hoa, do đầu bếp nhà chúng ta làm. Công thức gia truyền chính tông.”

Quý Quân Lăng rất muốn có khí phách hô to một tiếng, ta không ăn. Bất đắc dĩ bụng thật sự đói lả, nghĩ muốn đưa tay tự cầm. Tần Nhung chính là cười rồi né ra, “Ta đút ngươi ăn.”

Không biết người nam nhân này suy nghĩ cái gì. Quý Quân Lăng không nề hà hé miệng, bánh quế hoa ngọt dịu nhẹ nhàng tan trong miệng y. Tần Nhung vừa lòng sờ sờ đầu của hắn nói, “Từ từ ăn.”

Ăn hai miếng, Quý Quân Lăng muốn đứng dậy tìm chút nước uống, Tần Nhung đè hắn lại, lấy ra một bầu nước bên người huơ huơ trước mặt y, “Rượu hoa Điêu, muốn uống không?”

Quý Quân Lăng mặt đỏ lên, hướng mắt đi không nhìn hắn, “Không uống.”

Tần Nhung cười ha ha, cúi đầu ở bên tai y nhẹ giọng nói, “Không gạt ngươi, đây là trà long nhãn thảo.”

Quý Quân Lăng đưa tay đón lấy, nhưng Tần Nhung lại không cho, ngược lại đem nước trà rót vào miệng mình, cúi đầu dùng sức hôn y. Quý Quân Lăng bị hắn bắt buộc nuốt Hạ Thảo Long Nhãn trà liền có chút trúc trắc, ho khan vài cơn. Tần Nhung một mặt thay y thuận khí một bên cười hòa nói, “Vị của ngươi so với Long nhãn thảo trà còn muốn ngọt hơn.”

“Tử dâm tặc.” Quý Quân Lăng lấy tay chà xát đôi môi của chính mình bị hôn đến ửng đỏ kia.

Tần Nhung buồn cười hỏi, “Còn muốn uống sao?”

Quý Quân Lăng do dự một chút vẫn là nhẹ nhàng gật gật đầu, “Tự ta uống.”

“Ta muốn uy ngươi.”

“Cầm thú!”

“Ngươi không phải không nói lời phi lễ sao? Như thế nào luôn mắng chửi người?”

Tần Nhung ngậm một ngụm trà trong miệng, cười cười ôm y, lại một lần nữa hôn y. Quý Quân Lăng nắm chặt nắm tay dùng sức gõ vào lưng hắn, bất đắc dĩ người này da dày thịt cứng căn bản không đem chút giãy dụa nho nhỏ này để vào mắt, đành phải buông tha, đổi thành ôm lấy cổ của hắn cùng hắn miệng lưỡi giao triền. Trà Long Nhãn cũng đã uống sạch, đôi môi hai người còn dính cùng một chỗ, luyến tiếc chưa muốn tách ra.

Sau khi đến Tần gia, Quý Quân Lăng bởi vì ở trên xe ngựa bị Tần Nhung trêu đùa, thể lực không chống đỡ nổi đã mơ mơ màng màng muốn ngủ. Tần Nhung ôm y xuống khỏi xe ngựa, lấy áo choàng cho y rồi đi về trong viện

Quản sự thật cẩn thận theo sát sau lưng hắn mà hỏi, “Tần gia, có muốn tiểu nhân tìm người đỡ Quý công tử hay không?”

“Không cần, hắn thật nhẹ.” Tần Nhung thấy y ngủ đến không chớp mắt, hô hấp không thuận, mặt có chút không bình thường ửng hồng, bèn dùng trán so một chút rồi quay đầu phân phó quản sự nói, “Ngươi đi thỉnh thầy thuốc lại đây, có thể hai ngày này bị hàn, trên trán có chút nhiệt.”

“Dạ vâng.”

Tần Nhung đem Quý Quân Lăng ôm trở về phòng, đặt ở trên giường. Thấy y tuy rằng ngủ thật sự say, cũng trưng ra  vẻ mặt thật ủy khất, nhìn lại là buồn cười. Bèn lấy tay búng trán y “Thật là một tên đầu gỗ.” Ánh mắt vừa lướt xuống thấy eo bụng y gầy mỏng thì trong lòng cũng rung động, “Như vậy rõ là phong tình vạn chủng an phận cho chính mình thượng đi.”

Ngày đó Quý Quân Lăng tỉnh lại liền bỏ chạy, Tần Nhung nằm ở trên giường thấy rất rõ ràng. Bất quá, hắn tung hoành tình trường, thủ pháp lạt mềm buộc chặt trói buộc người ta cũng là thuần thục thật sự. Cố ý phơi nắng y hai ngày, đến ngày thứ ba con mọt sách này quả nhiên là đã muốn chống đỡ không nổi nữa. Chính là hắn tột cùng cũng không ngờ là nhà y ở bị tuyết áp đảo làm sập một gian, vốn nghĩ đến y chỉ là đói hai ngày, không nghĩ tới bệnh thành như vậy. Mặc dù có ý làm cho y nếm chút khổ sở, nhưng là, thấy y bệnh đến mê man thế, cũng không khỏi có một tia hối hận.

“Ai kêu ngươi không nghe lời của ta, hiện tại chịu khổ trước đi!”

Quản sự thỉnh thầy thuốc lại, thay Quý Quân Lăng xem mạch, chuẩn dược. Chính là phong hàn hơn nữa thân thể suy yếu, bởi vì lo lắng sợ hãi  lại ngủ không đủ, cho nên lại kê chút an thần định hồn dược.

Tần Nhung nghe xong phân phó quản sự nói, “Mau nhanh đem cây nhân sâm ngàn năm mà lần trước Mậu gia tặng ta, kêu hạ nhân sắc ra cho Quý công tử bồi bổ.”

Thầy thuốc vừa nghe liền hoảng sợ, không nói đến ngàn năm nhân sâm trân quý, hiện tại Quý Quân Lăng chính là thể trạng suy kiệt không chịu nổi bồi bổ nha. Bèn nhanh ngăn cản Tần Nhung, “Tần gia, quý công tử hiện tại thân thể còn yếu ớt quá, đồ vật đại bổ gì đó ngàn vạn lần không thể dùng với y. Dụng không tốt sẽ khiến thuốc bổ thành độc dược hại y.”

“Là thế phải không?”

“Thiên chân vạn xác.”

Tần Nhung lắc đầu, ngồi bên cạnh Quý Quân Lăng vẫn đang mê man, “Chính là do ngươi không có phúc khí ăn, cũng không trách ta không thương xót ngươi.” Quay đầu lại hỏi thầy thuốc, “Thế thì nên làm những thứ gì cho y ăn bây giờ?”

Thầy thuốc vuốt bộ râu dài mà thong thả nói, “Uống thuốc lão phu kê đây tự nhiên là tốt rồi. Chờ thân thể y tốt lên rồi dần dần  điều trị, đồ đại bổ gì đó không thể nóng vội.”

Tần Nhung gật đầu kêu quản sự đưa thầy thuốc ra ngoài, thuận tiện an bài lấy thuốc theo đơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi