[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

“Bảo hắn cút! Cút ngay tức khắc! Cút ngay lập tức!”

Trần Trí gầm thét: “Tại sao vẫn ở thời kỳ có Yến Bắc Kiêu sống?”

Giai Vô rất vô tội: “… Hắn là người nhất định phải thống nhất thiên hạ .”

Trần Trí tiếp tục gầm lên: “Có bản lãnh tự hắn thống nhất đi! Dựa vào sự hỗ trợ của người khác còn coi gì mà con trai của Thiên đạo nữa?!”

Giai Vô nói: “Cái này là kết quả của vận toán, vốn là Đan Bất Xá chuyển thế, tiếp tục phụ tá hắn. Nhưng, Đan Bất Xá bây giờ đang chuộc tội ở Địa phủ, vị trí này liền trống…”

Trần Trí tặng hắn hai chữ “Đừng hòng”!

Giai Vô nói: “Cho nên, ta đổi một nhiệm vụ khác cho ngươi. Rất đơn giản, ngươi chỉ cần an tĩnh làm một cao nhân ẩn thế, nuôi trẻ con lớn là được rồi.” Cười híp mắt mang y hạ phàm, đi đến nhà của cao nhân ẩn thế.



Đi con mẹ nó an tĩnh làm một cao nhân ẩn thế, nuôi trẻ con lớn!

Trần Trí tức giận lấy cánh cửa nhà cao nhân ẩn thế xuống, hướng về một già một trẻ phía trước cửa, “Bang bang bang” đập xuống đất: “Bảo hắn cút! Cút ngay tức khắc! Cút ngay lập tức!” Cho là y chưa từng thấy dáng vẻ Thôi Yên khi còn bé sao?

Mũi kia mắt kia, ngay cả tóc tai cũng giống nhau như đúc, người mù cũng nhìn ra vẫn là Yến Bắc Kiêu cái tên này!

Giai Vô dùng sức thọc thọc eo Trần Trí, cười khan nói: “Ha ha ha ha ha… Trần đạo hữu nói đùa. Ngươi cùng Dung Vận tiểu công tử yên tâm ở lại, y nhất định bảo vệ các ngươi chu toàn.”

Lão quản gia bị Trần Trí dọa hết hồn lật đật quỳ xuống dập đầu.

Dung Vận – Yến Bắc Kiêu chuyển thế lặng lẽ nhìn Trần Trí một cái, cũng quỳ xuống theo.

Giai Vô nắm cánh tay Trần Trí, mỉm cười nói: “Bái sư cũng đã bái rồi, Trần đạo hữu coi như nhận đồ đệ này rồi.”

“Ta…” Trần Trí vừa mở miệng liền bị Giai Vô chặn miệng.

Giai Vô nói với một già một trẻ: “Các ngươi cứ tự nhiên, ta cùng Trần đạo hữu có chuyện cần nói.” Kéo người đi ra sau núi, dừng lại, cánh cửa của Trần Trí liền đập tới. Hắn lắc mình né tránh, bất đắc dĩ nói: “Ngươi bình tĩnh một chút nghe ta nói.”

Trần Trí dùng cánh cửa bẻ thành hai đoạn tới trả lời.

Giai Vô nói: “Con trai của Thiên đạo cũng không phải là thân phận Thiên đạo ban cho người nào đó, mà là người được lựa chọn có long khí trời sinh, có thể khai sáng thịnh thế cho thiên hạ, kéo dài phồn vinh mấy đời. Người bình thường làm đế vương, là hấp thu khí  của vạn dân, ngưng tụ thành long khí, mà bọn họ là chuyền long khí tự thân lan đến vạn dân. Người như vậy ngàn năm khó gặp, cho nên dẫu có Thiên đạo trông chừng, nhân gian khó tránh khỏi hôn quân, bạo quân xuất thế.”

Hắn thấy Trần Trí sắc mặt ngưng trọng, lại nói: “Thiên đạo khởi động lại nói thì đơn giản, thật ra thì phải kéo dài vận toán mười hai năm. Mười hai năm này, Tất Hư  phải không ngừng dốc thần lực, cực kỳ hao tổn tâm thần, không có sức lực chiếu cố nhân gian. Bởi vì Thiên đạo cùng Thiên thần ở ẩn, nhân gian mất đi trói buộc, chiến hỏa liên miên, chiến tranh nổi lên bốn phía, còn đen tối hơn so với thời kỳ Trần triều. Quy luật Thiên đạo, quá tam ba bận, từ Yến Bắc Kiêu đến Thôi Yên đến Dung Vận, nay đã là đời thứ ba. Nếu đời này Dung Vận không thể làm đế, nhân gian sợ rằng phải loạn lạc mấy trăm năm nữa mới có thể đợi đến khi vị con trai của Thiên đạo kế tiếp đến kết thúc loạn tượng.”

Trần Trí yên lặng hồi lâu, mới nói: “Nếu ta không cho Thôi Yên uống chén máu kia…”

Giai Vô lắc đầu: “Long khí trong cơ thể Thôi Yên bị yêu đan chèn ép. Chỉ cần hắn không lấy yêu đan ra, cho dù không chết, cũng không che chở được thiên hạ này.”

Cho nên, yêu cầu của Hoàng khuê ngay từ đầu chính là vãn hồi chuyện Thôi Yên vào yêu đạo.

Trần Trí cau mày nói: “Nếu như ban đầu ta không tử thủ Lương châu, Đan Bất Xá không có chọc giận trời cao, như vậy…”

Giai Vô nói: “Thân là Thái thú Lương châu, ngươi tử thủ Lương châu, bảo vệ trăm họ, trung nghĩa nhân tín, Thiên đạo đều xúc động, về tình về lý, về công về tư, cũng không có bất kỳ chỗ nào không thích đáng. Thiếu nợ cách nói này, là ta lỡ lời. Nhưng mà, thiên hạ chúng sinh đã vùng vẫy hơn trăm năm trong dầu sôi lửa bỏng, đã đến thời điểm trả cho thiên hạ một thịnh thế minh quân rồi.”

Trần Trí tâm sự nặng nề đi theo Giai Vô tới tiền viện.

Lão quản gia cùng Dung Vận đang ngồi ở trên ghế đá nói chuyện, thấy bọn họ đến, vội vàng ngừng nói hành lễ.

Trần Trí im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt cùng Yến Bắc Kiêu, Thôi Yên giống nhau như đúc kia, bỗng nhiên kéo Giai Vô đến sau núi lần nữa: “Không được! Không làm được! Ngươi tìm người khác đến làm chuyện này đi!”

Giai Vô nói: “Hai cái hố, một cái thay thế Đan Bất Xá, phụ tá hắn cả đời; một cái coi như là vú nuôi, nuôi hắn đến mười lăm tuổi.”

“Hắn năm nay mấy tuổi?”

“Bảy tuổi.”

Trần Trí tính toán trong bụng nhỏ.

Giai Vô vỗ vỗ bả vai y: “Hai mươi năm cũng chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, huống chi tám năm. Hơn nữa, ngươi là sư phụ, hắn là học trò. Ngươi có tiên thuật, hắn không có trí nhớ, làm sao dạy dỗ học trò còn không phải là ngươi tự xem mà làm hay sao, chỉ cần không làm ra chuyện gì vượt quá phép tắc, không xảy ra chuyện…” Hắn cho một ánh mắt lòng tự hiểu mà không nói ra.

Trần Trí nói: “Ngươi hai mươi năm này đã đi đâu thế?”

Giai Vô thở dài một hơi, chắp tay nhìn trời, dáng vẻ không muốn nói nhiều.

Trần Trí nói: “Bảo Dung Vận cút.”

“… Khụ khụ, ta mới vừa rồi chẳng qua là đang suy tư xem làm thế nào kể lại câu chuyện của hai mươi năm này một cách hay ho.”

“Vậy ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Trần Trí nhặt lên cánh cửa mới vừa rồi vứt trên đất, đập “bốp bốp”, đá vụn, mạt gỗ tung tóe.

Giai Vô cảm khái nói: “Ta ở trong hộp suy tư một chút về đời người, lúc đi ra mới phát hiện đã hai mươi năm trôi qua.”

Trần Trí ha ha cười một tiếng, xoay người rời đi: “Bảo Dung Vận cút cút cút.”

Giai Vô vội vàng kéo y lại: “Nam Sơn Thần Quân cảm ứng được ta bị giam ở trong hộp, cứu ta ra, nhưng tâm chí ta bị chút ảnh hưởng, cho nên bế quan một thời gian.”

Trần Trí hỏi: “Tâm chí bị ảnh hưởng là ý gì?”

Giai Vô hàm hồ nói: “Ta là một chấp niệm của Nam Sơn Thần Quân.”

Trần Trí đầu óc chuyển một cái, tưởng tượng ra một tuồng kịch: ” Cố chấp của ngươi đối với Hàn Khanh dao động?”

Giai Vô trầm mặc một hồi nói: “Ngươi cho chấp niệm là cái gì?”

“Là ngươi a.”

“…”

Trần Trí kéo Giai Vô muốn đi lại: “Đang đến giây phút quan trọng, nói thêm một chút đi mà.”

“Cái gì giây phút quan trọng?”

“Ta có thể cảm giác được, ngươi đang chuẩn bị mở cánh cửa lòng mình, thổ lộ thế giới nội tâm phức tạp mà loang lổ của ngươi.”

Giai Vô cự tuyệt: “Đó là ảo giác của ngươi. Với giao tình và quen biết nông cạn giữa chúng ta, không đủ để tiếp tục đề tài sâu xa như vậy.”

“Ngươi mới vừa rồi hỏi chấp niệm…” Trần Trí thôi không cười đùa cợt nhã, nói, “Đại khái chính là Yến Bắc Kiêu muốn nhất thống thiên hạ, Đan Bất Xá muốn báo thù rửa hận, còn ta… chắc là muốn chấn hưng gia tộc.”

Giai Vô lẩm bẩm nói: “Các ngươi đều là chuyện xảy ra có nguyên nhân.”

Trần Trí nói: “Ý ngươi là muốn biểu đạt, ngươi đối với Hàn Khanh là tình không biết bất nguồn từ đâu, vừa gặp liền sâu sắc sao?”

Giai Vô vỗ vỗ bả vai y: “Sớm muộn cũng phải đối mặt. Quên Yến Bắc Kiêu cùng Thôi Yên đi, coi hắn là đối tượng nhiệm vụ thông thường là được.”

“Vậy các ngươi sao không cho hắn đổi khuôn mặt khác?”

” Mẹ hắn đời này chính là mẹ hắn đời trước, ta có biện pháp gì.”

“Mẹ hắn đâu?”

“Ờ, quên kể với ngươi thế cục hiện tại.” Giai Vô nói, “Sau khi Thôi Yên băng hà, Yến triều nội loạn, Niên gia và các thế gia lâu đời trong kinh thành ý đồ khôi phục Trần triều, bị binh giáp đen đại thanh trừng, song phương huyết chiến hai ngày, tử thương vô số. Giang Nam mấy đại thế gia nhân cơ hội ủng hộ con Tây Nam Vương chiếm cứ lưỡng Quảng. Lại có người trong giang hồ noi theo Cao Đức Lai cùng Trương Quyền, võ trang khởi nghĩa. Hiện nay, thế lực binh giáp đen đã lùi bước đến khu vực Khai Phong, Bảo Định. Dung Vận, là hậu nhân Dung gia ở Giang Nam. Dung gia bởi vì phản đối ủng hộ Tây Nam Vương, bị mấy đại thế gia liên thủ gạt bỏ chèn ép, cha hắn bỏ mạng trong một trận dùng binh khí đánh nhau, mẹ vì đau đớn mà chết theo. Trên người hắn cất giấu tài sản kếch xù của Dung gia, đang bị người của những thế gia khác đuổi giết. Vốn, hẳn là do Liêm Quang đạo nhân Trần Bi Ly ẩn cư núi Tứ Minh thu làm đồ đệ, nhưng trước khi kết quả vận toán Thiên đạo xuất ra, Trần Bi Ly đã bị đánh vào súc sinh đạo, chuyển thế làm bọ ngựa rồi.”

Trần Trí trợn mắt hốc mồm: “Hạng người gì mà lại bị đánh vào súc sinh đạo, chuyển thế làm bọ ngựa?”

Giai Vô nói: “Đều là kiếp trước tạo nghiệt.”

Trần Trí nói: “Dung Vận đời này lại chết cha chết mẹ, cũng là kiếp trước tạo nghiệt?”

Giai Vô than thở: “Mặc dù Thiên đạo cho hắn ba lần cơ hội, nhưng, quá trình sẽ lần này so với lần trước càng thêm khó khăn, phải càng thêm cẩn thận. Ngươi thân là thầy, phải nắm chắc khoa nghiệp của hắn, những gì nên học nhất định phải học.”

“Những gì nên học là những gì?”

“Sách đã đặt ở trong thư phòng rồi, bất kể ngươi dạy theo đúng sách hay là dùng cách nào khác, cũng phải để cho hắn học thành.”

Trần Trí bất đắc dĩ nói: “Ta biết rồi.”

“Thời gian ngươi thích ứng không được vượt qua ba tháng.”

“Tại sao?”

“Lão quản gia chỉ còn có ba tháng tuổi thọ.”

“…”

Trần Trí trở lại tiền viện, đứng ở trong góc nhỏ nhìn chằm chằm mặt Dung Vận hồi lâu, nhắm mắt lại mặc niệm: Hắn chẳng qua là người xa lạ, người xa lạ, người xa lạ…

“Trần chân nhân.”

Lão quản gia phát hiện tồn tại của y, vội vàng nghênh đón.

Trần Trí mở mắt ra, liền thấy Dung Vận đứng ở sau lưng lão quản gia, nhút nhát nhìn mình.



Giang sơn dễ đổi bản tính khó đổi, đừng tưởng rằng trên đầu cắm hai cành cỏ đuôi chó ta liền coi ngươi là thỏ!

Trần Trí phỉ nhổ xong, cảm thấy biểu hiện của mình đối với một “người xa lạ” quá như thể quen biết, không phù hợp với dự tính song phương “lần đầu gặp”, vì vậy sửa sang lại quần áo một chút, cố gắng tạo nên phong độ cao nhân minh sư lánh đời, chậm rãi đi tới: “Ta nơi này nhiều quy củ, ngươi nếu không kiên trì được, thừa dịp còn sớm cút đi.”

Dung Vận ngay lập tức muốn cút đi, bị lão quản gia kéo lại.

Lão quản gia nói: “Công tử, chịu được gian khổ trong gian khổ, mới là người trên người. Chân nhân lập quy củ, là để rèn luyện tâm tính, nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu.”

Dung Vận chỉ đành ngoan ngoãn nói: “Cẩn tuân sự dạy bảo của sư phụ.”

Trần Trí suýt nữa đưa tay đi kéo Dung Vận, vui mừng vì động tác mình chậm, lại cảm thấy lão quản gia chỉ còn lại ba tháng tuổi thọ, quả thực quá đáng tiếc.”Quy củ điều thứ nhất chính là, những gì ta nói, bất luận đúng sai, ngươi đều phải nghe theo.”

Dung Vận ủy khuất nhìn về phía lão quản gia.

Lão quản gia nhẹ nhàng gật đầu với hắn một cái.

Dung Vận không thể làm gì khác hơn là nói: ” Vâng.”

Trần Trí nói: “Thứ hai, sau này tất cả việc vặt trên ngọn núi này đều do một mình ngươi xử lý.”

Dung Vận hít một hơi, nói: ” Vâng.”

Trần Trí nói: “Thứ ba, đúng hạn hoàn thành bài tập, nếu có một ngày lười biếng…” Ung dung thong thả rút roi dài ra. Vẫn nhớ bài học thất bại khi quơ roi với Giai Vô, chỉ là ôn nhu vuốt ve roi, không có rút ra thị uy: “Roi này sẽ cho ngươi bài học sâu sắc.”

Dung Vận trốn sau lưng lão quản gia, sợ hãi nhìn y.

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé làm người ta muốn nghiến răng kia nước mắt lấp loé, Trần Trí đột nhiên tìm được ý nghĩa khi làm thầy thiên hạ.

Trên núi tổng cộng có hai căn nhà, một lớn một nhỏ. Trần Trí độc chiếm căn nhà lớn kia, phòng ngủ, thư phòng, phòng khách,đình ngắm cảnh các loại, muốn gì có đó. Dung Vận cùng lão quản gia chen chúc ở trong phòng nhỏ, cách vách chính là phòng bếp, phòng chứa củi cùng nhà xí.

Nhưng, đêm đầu tiên Trần Trí ở cũng không thoải mái.

Bởi vì cửa phòng ngủ bị phá, gió núi vù vù thổi, có lạnh hay không chưa nói, chủ yếu là vang.

Y nửa đêm nhìn chằm chằm cánh cửa phòng Dung Vận một túc, rốt cuộc không đành lòng để cho lão quản gia chịu cóng, nhịn được xung động muốn tháo ra gắn vào phòng ở của mình. Nhưng ngày thứ hai thức dậy, y bố trí bài tập thứ nhất —— làm một cánh cửa cho phòng ngủ của mình.

Để thực hiện nhiệm vụ này, Dung Vận nhận được một cái búa nhỏ.

Trần Trí mời lão quản gia tới phòng khách uống trà, nhân cơ hội hỏi thăm thế cục, lão quản gia không yên lòng trả lời qua loa, ánh mắt một mực nhìn ra bên ngoài, thấy Dung Vận ôm búa té lộn mèo một cái, ông lập tức liền đứng lên.

Trần Trí quét nhìn bên ngoài một cái, nói: ”  Khí lực của nó so với bạn cùng lứa tuổi yếu hơn nhiều.”

Lão quản gia thấy Dung Vận lần nữa đứng lên, mới yên lòng ngồi xuống: “Lúc công tử ra đời, cũng không biết tại sao, cau mày không chịu khóc, dọa cho lão gia phu nhân thiếu chút nữa cho là… không tốt, qua hai tháng mới ổn. Sau đó phu nhân một mực không có bầu nữa, công tử là người nối dõi duy nhất, tự nhiên được quý như trân bảo, đừng nói cầm búa đốn cây, ngay cả cây kéo cũng chưa từng cầm.”

Trần Trí nắm ly, cười một tiếng: “Nghe vậy, tuổi thơ của hắn cũng không tệ.”

Lão quản gia thở dài nói: “Nếu không phải loạn thế, công tử cả đời này đại phú đại quý, chẳng phải chịu chút đau khổ nào.”

Hai chữ “loạn thế” đâm khiến Trần Trí chân mày nhíu lại một cái, sắc mặt trầm xuống, hồi lâu mới đứng dậy đi tới cửa, nói về phía Dung Vận hồi lâu mới gọt được một mảnh vỏ cây: “Một cái cây cũng không chặt nổi, làm sao bình được thiên hạ?”

Tay Dung Vận nắm búa hơi run run, không hiểu nhìn y.

Trần Trí nói: “Vào phòng bếp chuẩn bị ngọ thiện trước đi.”

Lão quản gia lén lén lút lút đi ra ngoài.

Trần Trí than thở: “Làm phiền lão nhân gia rồi.”

Lão quản gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đến phòng bếp hỗ trợ.

Ngọ thiện là mì trộn hành dầu, mùi vị bình thường, nhưng đối diện với vẻ mặt nơm nớp lo sợ của lão quản gia cùng Dung Vận, Trần Trí một câu chỉ trích cũng không nói.

Dùng bữa xong, Trần Trí quyết định lên lớp.

Lớp  học nằm ở đình ngắm cảnh, đất trời rộng rãi, xa xa núi xanh, làm người ta lòng dạ thoải mái.

Trần Trí hỏi những sách hắn học qua, sau khi Dung Vận trả lời, một nửa sách trong thư phòng đều có thể ném, còn dư lại một nửa, Trần Trí lựa lựa chọn chọn, quyết định giảng 《 Lục thao 》.

Sợ chính sách “roi” của Trần Trí, Dung Vận học hành rất nghiêm túc.

Sau giờ học, lão quản gia tìm Trần Trí, ấp úng hỏi: “Chân nhân định lúc nào truyền thụ y bát cho công tử?” (y bát: tức tay nghề, sở học)

“Hửm?”

“Nghe nói, học đạo phải nhân lúc còn sớm.”

Học đạo?!

Lão nhân gia, ngươi tại sao có thể có ý tưởng nguy hiểm như vậy?

Trần Trí trố mắt nghẹn họng.

Lão quản gia bị y nhìn, sợ hãi trong lòng, nhưng là vì tương lai Dung Vận, vẫn cứ cắn răng tiếp tục: “《 Lục thao 》 tuy là kiệt tác, nhưng tiểu lão học thức nông cạn, không nhìn ra có ích gì đối với đạo đồ của công tử, xin chân nhân chỉ điểm.”

Trần Trí hồi lâu mới nói: “Ngươi hy vọng hắn tu đạo?”

Lão quản gia mặt đầy nghi ngờ, tựa hồ đang hỏi: Ngươi là đạo sĩ a, nếu không là gì?

Thật may ông không thật sự hỏi ra miệng, bởi vì Trần Trí phát hiện mình cũng không biết nên trả lời thế nào.

Trần Trí không thể làm gì khác hơn là dùng câu trả lời vạn năng “ta tự có dụng ý” không chút thành ý nào để đuổi ông.

Đến buổi tối, y đi lên trời tìm Giai Vô tính sổ.

Theo thông lệ, tới ao Tiên Cẩm trước.

Y mới đến gần ao, ao nước liền rào rào một trận, hàn long lộ khỏi mặt nước, dẫn đến kéo xấp xỉ nửa ao nước ra, tưới ngay đầu Trần Trí thành chuột lột.

“…” Trần Trí mỉm cười nói: “Xin lỗi đã quấy rầy.” Xoay người liền chạy.

Hàn Khanh động tác nhanh hơn y, giành trước một bước ngăn ở trước mặt.

Trần Trí không thể làm gì khác hơn là đứng lại: “Đại thần có chuyện gì không?”

Hàn Khanh ngậm miệng, giọng nói xuất hiện trong đầu y: “Ngươi tới đây làm gì?”

Làm gì? Tìm chết.

Trần Trí cười khan nói: “Đột nhiên nhớ tới nơi đây cảnh quang rạng rỡ, làm người ta tâm thần sảng khoái, nhất thời khó tự kiềm chế, đi đến chỗ này, quấy rầy đại thần nghỉ ngơi, thật sự là xin lỗi.”

“Ngươi đến tìm Giai Vô?”

Trần Trí căng thẳng hỏi: “Ngươi lại tìm được một cái hộp mới?”

Hàn Khanh thẳng người dậy, mắt lộ ra hàn quang, hơi lạnh trên người gần như muốn đông cứng Trần Trí đang ướt nhẹp thành người băng, hồi lâu mới nói: “Nếu ngươi thấy hắn, bảo hắn tới gặp ta.”

Cũng chính là chịu để y đi rồi?

Trần Trí luôn miệng đồng ý, liền chạy không quay đầu lại.

Trạm kế tiếp Hoàng Thiên nha, vẫn là tiên đồng ở lại trông coi.

Nó vừa thấy Trần Trí liền nói: “Tìm Giai Vô sao? Hắn trở về Nam Sơn rồi.”

Trần Trí ánh mắt sáng lên, tiến tới, nhỏ giọng nói: “Ngươi có biết hắn cùng Hàn Khanh…”

Tiên đồng đi theo hạ thấp giọng: “Ta không biết.”

Hai người rúc bả vai nhìn nhau một hồi, Trần Trí chê trách đứng thẳng người lại: “Ngươi suốt ngày ở trên thiên cung mà ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng không biết.”

“Cũng bởi vì là chuyện nhỏ mới không biết a.”

Trần Trí: “…” Rất có lý.

Tiên đồng nói: “Ta chỉ biết là sau khi Giai Vô trở về nha môn xử lý chuyện vặt chất đống hai mươi năm, liền đi Nam Sơn ngay rồi.”

Trần Trí lại khom người thấp giọng hỏi: “Hắn sau khi trở về không đến ao Tiên Cẩm?”

Tiên đồng nói: “Hắn trở lại một cái, người ái mộ Hàn Khanh chạy tới náo loạn một trận, thiếu chút nữa bị đánh, làm sao còn có thể đi! Nếu không phải Giai Vô tiên lực bị phong ấn, những tiểu tiên này tới một cái đánh cả đám.”

Trần Trí đột nhiên cảm thấy không đúng: “Giai Vô tiên lực bị phong ấn…”

Tiên đồng gật đầu: “Không phải ngươi cũng biết sao? Bởi vì hại Hàn Khanh bị thương, cho nên bị Tất Hư đại thần phong ấn.”

Trần Trí nghi ngờ. Trước Giai Vô cùng y hạ phàm, rõ ràng là dùng tiên lực hút đi khí xui trong cơ thể Khương Di.

Tiên đồng tiếp tục không ngừng lảm nhảm nói: “Hoàng Thiên nha chúng ta ở thiên giới rất có mặt mũi, cũng cần danh tiếng.”

Bất kể nguyên nhân gì, tiên lực Giai Vô không bị phong ấn hẳn là chuyện tốt.

Trần Trí không tra cứu, rồi lại nghĩ đến, mặc dù Giai Vô kể rất hời hợt quãng thời gian hắn dưỡng thương ở Nam Sơn kia, nhưng thời gian hai mươi năm, làm sao có thể thật sự hời hợt? Nhất thời tưởng tượng ra một vở kịch tình cảm Giai Vô đau tim đến tuyệt vọng, trên đường đến Nam Sơn, cố ý đến chợ đêm nhân gian thuận tay mua một ít điểm tâm.

Đến Nam Sơn, Nam Sơn Thần Quân vẫn đang bế quan như cũ, Giai Vô được thả nuôi tự do ở trong Thần cung. Thời điểm Trần Trí nhìn thấy hắn, hắn đang lười biếng nằm ở sạp mềm, xách chùm nho từng quả từng quả nhét vào trong miệng: “Ta vẫn luôn tò mò một chuyện, tại sao ngươi không phải thi hành nhiệm vụ.”

Giai Vô chớp chớp mắt: “Bởi vì ta có quan chức.”

Trần Trí: “…”

Giai Vô ngồi dậy, nhận lấy điểm tâm trong tay y: “Cho ta?”

Trần Trí nói: “Ta cho là ngươi đang thương tâm muốn chết trốn ở trong chăn trong cắn khăn tay, cho nên mua ít đồ an ủi ngươi.”

Giai Vô vừa ăn điểm tâm vừa tò mò hỏi: “Tại sao?”

Trần Trí lựa lời nói: “Ta đã đi qua ao Tiên Cẩm.”

Giai Vô khẽ nhíu mày.

“Hàn Khanh muốn gặp ngươi.”

“Cái đuôi của hắn còn chưa lanh lẹ lại sao?” Giai Vô giãn chân mày ra, “Nam Sơn lại không xa.”

Trần Trí giật mình nhìn hắn: “Ngươi thật sự là Giai Vô sao?”

Giai Vô lau vụn điểm tâm trên miệng, cười nói: “Là Giai Vô thật.” (Bụi: “giai vô”- tất cả đều không, ý Giai Vô đang chơi chữ, hết điểm tâm rồi.)

Trần Trí thấy sắc mặt hắn như thường, không tiếp tục hỏi nữa. Hảo cảm của y đối với Hàn Khanh  chỉ đến từ hai hớp long khí kia, nhưng những chuyện như bị người ái mộ giựt giây, nhốt Giai Vô vào cái hộp quá mức quá đáng. Dù sao, Giai Vô luôn luôn có chủ kiến, làm một người bạn, y ở bên cạnh ủng hộ là đủ rồi.

Giai Vô hỏi: “Ngươi từ xa chạy tới, chỉ là làm chạy chân truyền lời?”

“Ngươi mới vừa rồi còn nói Nam Sơn không xa.”

“Cách núi Tứ Minh xa.”

Trần Trí nói: “Liên quan tới Dung Vận, có chuyện muốn hỏi ngươi. Hắn bái ta làm thầy là vì tu đạo?”

Giai Vô nói: “Người từ nhỏ lập chí hướng phải nhất thống thiên hạ chính là Bắc Yến Vương. Đây là đời thứ ba của hắn, một con em thế gia mới bảy tuổi, ngươi trông cậy hắn có thể lập được mục tiêu hùng vĩ gì.”

Trần Trí cắn răng: “Ngươi ban đầu đâu có nói như vậy! Ngươi nói ta nuôi lớn hắn là được.”

Giai Vô nói: “Ta còn nói nắm chắc khóa nghiệp, những gì nên học nhất định phải học.”

Trần Trí: “…” Tiên giới mưu mẹo thâm, nói chuyện không câu thật!

Giai Vô nói: “Đúng rồi, ta nhớ tới một chuyện. Lúc Dung Vận… Yến Bắc Kiêu chuyển thế, Đan Bất Xá có đánh một đạo hồn ấn, trong hồn ấn mang theo một phần ký ức của Thôi Yên, cho đến sau hai tháng hắn chuyển thế, mới bị phát hiện, đã loại bỏ hồn ấn. Có điều, cưỡng ép tróc hồn ấn, sẽ tạo thành tổn hại đối với hồn phách. Trong thư phòng có một quyển tu hành luyện khí ngụy trang thành sách dưỡng sinh thuật, ngươi dạy hắn một ít kiến thức nông cạn, qua mấy năm là có thể khôi phục.”

“…” Trần Trí nói, “Loại chuyện này ngươi không phải nên sớm nói cho ta sao?”

Giai Vô đỡ đầu than thở: “Ta gần đây đầu óc không được tốt cho lắm.”

Trần Trí cau mày: “Có phải hậu di chứng cái hộp kia tạo thành hay không?”

Giai Vô nhún vai.

Trần Trí đã quen dáng vẻ thần thần bí bí của hắn, nếu là chuyện riêng, cũng không có tìm rõ ngọn nguồn: “Ngươi ngẫm nghĩ thêm một chút đi, chuyện liên quan tới Dung Vận, còn có cái gì nên nói cho ta lại chưa nói cho ta biết không?”

Giai Vô sờ cằm vắt óc suy nghĩ.

Trong lúc đó, Trần Trí ăn sạch nho của hắn, lại ăn sạch điểm tâm mình mang tới.

“Không có.” Giai Vô than thở.

Trần Trí phủi mông một cái muốn đi, hắn lại nói: “Có một việc, ta không xác định được là có thuộc phạm vi nên nói cho ngươi hay không.”

Trần Trí bất đắc dĩ lộn trở lại: “Ngươi nói đi.”

Giai Vô nói: “Trong hồn ấn Dung Vận nội dung bao hàm không nhiều, nhưng mà tám chín phần mười có liên quan đến ngươi.”

Trần Trí ngây ngẩn.

Giai Vô “chậc chậc” lắc đầu: “Có một số hình ảnh mùi mẫn, thật là tương đối không chịu nổi đập vào mắt.”

Trần Trí hất ngược sạp mềm.
Bụi:

Lục Thao (giản thể: 六韬), còn gọi là Lược Thao, Thái công lục thao (太公六韬) hoặc Thái công binh pháp (太公兵法) là một tác phẩm binh pháp tương truyền do Khương Tử Nha đầu đời nhà Chu sáng tác.

Đây được coi là một trong những bộ binh pháp đầu tiên của Trung Quốc thời cổ đại và là một trong Vũ kinh thất thư. (Theo Wiki)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi