PHI NHÂN LOẠI TAN TẦM LẠI CÓ VIỆC LÀM

Người đời có câu "Mời thần đến dễ, tiễn thần đi khó".

Quản gia kết thúc cuộc trò chuyện với nữ vương, mặt khó xử mà nhìn hai tên đầu sỏ làm hư hết đống trò chơi đã chơi kia.

Thẩm Đông Thanh còn tràn đầy phấn khởi mà reo: "Chúng ta còn chưa chơi cái kia nữa!"

Cậu chỉ về bánh xe quay phía xa xa.

Quản gia hay tin hai tên kia còn muốn đi gieo vạ cho mấy trò khác, vội chạy lên, nói: "Hai vị khách quý có thể rời khỏi Công viên ảo mộng rồi."

Thẩm Đông Thanh: "Nhưng tui còn muốn chơi mà."

Cái công viên này chơi vui thật.

Khác với mấy chỗ khác, chỗ này có rất nhiều nhân viên công tác phối hợp theo, làm tăng sự thú vị của trò chơi lên nhiều.

Quản gia:... Không, ngài không muốn.

Nửa cái công viên đều bị chơi hỏng cả rồi, nếu như chơi tiếp chắc nữ vương điên mất.

Nhưng hai người kia nhất quyết đòi chơi tiếp, quản gia cũng chẳng còn cách nào khác.

Bởi vì theo quy tắc của Công viên ảo mộng, người chơi giữ thư mời có thể đi du ngoạn toàn bộ công viên, mà NPC chỉ có thể thông qua trò chơi để giết người chơi.

Từ đó đến giờ chỉ có trường hợp người chơi khóc lóc đòi thoát khỏi trò chơi, còn trường hợp NPC quỳ lạy người chơi đừng chơi nữa thì chưa thấy bao giờ.

Quản gia đau khổ, cản không nổi hai người kia.

Mắt thấy sắp có thêm hai trò bị hỏng, quản gia chỉ có thể tự buff thêm chút dũng khí, nhắm mắt nói dối: "Mấy trò chơi khác đều đang trong tình trạng sửa chữa cả, không thể phục vụ việc giải trí được nữa."

Thẩm Đông Thanh: "Hả?"

Quản gia: "Đáng tiếc quá... Vậy lần sau quý khách lại tới ủng hộ chúng tôi nha?"

Miệng thì đáng tiếc, bụng thì ước gì hai kẻ này phắn nhanh cho nước nó trong.

Thẩm Đông Thanh còn chưa chơi đủ, nhưng mà nhân viên người ta đã nói vậy rồi, không còn cách nào, chỉ có thể từ bỏ ước muốn chơi hết tất cả của mình.

Chu Văn Ngạn: "Lần sau?"

Mắt Thẩm Đông Thanh sáng lên: "Đúng rồi, lúc nãy bà nói là lần sau tới chơi phải không?"

Thân thể quản gia cứng đờ.

Bà muốn thưởng cho mình hai cái tát —— coi cái miệng mắm muối này!

"Ha ha..." Quản gia cười gượng, "Đúng, đúng vậy, lần sau, lần sau."

Đợi hai tên này rời khỏi chỗ này rồi tính tiếp.

Quản gia nghĩ thế, không ngại nhục nước mất chủ quyền mà cống ra một xấp dày thư mời dạo chơi Công viên ảo mộng, một hồi mới mời hai vị này rời đi được.

Thẩm Đông Thanh đứng tại cửa Công viên ảo mộng, chỉ vào xe kem: "Tui muốn mang nó đi."

Quản gia đã tu: "...Vâng, có thể."

Thẩm Đông Thanh mang cả xe cả rối bán đều mang đi.

Quản gia sợ hai người ở lâu tí thì lại mang hết cả công viên đi, vội triệu xe bí ngô tới, giám sát hai người bước lên xe, lúc này mới an tâm được chút chút.

Nhưng mà bà ta cũng không có thả lỏng, nhìn chằm chằm cỗ xe bí ngô chạy đi.

Mắt thấy sắp thành công đuổi đi, đột nhiên phát sinh dị biến.

Một đám binh lính cầm vũ khí chạy tới, bước chân ầm ầm, áo giáp leng keng leng keng, đang đuổi theo một người đội mũ đen.

Mũ đen nhanh nhẹn chạy tới cửa Công viên ảo mộng. Hắn nhìn thấy hai người trên xe bí ngô, mặt vui sướng, vội hét: "Cứu tôi với!"

Trước đó Mũ đen cũng chung team với đám ước nguyện kia, nhưng hắn cẩn thận hơn nhiều, sau khi theo hầu gái đi ra ngoài không bao lâu đã thấy sai sai, bạo lực thoát khỏi ảo cảnh của nữ vương.

Nhưng mà thoát được ảo cảnh cũng còn một đống binh lính đuổi theo sau, dọc đường đi Mũ đen mất không ít đạo cụ mới có thể chạy đến cửa.

"Cứu mạng!"

Mũ đen la lên, nhưng người trên cỗ xe không phản ứng gì.

Cũng đúng thôi, người ta sắp rời khỏi cái công viên quái quỷ này rồi, ai rảnh mà mạo hiểm cứu một người không liên quan gì?

Mũ đen cắn răng: "Tôi có một cái đạo cụ có thể lấy được tín vật phó bản ngẫu nhiên, tôi có thể tặng cho các cậu ——"

Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy xe bí ngô dừng lại một chút, sau đó lùi lại.

Thẩm Đông Thanh ló đầu ra, nói với quản gia: "Tụi tui có thể mang người này đi được không?"

Một bộ nếu không cho tui mang là tui ăn vạ đó.

Quản gia còn có thể làm gì?

Bà ta nhắm mắt lại, ngăn cản bọn binh lính.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Mũ đen, đám binh lính hung hãn dừng lại.

Quản gia nghiến răng nghiến lợi: "Còn không mau đi đi!"

Mũ đen không dám dừng lại một giây, nhanh chóng bò lên xe bí ngô.

Hắn lau mồ hôi trên trán, tò mò: "Hai người đã làm gì?" Sao mà làm NPC sợ hãi quá vậy.

Thẩm Đông Thanh: "Tụi tui chỉ chơi có mấy trò chơi thôi."

Mũ đen: "Không còn gì nữa sao?"

Thẩm Đông Thanh cười cười: "Không, chỗ này còn chơi rất vui nữa."

Mũ đen nghi ngờ, liếc Thẩm Đông Thanh.

Sao chỗ người khác thì chơi tới suýt mất mạng, tới chỗ này thì biến thành chỗ vui chơi giải trí rồi?

Chu Văn Ngạn chậc chậc tỏ ý không vui.

Mũ đen lập tức thu hồi lại ánh mắt, moi từ trong ngực ra một quyển sổ da trâu màu đen: "Đây là đạo cụ đó."

Thư mời đợt này cũng được rút ra từ trong đó, bình thường Mũ đen cũng dùng quyển vở này để càn quét mấy phó bản cấp thấp.

Nhìn đến thực lực của hai vị đây, Mũ đen cũng không dám chơi xấu, đàng hoàng lấy nó ra.

Chu Văn Ngạn lật lật quyển vở, xác định nó là đạo cụ rồi liền thu vào balo.

Lộc cộc ——

Xe bí ngô chạy khỏi Công viên ảo mộng, tiến vào một mảng sương mù dày.

Lúc này Mũ đen mới phát hiện trên xe ngựa còn có thêm một con rối lông xù xù, nhìn thì chắc là tác phẩm của Công viên ảo mộng kia: "Cái này, này là?"

Rối kia giật giật, kéo đầu xuống, lộ ra một gương mặt gầy gò tái nhợt.

"Không thể tưởng tượng được tôi còn có ngày sống sót rời khỏi đó!"

Này cũng là một tên người chơi, hắn cầm thiệp mời vào Công viên ảo mộng, cũng bị nữ vương mê hoặc, đồng ý yêu cầu "về nhà".

"Công viên này chỉ lừa người mà thôi." Người chơi kia phun nước đắng: "Nữ vương nói "thoát khỏi sự khống chế của hệ thống" chỉ để lừa người, thực chất là từ người chơi thành nhân viên công tác, biến thành NPC."

"Quãng thời gian đó tôi mơ màng sống, trong đó đi làm mệt mỏi mà còn chẳng có lương, tôi còn tưởng rằng mình phải làm cả đời, may mà có hai người đã cứu tôi..."

Trong lúc người này cảm ơn, cỗ xe bí ngô đã biến mất dần trong sương mù.

*

【 Bạn đã rời khỏi Công viên ảo mộng 】

【 Chúc mừng bạn sống sót thành công, đang tính toán —— 】

【 Phó bản này là phó bản đột kích, ngoài kế hoạch hệ thống, không có thưởng điểm tích lũy... 】

Trò chơi như bị nghẹn một chút, nói tiếp:

【 Rơi vật phẩm đặc biệt [Xe kem của Công viên ảo mộng *1] 】

Thẩm Đông Thanh xòe tay ra, nhìn thấy tay mình xuất hiện một tấm thẻ nhỏ.

Rìa thẻ kiểu nửa trong suốt, ở giữa vẽ một cái xe kem kiểu hoạt hình năm màu rực rỡ.

【 Tên: Xe kem cao cấp xuất xứ Công viên ảo mộng

Kỹ năng: Đương nhiên là bán kem rồi, không cần 998, chỉ cần 1 đồng là đã có thể mua được một que kem ngọt ngào rồi

Giới thiệu: Bán kem đây~ 】

Thẩm Đông Thanh đâm đâm tấm thẻ, chờ một lát, một cây kem ốc quế đột nhiên xuất hiện trong tay. Liế.m một chút, cậu vui vẻ: "Cái này quá là xịn luôn."

Thế mà lại có thứ tốt như này sao, Thẩm Đông Thanh đã muốn quay trở lại Công viên ảo mộng chơi thêm mấy vòng nữa.

Nói là làm, cậu lấy một tờ thư mời trong sấp quản gia đưa, xé toạc ra...

Không có phản ứng.

Thẩm Đông Thanh cầm tấm thư bị xé phân nửa, mờ mịt.

Ngay lúc đó, giọng nói trò chơi vang lên, có chút uể oải: 【Thiết bị giải trí của Công viên ảo mộng bị hư hại, thiếu hụt nguồn cung nhân viên, đang sửa chữa, tạm thời không mở lại... 】

Thẩm Đông Thanh: "Phải sửa trong bao lâu vậy?"

Muốn quay lại chơi tiếp quá đi.

Lần này trò chơi im lặng khá dài, đến khi Thẩm Đông Thanh tưởng nó đã biến mất thì nó mới mở miệng lần nữa: 【 Thời gian dự tính khoảng ba đến năm cái phó bản... 】

Thẩm Đông Thanh lập tức đứng lên: "Vậy chúng ta nhanh đi mấy cái phó bản khác chơi đi!"

Chơi nhanh rồi đợi Công viên ảo mộng sửa xong lại về.

Trò chơi đã thở không ra hơi.

【 Thời gian nghỉ ngơi của bạn là ba năm, không cần gấp... 】

Còn có mấy cái phó bản có thể chịu sự chà đạp của hai người đâu?

Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu: "Ba năm thì lâu quá, đợi ở chỗ này chán quá, trong phó bản vui hơn, có rất nhiều quỷ quái có thể chơi cùng."

Trò chơi:... Đây không phải là chỗ cho mi đùa giỡn đâu.

Trò chơi đã tự bế.

Thẩm Đông Thanh chạy tới sau Chu Văn Ngạn, nằm nhoài lên bả vai anh: "Trò chơi nói em có tận ba năm nghỉ ngơi, trong lúc đó em không có chơi được hả?"

Chu Văn Ngạn: "Không sao, nếu em muốn chơi thì tìm chút tín vật đi vào là được rồi."

Nói xong, anh nghiêng đầu nhìn qua.

Cách ăn của Thẩm Đông Thanh có chút trẻ con, mới ăn kem xong nên miệng dính một đống kem, như là có một chòm râu bạc.

Thẩm Đông Thanh thấy ánh mắt của Chu Văn Ngạn, lè lưỡi liế.m một chút, li.ếm đến mấy miếng kem còn sót lại.

Chu Văn Ngạn thấy thế, cười khẽ.

Thẩm Đông Thanh còn tưởng rằng Chu Văn Ngạn đang cười nhạo tướng ăn của mình, hai má đỏ ửng, nhào lên hôn, cọ kem dư lên mặt anh.

Chu Văn Ngạn bất đắc dĩ, chỉ môi: "Hôn chỗ này này."

Động tác Thẩm Đông Thanh ngưng lại, biết điều phải mà chuyển hướng.

Có lẽ là do mới ăn kem xong, trong khoang miệng của Thẩm Đông Thanh lạnh ngắt, còn có chút ngọt ngào, hai loại cảm giác hòa quyện lại, làm người ta muốn ngừng mà lại không được, nếm một lần còn muốn lần thứ hai.

Đến khi hai người tách ra, môi Thẩm Đông Thanh đã chuyển thành đỏ thẫm.

"Ngọt quá." Chu Văn Ngạn sâu xa cảm thán.

"Có hả?" Thẩm Đông Thanh li.ếm môi, nhưng không có liế.m được vị ngọt mà Chu Văn Ngạn cảm thán, vì vậy lại dùng đạo cụ lấy thêm một cây kem.

Cây kem lần này vị việt quất, chua chua ngọt ngọt.

Thẩm Đông Thanh cắn một cái, cảm thấy ngon hơn nhiều với mấy cái trước, liền đưa tới kế miệng Chu Văn Ngạn.

Chu Văn Ngạn há miệng ra ăn, tiện thể mở cuốn sổ mà Mũ đen cống ra.

Cuốn sổ bị cưỡng chế mở ra ở một tờ.

Chu Văn Ngạn cúi xuống nhìn, bên trên là một hàng chữ do bút máy viết ra.

【 Bạn là một sinh viên xuất thân từ một cái thôn nhỏ đã phong bế lâu, đợt nghỉ hè này bạn mang theo một đám bạn học về nhà trải nghiệm cuộc sống nông thôn, mà đám bạn sống nơi thành thị không thích ứng được cuộc sống nơi đây, vốn là định rời khỏi, nhưng ngay lúc đó, trong thôn lại tổ chức một đám cưới ma, các bạn học nhỏ hiếu kì định ở lại, tham quan tập tục đám cưới ma kì quái này...】

*

Cảnh sắc trước mặt biến đổi.

Thẩm Đông Thanh phát hiện mình đã đi tới một nơi có kiến trúc cổ điển, trần nhà thấp bé, cửa sổ đóng chặt, cho dù là ban ngày cũng vô cùng tối, làm cho người ta không thở nổi.

Ngay lúc Thẩm Đông Thanh chuẩn bị mở cửa ra ngoài, đồng hồ trên tường bỗng reo lên, ở giữa có một con chim báo giờ bay ra, tiếng của trò chơi cũng từ đó truyền ra.

【 Bạn đã đi vào thị trấn Tứ Thủy 】

【 Phó bản này thuộc kiểu đóng vai nhân vật, xin hãy bảo trì thiết lập đã được đặt ra, không được OOC 】

【 Thân phận của người chơi là Cậu hai nhà họ Thẩm, thân thể yếu ớt, tính cách thâm độc, luôn bị nhốt trong cái thị trấn nhỏ nhoi này. Người chơi hình như cũng biết về mấy thứ kì quái của thị trấn Tứ Thủy này, nhưng bởi vì một số nguyên nhân mà không nói cho đám học sinh kia biết 】

Thẩm Đông Thanh kéo cửa phòng ra.

Hôm nay là một ngày nắng.

Nhưng cho dù nắng to như thế mà trong sân vẫn không có chút nhiệt độ, lại còn lạnh lẽo lên.

Chỗ này là một cái sân kiểu "tứ hợp viện", trong sân chứa một đống người, đếm đếm thì có tổng năm người, thoạt nhìn chả dính dáng gì hai chữ "sinh viên". Trong đó có một ông chú áo vest giày da bóng loáng, một thanh niên nhuộm tóc kiểu không hề trendy (non-mainstream) tí nào, một bà chủ gia đình mình mang tạp dề, một người nam mặc áo da đứng xem kịch, chỉ có một thiếu nữ mặc JK tương đối giống học sinh.

【 Đây là những người bạn học mà anh của người chơi dẫn về, người chơi rất ghét bọn họ 】

Đại khái là hình thức sắm vai nhân vật này khác với mấy hình thức khác, trò chơi rất tri kỉ mà thuyết minh cho cậu.

Đám người kia đang cãi nhau kịch liệt.

Bà chủ gia đình kia hét lên bén nhọn: "Đây là cái chỗ quái quỷ gì đây?"

Thiếu nữ JK sợ hãi lau nước mắt.

Ông chú áo vest không nhịn được nói: "Bà không có bị bắt cóc đâu, chỗ này cũng không ai troll bà cả, nơi đây là game Ác Mộng Vô Hạn, cái loại mà sẽ chết người á."

Không trendy đứng kế bên giải thích: "Là loại truyện vô hạn lưu đó, mấy người có đọc qua chưa?"

Thiếu nữ JK khóc thút thít: "Có chút chút."

Không trendy tốt bụng nhắc nhở: "Chính là loại đó đó, đừng xem nó như một trò chơi, nghiêm túc lên, cái này chết người thật đó."

Bà chủ gia đình không tin, chỉ thẳng vào Không trendy nói: "Đừng có nói tào lao nữa, mau thả tôi ra!"

Không trendy lười nói chuyện với bà ta.

Loại người mới này là cái loại dễ chết nhất trong phó bản, nói sao cũng tổ lãng phí nước bọt.

"Cửa bên đó kìa, thích thì đi đi."

Bộ dạng đó làm Bà chủ gia đình không dám đi, do dự.

Lúc này, tài xế đi vào: "Mấy người có định đi hay không? Không đi tôi đi về trước đó."

Bà chủ gia đình vội vàng: "Đi, đi chứ."

Tài xế nhìn mấy người còn lại: "Mấy người thì sao?"

Không trendy nói: "Tụi này còn muốn ở lại xem trò vui."

Tài xế: "Được rồi, vậy bảy ngày nữa tôi quay lại đón các cô cậu."

Bà chủ gia đình đi sát tài xế, nhìn thấy mấy chiếc xe đậu bên ngoài, vội vã bò lên.

Tài xế khởi động xe, lái ra ngoài.

Bà chủ gia đình ôm chặt mình, nhìn chiếc xe xa dần thị trấn nhỏ, lúc này mới yên tâm. Bà ta đứng lên, đi về chỗ tài xế, hỏi: "Anh tài xế, chúng ta lái đi đâu vậy?"

Không có ai trả lời.

Bà chủ gia đình hô lên: "Anh tài xế?"

Rốt cục bà ta cũng đi tới chỗ buồng lái, nhưng bên trên chẳng có ai, mà chiếc xe vẫn lao thẳng về phía trước - nơi vực sâu thăm thẳm, không hề có ý định dừng lại.

"AAAAAAAAA..."

Tiếng thét qua đi, cả người cả xe rớt xuống vực sâu.

*

Chỉ còn bốn người đứng trong sân.

Thiếu nữ JK hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Không trendy cũng không quá chắc chắn: "Đầu tiên thì tìm bạn học trước đi."

Vừa dứt lời, chỉ nghe đằng sau "két" một tiếng, một bóng người âm u từ trong phòng đi ra.

【 Đây là anh cả của người chơi】

【 Hai người cùng chung một dòng máu, nhưng số phận lại trái ngược hoàn toàn, hắn ta có thể đi chu du khắp thế giới, mà người chơi chỉ có thể bị vây ở nơi âm u này 】

*

Chu Văn Ngạn đi tới dưới ánh mặt trời.

Anh mặc một cái áo sơ mi caro xanh, một chiếc quần bò rộng rãi, vốn là một bộ đồ học sinh ngây thơ, nhưng anh lại vén tay áo lên, mở nút cổ áo lộ ra chút ngực rắn chắc, một bộ kiêu căng khó thuần.

Đám người bên kia đã thôi miên mình vào vai học sinh.

Không trendy thể hiện sự tìm đường chết của mình: "Nè anh Chu, đám cưới ma chỗ này khi nào mới bắt đầu vậy? Tụi này tới góp vui nè."

Ông chú áo vest do dự: "Tôi đây thấy đám cưới ma này không có điềm tốt lắm, muốn vây xem thật hả?"

Áo da khoanh tay: "Nhưng xe đã lái đi hết rồi, đến cũng đến rồi, hay là ra xem chút đi."

Thật là một vai diễn làm nền kinh điển đi tìm chết trong phim kinh dị.

Nhưng cũng hết cách rồi, kịch bản mà game đưa là thế, không muốn đi tìm cũng phải tìm đường chết.

Tìm đường chết còn có thể sống, nếu như không tuân theo kịch bản, coi chừng lát nữa nổ banh xác.

Chu Văn Ngạn lướt qua sân, dừng lại chốc lát nơi góc sân, sau đó mới trả lời câu hỏi của bọn họ: "Bọn họ đi đón cô dâu rồi, chuẩn bị đi, tối mai là bắt đầu tiến hành hôn lễ."

*

【 Người chơi hâm mộ hắn, đố kị hắn... thậm chí còn muốn hắn đi chết đi 】

【 Là một người biết được tập tục nơi đây, không chừng có thể dựa vào nó mà diệt trừ một số kẻ đáng ghét 】

Thẩm Đông Thanh phát ra một thắc mắc đến từ sâu thẳm linh hồn mình: "Nhưng anh ấy họ Chu mà."

【... 】

【... Không cần để ý tiểu tiết đâu!】

【 Dựa vào nội dung kịch, hai người là anh em ruột khác cha khác mẹ! 】

*

Mấy người chơi bên kia hình như cũng nghe được tiếng trò chơi nhắc nhở, không biết nó nói gì mà trên mặt mấy người hiện lên biểu tình như bị táo bón, trắng xanh xanh trắng.

Không trendy khó khăn hỏi: "Có cần chúng tôi giúp gì không?"

Chu Văn Ngạn nói: "Từ nhỏ tôi đã ra ngoài học rồi, không biết chút gì về quy trình đám cưới ma cả, hay là hỏi... em trai tôi đi."

Nghe anh nói thế, mấy người chơi khác nhìn theo ánh mắt sang.

Lúc này mới phát hiện trong góc có một người.

Có lẽ là do sống ở thị trấn nhỏ nhoi này, nên người kia mặc một cái áo tơ lụa ngắn kiểu cổ, bên trên thêu hoa văn chìm, không có vẻ tục mà còn tôn lên vẻ thanh tú của người nọ.

Cả người đứng chìm vào trong bóng tối, thoạt có chút gầy yếu.

Thiếu nữ JK đã thoát khỏi nỗi sợ của mình, nhịn không được mà cảm thán: "Đáng yêu quá."

Nói xong, Thiếu nữ JK rụt đầu: "Sao lại thấy hơi lạnh vậy ta?"

Chu Văn Ngạn nhẹ nhàng kêu: "Đông Thanh."

Thẩm Đông Thanh không hề bị dao động.

Cậu còn đang xoắn xuýt chuyện trò chơi giải thích kiểu "anh em ruột khác cha khác mẹ" này.

"Khác cha khác mẹ sao coi là anh em ruột được?" Thẩm Đông Thanh phản bác.

【... 】

【 Đã nói là đây chỉ là giả thiết của trò chơi đợt này mà thôi... 】

Trò chơi đã không còn sức để giải thích nữa.

Chu Văn Ngạn lại kêu thêm tiếng nữa.

Lúc này Thẩm Đông Thanh mới dừng lại cuộc tranh luận giữa một người một máy, buộc miệng thốt ra: "Anh ——"

Chu Văn Ngạn híp mắt kiểu ý vị sâu xa: "Kêu thêm một tiếng nữa nào."

Thẩm Đông Thanh cũng không nghĩ nhiều, thanh thúy kêu: "Anh..."

Mấy người chơi khác: Hả? Sao trông tình huống này hơi kì lạ ấy nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi