PHI NGÃ KHUYNH THÀNH VƯƠNG GIA MUỐN HƯU PHI



Bộ quần áo lao động này phía bên trong có túi, dùng để cho nhân viên cất giữ những thứ quan trọng trong lúc làm việc.

Cô lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đè mạnh lên vết thương để cầm máu.

Những cái xẻng này đã được tiến sĩ cải tiến lại vốn rất sắc bén, nếu lực cầm lớn hơn một chút, nhất định sẽ đâm thủng cả tay.
Khăn tay thấm máu, cô tiện tay ném xuống đất, dùng bàn tay bị thương nhặt xẻng rớt trên mặt đất lên, tay còn lại chìa về phía Tiểu Hạ, thản nhiên nói:
“Tài xế Hạ, bao đựng công cụ, cảm ơn”
Nhân viên đội khảo cổ ngây người, vốn trước đó còn có vài người rì rầm bàn tán, nháy mắt một cái liền im bặt.
Lâm Vân Thông cười lạnh, có chút tức giận, ông ta còn đang muốn mở miệng nói, đã thấy Tần Bách Xuyên chau mày, nhìn về phía Lâm-Tần hai người.

Lâm Tư Vi thì ngây người nhìn Tần Ca, còn Tần Ca thì chỉ nhìn chằm chằm chiếc khăn tay bị Hải Lam vứt trên mặt đất.
Lâm Tư Vi biết, chiếc khăn tay đó đối với Tần Ca rất có ý nghĩa, nó là của mối tình đầu của Tần Ca năm đó.


Người con gái kia muốn đi Nê-pan năm năm, lúc đó ở sân bay cô cùng anh trai có đến tiễn cô ấy.

Bọn họ còn chứng kiến cô gái đó nước mắt lưng tròng nhìn Tần Ca, nói hắn chờ cô trở lại.
Lâm Tư Vi không rõ cô ấy vì sao phải đi Nê-pan năm năm, nhưng cô biết, Tần Ca khi ấy mặc dù cái gì cũng không nói nhưng là thật lòng yêu cô gái đó.

Anh trai cô từng nói, Trước ngực Tần Ca có một hình xăm, khắc một chữ Vũ.
Cô gái đó trùng họ với cô, tên một chữ Vũ.
Lâm Tư Vi nghĩ đến sau khi Lâm Vũ rời đi, Tần Ca sẽ không yêu bất kể một ai.

Cho dù sau này Tần Ca có rất nhiều phụ nữ, cô cũng nghĩ đó chẳng qua chỉ là sự hứng thú nhất thời, cho dù là ai cũng không thể thay thế Lâm Vũ, bao gồm cả Hải Lam.
Cô xem ra vẫn không thể hiểu nổi Tần Ca, càng không ngờ rằng chiếc khăn tay đó lại ở trong tay Hải Lam.


Là Tần Ca đưa nó cho Hải Lam sao? Điều này sao có thể! Như vậy chỉ có thể là Hải Lam đã trộm nó? Nhưng dường như cũng không giống, trên mặt Tần Ca không có chút biểu tình kinh ngạc nào.

Cô chỉ biết là, Tần Ca giờ phút này đang nổi giận.
Tần Ca là người thâm tâm khó dò, năng lực của hắn hơn hẳn những người bạn đồng học, mặc dù tất cả bọn họ đều có chung một điểm xuất phát, đều có gia cảnh giống nhau, có cha chú là cán bộ có chức có quyền, cùng một mục tiêu là hướng tới sự thăng tiến phía trước, nhưng tất cả bọn họ đều bị Tần Ca vượt mặt, cô biết được điều này khi nghe ba cô nói chuyện cùng Tần Ca.
Cha cô cười nói: “Tần Ca, tên tiểu tử cậu đúng là rất nham hiểm”
Tần Ca nghe vậy chỉ trầm mặc đáp một câu: “Nhiều người, ghế dựa lại chỉ có một”
Lúc hắn nói chuyện, đuôi mắt mang theo một tia khinh đạm lãnh mạc.
Người đàn ông này hỉ giận đều không thể hiện ra, nếu hắn tức giận tới mức làm cho người ta nhìn thấu, thì chỉ có thể nói là hắn đã giận đến cực điểm.
Trái tim Lâm Tư Vi co thắt, đột nhiên hoảng hốt, cũng không biết rốt cuộc Tần Ca tức giận vì ai, là Lâm Vũ hay là vì Hải Lam?
“Ở trong này!!!”
Đột nhiên một tiếng quát to vang lên, sau đó có hơn mười người đàn ông từ thông đạo hẹp dài lao ra, thông đạo đó chính là nối liền giữa mộ thất thứ mười tám và mộ thất thứ mười chín ở bên trong vương mộ.
Mọi người kinh hãi, chỉ thấy những người này đều là thanh niên trai tráng, mỗi người vẻ mặt hung bạo, khiến cho người ta run sợ nhất chính là trên tay bọn họ đều cầm súng.

Cầm đầu chính là một lão già và hai kẻ mặc đồ đen, diện mạo bình thường, nhưng con ngươi sắc bén, nhìn chằm chằm cửa mộ thất mười chín ở phía trước mọi người.
Hải Lam khiếp đảm, cô biết rõ đám người này chính là bọn trộm mộ, hơn nữa còn không phải những kẻ có thể coi thường.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi