Hải Lam miễn cưỡng cười: “Không sợ”
Lâm Lang tựa hồ chấn động, thật lâu sau mới nói: “Hải Lam, tôi đã nghĩ rằng tôi…….Không ngờ cô còn ngốc hơn tôi”
“Lâm Lang, nói cho tôi biết, tại sao lại là hiệu ứng Hồ Điệp, cái đó và việc tôi gặp lại Tần Ca có quan hệ gì chứ?”
Đối mặt với ngọn đèn dầu như vậy, với một cô gái như vậy, không gian trước mắt huyền ảo hư vô, ngay cả một cái thở nhẹ cũng có thể nghe thấy, nhưng Hải Lam lại không có cảm giác sợ hãi với cô gái trước mắt này.
Có lẽ vì cô cũng đã nhìn thấy được ẩn sâu bên trong đáy mắt người này cơ hồ cũng là nỗi đau.
Giờ phút này, chỉ là hai con người thương tâm đang đối mặt với nhau mà thôi.
Nhưng là, Lâm Lang lại một lần nữa nhắc tới hiệu ứng Hồ Điệp, cô chỉ biết là, nó chính là ám chỉ việc chỉ một cái vỗ cánh nhẹ của một con bướm lại có thể làm cho một nơi khác cách xa ngàn dặm nổi lốc xoáy.
Một việc bởi vì một thay đổi nhỏ bé, mà kết quả lại làm cho toàn bộ mọi việc có biến hóa.
Lâm Lang trầm giọng nói: “Nếu cô gặp lại Tần Ca, nhất định phải làm cho hắn ta sống lại”
Hải Lam không thể tin vào tai mình: “Sống lại?”
Cô bụm chặt miệng.
Sống lại? Sao có thể?
“Nói cho tôi biết, phải làm như thế nào?”
Bàn tay chợt cảm thấy căng thẳng, giọng nói của Lâm Lang phát ra lại dường như thấp hơn vài phần: “Dùng hiệu ứng Hồ Điệp”
“Dùng hiệu ứng Hồ Điệp?” Trong lòng cô càng lúc càng chấn động, Hải Lam muốn hỏi rõ thêm nhưng lại bởi vì cơn chấn động chưa từng có kia làm cho cổ họng không thể thốt nên nửa lời.
“Cô suy nghĩ một chút đi, nếu như trên đời này không tồn tại Đông lăng vương mộ, liệu còn có chuyện Tần Ca sẽ chết ở trong mộ thất sao?”
“Nhưng điều này sao có thể, Đông Lăng mộ xác thực là có tồn tại!”
“Không! Nếu Đông Lăng vương không chết ở tuổi trung niên, hắn nhất định cũng sẽ không chôn cất ở Đôn Hoàng hiện giờ có đúng không? Chẳng lẽ hắn lại không lựa chọn Minh điện? Còn nữa, cho dù người kế thừa ngôi vị hoàng đế không phải là Đông Lăng vương hiện tại đi nữa, thì có phải tân Đông Lăng vương cũng sẽ không đem lăng mộ chôn ở Đôn Hoàng?”
Hải Lam càng nghe càng hoảng sợ, phút chốc cho rằng mình nghe lầm, liền sau đó cười khổ: “Thời gian và lịch sử đều không thể thay đổi, thậm chí có thể cái kia cũng không thuộc về lịch sử Trung Quốc.
Có lẽ trên đời này quả thật tồn tại thời không, thời gian xuất hiện chồng chéo lên nhau cho nên mới xuất hiện một thế giới khác có Đông Lăng vương mộ”
Lâm Lang khẽ ngẩng đầu, nhìn những vì sao bên ngoài ô cửa sổ.
“Nếu tôi có thể đưa cô tới thời không kia, cho cô trở lại ngàn năm trước phồn thịnh của hoàng triều Đông Lăng, cho cô đến bên cạnh Đông Lăng vương, vậy cô có dám nghịch thiên bóp méo đoạn lịch sử này hay không?”
Hải Lam đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Lang, sợ hãi đến cực độ, đây không phải một chuyện bình thường.
“Có điều, Hải Lam, nếu Vương mộ Đông Lăng không tồn tại ở sa mạc Đôn Hoàng, vậy thì cũng sẽ không có chuyện người ta đào được bình gốm sứ ở vùng phụ cận đó nữa”
Hải Lam không nói gì, đi đến cạnh cửa sổ, cũng nhìn vào bầu trời đầy sao bên ngoài.
Dưới ánh sao Hải Lam cảm giác mọi thứ dường như chưa hề thay đổi, mỗi bữa tối cô bưng nồi canh từ phòng bếp đi ra, còn hắn ngồi ở bên bàn ăn bình tĩnh im lặng nhìn cô.
Cô không biết yêu thương là cái gì, bởi vì từ nhỏ cô chưa từng được nếm qua.
Có điều, cô yêu hắn, nhưng cùng hắn có quan hệ gì đâu.
Hải Lam nhắm mắt cười: “Nếu như có thể làm cho hắn sống lại, tôi nguyện ý nghịch thiên”
“Cô có biết nghịch thiên sẽ có hậu quả gì không?”
Cô xoay người lại, cười nhẹ đáp: “Kết thúc của hiệu ứng Hồ Điệp, tôi cùng Tần Ca chính là……….người xa lạ”
Nếu như không có vương mộ, liền không có chuyện đào được bình gốm sứ ở gần đó, lại càng không có hành trình của đội khảo cổ, Lâm Vũ cũng sẽ không tìm ra được thuốc giải của Tâm Cổ, sẽ không rời khỏi Tần Ca.
Tần Ca cũng sẽ không tới ngôi mộ đôi đó, cũng sẽ không bao giờ biết tới cô.
Khoảng thời gian ba năm đó sẽ không còn nữa, hắn và cô sẽ như……chưa bao giờ yêu nhau.
Nhưng, tình yêu chân chính đó là, cô yêu hắn, cho dù người hắn yêu chưa bao giờ là cô, cho dù sự cuồng nhiệt đó chỉ là lợi dụng, cho dù ở trong biển người không bao giờ gặp nhau, chỉ cần có thể nhìn hắn cười, cho dù người hắn nắm tay không phải là cô, hạnh phúc của hắn không phải là con người cô bây giờ.