[PHI THĂNG HỆ LIỆT – QUYỂN 2] TRẦN SỰ

Dịch: Phong Bụi

*Ngụy: hoặc quỷ 诡, tức quỷ quyệt, gian trá, điều kỳ dị.

“Giai Vô là ai?”

Thời điểm đêm khuya vắng người, địa điểm tối lửa tắt đèn, nói phải thương lượng chuyện gì đó, thế nào cũng phải là những việc thất đức như giết người phóng hỏa, mưu tài hại mệnh, đào mộ tổ tiên của người khác mới hợp với tình thế.

Làm một thần tiên có tiết tháo, Trần Trí tất nhiên không thể thông đồng làm bậy: “Không thương lượng, ta phải ngủ.” Vừa kéo chăn, người còn chưa có nằm xuống, đối phương tựa như rất quen thuộc, cởi giầy, lăn vào trong chăn.

Trần Trí bị dọa sợ lại lần nữa ôm chăn rúc vào góc, ánh mắt như thể chuột trắng bé nhỏ nhìn mèo đen bự: “Tá túc đi phòng bên.”

Đàm Thúc ánh mắt ngượng ngùng nhìn y: “Tây Nam Vương sắp động binh rồi.”

Nội dung cùng biểu cảm hoàn toàn không đồng nhất mà!

Trần Trí tay ôm chăn buông lỏng mấy phần: “Đánh nơi nào?”

Đàm Thúc nói: “Trước mắt chia ra ba đường, vẫn chưa chắc chắn rốt cuộc tuyến nào mới là chiến trường chính.”

“Việc Tây Nam Vương còn chưa xác định, ngươi làm sao biết?”

“Nội ứng.”

Trần Trí nhớ tới cái người ở trong phòng ngủ của Tây Nam Vương thấy bức họa của Thôi Yên, ngộ nhận là Dung Vận, bảy phân hoài nghi: “Không lầm nữa đấy chứ?”

Đàm Thúc nói: “Lời của Ngô Cửu, đúng sai khó nói.”

Ngô Cửu, thật là cái tên đã lâu không nhắc đến. Vốn tưởng rằng hắn sẽ thể hiện rạng rỡ ở buổi Bách Mỹ yến hết cao trào này tới cao trào khác kia, không ngờ nửa đường nhảy ra một Giai Vô chiếm cứ vị trí cuối cùng cao nhất, thật là người định không bằng trời định.

Trần Trí nói: “Ngươi làm sao cấu kết được cùng hắn rồi?”

Khuôn mặt Đàm Thúc hoàn toàn chìm trong bóng tối, cũng không nhìn ra đỏ mấy phần, chẳng qua là giọng nói thẹn thùng ấp úng phản bác: “Không phải cấu kết. Là hắn chủ động tìm tới chúng ta, muốn hợp tác, nói là vì lợi ích chung Giang Nam.”

Lợi ích phải to lớn đến thế nào mới có thể chống căng được một tấm da mặt “dày đến mức chứa được vật” như vậy. Trần Trí đối với việc hắn muốn hợp tác vô vô vô cùng hoài nghi: “Hơn phân nửa là cạm bẫy.”

“Lừa gạt chúng ta cái gì chứ?” Đàm Thúc nghiêm túc phân tích, “Tin tức Tây Nam Vương chia ra ba đường vừa ra, những thế lực khác tất nhiên người người tự lo cho mình, chúng ta cùng triều Yến mười có tám chín phần phải trở thành đồng minh, đối với bọn họ có gì tốt?”

Trần Trí suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có đạo lý: “Ngô Cửu không nói yêu cầu sao?”

“Đương nhiên là có…”

Đang muốn nói rõ, bị Trần Trí đột nhiên ngắt lời: “Những thứ này khoan hãy nói, ngươi có tin tức của Giai Vô hay không?”

Đàm Thúc sững sốt một chút mới đáp: “Không có. Trước đó vài ngày tiên đồng cũng tới hỏi ta, thật giống như vẫn chưa có tin tức.”

Trần Trí lo âu lông mày cũng ngắn đi một nửa.

“Giai Vô thần thông quảng đại, sẽ không có chuyện gì đâu…nhỉ?” Không có chút gì chắc chắn.

Trần Trí than thở: “Chúng ta lo lắng cũng vô ích, lúc này, chỉ có thể mong đợi hắn bình thời kết thiện duyên rộng rãi, không có ai bỏ đá xuống giếng.”

Đàm Thúc tò mò: “Tại sao không phải là giúp người đang gặp nạn chứ?”

Trần Trí nói: “Cái này… Cũng đừng ký thác kỳ vọng quá cao đối với nhân phẩm của hắn.”

Đàm Thúc: “…”

Chuyện Giai Vô rốt cuộc là ngoài tầm tay với, sau khi hai người trao đổi một ít tình báo nhỏ nhặt, lại trở về chủ đề. Trần Trí kể nguyên nhân mới vừa rồi ngắt lời hắn: “Gọi Dung Vận tới, đỡ chốc nữa phải lặp lại lần nữa.”

Y cùng Dung Vận ở cùng một viện, ỷ vào kim thân đại công đức viên mãn bách bệnh bất xâm, xuống giường, giẫm lên giày đi sang phòng bên.

Dung Vận vô cùng cảnh giác, Trần Trí mới vừa tới cửa, liền nghe được động tĩnh thức dậy, cửa gõ hai cái bên trong liền mở cửa ra.

Trần Trí thần bí nói: “Đàm Thúc tới rồi.”

Dung Vận kéo tay y vào nhà, túm lấy áo khoác vắt trên bình phong, khoác lên trên người y, oán giận nói: “Đêm đến lạnh lẽo, cũng không khoác cái áo chống lạnh vào.”

Trần Trí nói: “Đàm Thúc ở phòng bên cạnh.”

Dung Vận mặt đầy không để tâm, thắp ngọn đèn dầu muốn tìm lò sưởi.

Trần Trí từ trên giường xách cái chăn lên liền đi: “Cái này là đủ rồi.”

Dung Vận đuổi ở phía sau, rất sợ chăn kia đè sụp sư phụ bảo bối của mình, nhất định muốn nâng một chút ở phía sau.

Đàm Thúc ngẩng đầu một cái, liền thấy Trần Trí cùng Dung Vận hai người “lén lén lút lút” mang một cái chăn đi vào: “Các ngươi trễ nải lâu như vậy là do đi trộm chăn sao?”

Dung Vận cân nhắc thay đổi tâm phúc.

Thứ nhất, nghiệp lớn thống nhất thiên hạ cần người thông minh hơn.

Thứ hai, nghiệp lớn thống nhất thiên hạ cần người thông minh hơn —— loại người không biết ý đến mức ngủ trên giường sư phụ thế này, sớm giết sớm chôn sớm siêu sinh.

Đàm Thúc không phát hiện Dung Vận đi tới đang mài đao xoèn xoẹt trong lòng, quan tâm dành ra hơn nửa cái giường.

Dung Vận đi theo sư phụ lên giường, ngồi chân kề chân lại nhìn Đàm Thúc lui ở trong góc thuận mắt hơn mấy phần.

Đàm Thúc hơi nhắc lại tình hình lúc trước một chút, nói tiếp điều kiện của Ngô Cửu: “Hắn hy vọng chúng ta giúp hắn nuốt hai nhà Phòng, Cổ.”

Dung Vận phát ra tiếng cười nhạt “Ha ha”.

Dung gia một nhà lớn mạnh dựa vào việc nuốt hai nhà Lâm, Hồ, nếu đem hai nhà Phòng, Cổ cho Ngô Cửu, không phải là rước cho mình một đối thủ thực lực ngang bằng sao? Thế mà hắn cũng nghĩ ra được.

Ngô Cửu có thể trợ giúp Nhị phòng chèn ép được Đại phòng, cũng không phải là người tầm thường, lý do nói ra cũng có mấy phần động lòng người. Ở trên đại cuộc, hắn nguyện ý coi Dung Vận là người đứng đầu.

Đánh rắn đánh bảy tấc.

Lời này của Ngô Cửu nhắm vô cùng chính xác.

Nếu như Dung Vận có ý dòm ngó ngôi báu thiên hạ, tất nhiên sẽ không cố thủ trong việc tranh đấu giữa mấy cái thế gia Giang Nam, Ngô gia tỏ thái độ giống như là nương nhờ, chẳng qua là trên hình thức, không triệt để giống như Lâm, Hồ.

Nhưng Dung Vận cũng không phải là người dễ gạt: ” Ừ. Trên bề mặt nương dựa vào Tây Nam Vương, dưới thì ngấm ngầm đạt thành hiệp nghị với chúng ta. Đến lúc đó, bất kể chúng ta và Tây Nam Vương ai thắng ai thua, Ngô gia cũng đứng ở chỗ bất bại.”

Có điều, một bữa tiệc Bách Hoa yến, lại ép Ngô gia, chủ chốt thuộc Tây Nam Vương phái đến tình cảnh cỏ đầu tường, không thể không nói, cái chiêu đánh vu vơ này của Tây Nam Vương thật sự rất tốt.

Trần Trí đột nhiên có một ý niệm kỳ quái, bật thốt lên: “Vị trí đầu danh sách Bách Hoa yến nếu là Giai Vô, vậy hắn có thể ở ngay tại Tây Nam Vương phủ hay không?”

Trong bóng tối, giọng nói gần trong gang tấc sâu kín hỏi: “Giai Vô là ai?”

Trần Trí: “…”

Đàm Thúc chẳng những không giải vây, còn cố tỏ ra vô tội truy vấn một câu: “Đúng vậy, Giai Vô là ai?”

Sư phụ, sư huynh, bạn, thân thích… Các loại quan hệ ở trong đầu vòng vo một vòng, cuối cùng lựa chọn sư phụ. Ngược lại không phải là Trần Trí đối với Giai Vô có bao nhiêu tôn kính, mà là nhớ tới Giai Vô đã từng lấy thân phận là sư phụ y xuất hiện, để tránh sau này xuất hiện sơ suất lớn hơn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lời nói dối lúc trước.

“Thì ra là sư tổ.”

Trong giọng nói của Dung Vận lộ ra sự vui mừng, vì mình đã biết thêm người một người có liên quan với sư phụ.

Chân kề chân nói chuyện lâu đến rạng sáng, Dung Vận là người đầu tiên không chịu nổi, đầu dựa vào bả vai Trần Trí ngủ gà ngủ gật, Đàm Thúc tuy còn rất muốn nói chuyện, lại không đề tài, liền nói lời cáo từ. Bởi vì Trần Trí nói Giai Vô có khả năng ở Tây Nam Vương phủ, hắn quyết định đi tìm hiểu.

Ban đêm vội vã gặp mặt, lúc tờ mờ sáng lại phải biệt ly.

Sự xuất hiện của hồn phiên, ám chỉ trong Tây Nam Vương phủ có thể có giấu yêu ma, Giai Vô nếu ở trong phủ, không phải nằm vùng, mà chính là tù binh, chuyến này quả thật hung hiểm vạn phần. Trần Trí chợt nhớ tới Mai Nhược Tuyết, liền nối chút duyên, nói cho hắn rằng Mai Nhược Tuyết có ý định tìm tiên nhân làm đạo lữ, hắn nếu là có hứng thú, có thể đi Mai Số Cung một chuyến, được hay không được chưa nói, có thể bảo Cung chủ đồng hành, an toàn cũng sẽ được bảo đảm.

Ánh sáng rạng đông lúc tờ mờ sáng chiếu lên khuôn mặt Đàm Thúc, lúc trắng, lúc đỏ, luống cuống không biết nên trả lời như thế nào.

Trần Trí cho rằng mình đã lỗ mãng, liền nói: “Hắn nhờ ta, ta liền hỏi xem, ngươi nếu không muốn, liền coi như chưa từng nghe đi.”

“Không, không phải vậy.” Đàm Thúc đôi tay ở trước người uốn tới ẹo lui, ngượng ngùng nói, “Ta là hoa yêu, cũng không biết hắn có thích hay không.”

Không ngờ có triển vọng?

Trần Trí một lần đầu làm Nguyệt lão, liền có thành tựu bực này, trong lòng cũng có mấy phần tự đắc: “Mai Cung chủ là người yêu hoa, trong ngày thường không có việc gì cũng sẽ bưng hoa đi lại, nếu gặp được ngươi, nhất định mừng rỡ như điên.”

“Hắn họ Mai, hơn phân nửa thích hoa mai. Hoa mai lăng hàn độc khai, khí phách bực nào, nào giống như ta, lén lén lút lút nở rộ trong đêm.”

Trần Trí một tay nâng đầu Dung Vận, sợ động tĩnh lớn đánh thức hắn, quả thực không có tâm tư khuyên giải hắn, liền nói: “Nếu không thích hợp, thì thôi.”

“Vẫn là đi xem xem.” Đàm Thúc chỉnh chỉnh tóc mai trước gương, hồi lâu mới đi.

Trần Trí không biết nói gì nhìn bóng lưng hắn. Lần này đi Mai Số Cung, không biết bao nhiêu dặm, bây giờ chải chuốt có gọn gàng hơn nữa, đến nơi, cũng sẽ rối loạn, cần gì phải gấp gáp. Lại nghĩ, thẳng thắn đi về phía tình yêu như vậy, thật khiến người khác hâm mộ, nào có giống như y…

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì không biết cái ý niệm này là từ nơi nào nảy ra, không giải thích được, lại không đầu không đuôi.

Y thì thế nào? Tình yêu của y thì làm sao?

Trần Trí lăn qua lộn lại suy nghĩ hai vấn đề này, nhưng trong đầu trống không, như có một bình phong chắn lại, ngăn cản con đường phía trước, không dám nghĩ tiếp nữa.

Gối bả vai quả thực ngủ không thoải mái, Dung Vận không bao lâu liền tỉnh, nhưng trong hô hấp có hơi thở nhàn nhạt của sư phụ, làm hắn không nỡ phá vỡ sự yên lặng này.

Trần Trí nghe ra tiếng hắn hít thở khác thường, nghiêng đầu nhìn hắn.

Vừa vặn hắn đảo mí mắt, liều mạng muốn nhìn cằm sư phụ, hai cặp mắt vừa đúng lúc bắt gặp nhau.

Trần Trí là người đầu tiên dời ánh mắt đi, rụt tay về: “Tỉnh rồi?”

Dung Vận dây dưa một hồi, mới chưa thỏa mãn ngồi dậy: “Bả vai sư phụ có tê dại không?”

” Ừ, có chút.” Trần Trí đuổi hắn xuống giường.”Tự trở về ngủ, thầy cũng phải ngủ rồi.”

Dung Vận chiếm được chút tiện nghi, chỉ cảm thấy là trộm được, không dám được voi đòi tiên, đàng hoàng ra cửa, đi tới cửa, đột nhiên quay trở lại: “Sư phụ, buổi trưa hôm nay hẹn Âm Sơn công đi Hoan Tụ lâu, con chốc nữa tới gọi Người.”

Từ sau khi trở về, Âm Sơn công đều chưa từng ngừng mời hẹn, Trần Trí cũng không coi là chuyện gì quan trọng lắm. Nhưng mà khi đến nơi, bước vào phòng bao Hoan Tụ lâu, mới biết nguyên nhân Âm Sơn công cố ý chọn “Hoan Tụ” lâu.

Lại có cố nhân tới.

Trần Trí nhìn gã một chút, lại nhìn Âm Sơn công một chút: “Ngươi không phải nói gã bế quan rồi sao?” Lúc gặp lại không bao lâu, y liền hỏi hết cố giao một lượt, người trước mắt này cũng ở trong số đó.

Ánh mắt Khương Di từ trên xuống dưới liếc nhìn y mấy cái, nhưng hừ lạnh một tiếng: “Bế quan chẳng lẽ không thể xuất quan sao?”

Thái độ này khiến cho Trần Trí nhớ tới lúc bọn họ mới quen không bao lâu, cũng là đối chọi gay gắt, đã nhiều năm như vậy, lại vẫn có thể ôn cái cũ mà biết cái mới. Trần Trí hỏi: “Còn đang luyện đan sao?”

Khương Di nói: “Đâu chỉ luyện đan, còn luyện trận ấy chứ!”

Trần Trí cho là gã khoác lác: “Trận gì?”

Khương Di kiêu ngạo ưỡn ngực: “Diệt thần sát ma đại trận.”

Trần Trí: “…” Cái tên này nghe mà khiến thần lạnh cả sống lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi