PHI THIÊN

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Thiên Nhi dở khóc dở cười nói:

- Đầu óc của đại nhân là không thể nghi ngờ, đối với đại nhân mà nói, chơi cờ chỉ là chút tài mọn mà thôi, đầu óc của tì nữ sao có thể lên được tới tầm của đại nhân!

Không ngờ cái tật xấu của người nào đó chính là bị cái đám nữ nhân này nuôi dưỡng phát triển lên đấy.

- Quá khiêm nhượng rồi!

Miêu Nghị nhàn nhạt phất tay, rất có phong độ nhấc nhẹ một con cờ đi tiếp. Thật ra trong lòng hắn vốn cho là như thế, nếu mà mình không có chút đầu óc thì làm sao có thể sống đến bây giờ? Thiên Nhi nói thật ra thì là sát với sự thật, xem ra mình đích xác là có năng khiếu chơi cờ...

Khó lắm mới đến bên này, sau khi dừng lại ở chỗ này lâu thêm hai ngày, Tư Không Vô Úy cùng Triệu Phi cũng cáo từ ra về, song phương ước hẹn gặp lại khi nạp tuế chước ở Đô thành.

Hai người vừa ly khai Trấn Nhâm điện bay lơ lửng trên không không bao lâu, đột nhiên thấy được hai đạo bóng người cấp tốc xẹt qua bên cạnh, tốc độ đối với hai người hắn mà nói là mau đến mức khó có thể tin, thậm chí không nhìn thấy rõ người tới có dáng dấp ra sao, là đã từ bên cạnh bay vụt qua rồi vậy.

Hai người đồng loạt quay đầu nhìn lại, Tư Không Vô Úy hỏi:

- Bay về hướng Trấn Nhâm điện đấy, có khi nào là đi tìm Miêu Nghị không?

Triệu Phi nói:

- Khó nói lắm, tên này bây giờ kết mối quan hệ cùng Quân sứ rồi, lui tới cùng cao thủ như thế cũng chưa chắc là không có khả năng, nhưng mà chỉ đi ngang qua bên này cũng có khả năng lớn hơn.

Hai bóng người nhanh chóng vạch không trung bay đi đó đáp xuống ngoài cung của Trấn Nhâm điện, một nam một nữ hiện thân.

Nam không phải là người khác, chính là An Chính Phong.

Còn nữ là một vị trung niên mỹ phụ, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, tóc mây vấn cao, dáng người thướt tha cao gầy hiếm thấy, không ngờ lại cao hơn một cái đầu so sánh với An Chính Phong. Eo nhỏ ngực to, mặc một bộ váy phối chế theo kiểu trắng đen vô cùng thước tha, khí độ cả người điềm tĩnh, ánh mắt ung dung trầm ổn, lộ ra một vẻ vô cùng cao quý.

Bá! Bốn vị Hành tẩu đã đứng ở trên cung tường nhìn ra phía ngoài, đều có chút kinh nghi bất định, có thể cảm giác được hai người tới bất phàm, từ tốc độ phi hành có thể nhìn thấu, vượt xa không phải là bọn họ có thể so sánh.

Thủ vệ ở cửa quát:

- Người nào, lại dám xông vào nơi này?

An Chính Phong nói:

- Thông báo một tiếng cùng Miêu điện chủ các ngươi, cứ nói cố nhân họ "An" đã đến rồi, hắn tự nhiên sẽ biết ta là ai.

- Xin chờ một chút!

Thủ vệ lập tức đi thông báo, thật tế là gần đây khách tới cửa thăm với số lượng quá lớn quá thường xuyên rồi.

Nhìn theo thủ vệ đi vào thông báo, An Chính Phong nghiêng đầu nhìn về phụ nhân phía bên cạnh, truyền âm nói:

- Trực tiếp đi vào không phải là xong rồi sao, làm gì giữ quy củ này.

Phụ nhân giương đôi mắt đẹp nhìn xung quanh lạnh lùng nói:

- Còn không phải là chuyện tốt do ngươi làm sao? Có thể sơ sài sao? Nếu như đã đến rồi, ta nhất định phải nhìn cho rõ ràng trong trong ngoài ngoài một chút, có chút chi tiết có thể thể hiện rất rõ một người đấy.

An Chính Phong trên mặt hiện lên vẻ lúng túng, nói sang chuyện khác:

- Đợi lát nữa hỏi tới ngươi là ai, ta nên đáp như thế nào?

Mỹ phụ nhân nói:

- Nói là thủ hạ của ngươi là được rồi.

An Chính Phong muốn nói nữa lại thôi, cuối cùng vẫn là ngậm miệng, rồi lão lão thật thật đứng ở chỗ này chờ vậy.

Chỉ chốc lát sau Miêu Nghị nhanh chóng chạy đến, vừa nghe nói là họ An, cộng thêm hình dáng bên ngoài, Miêu Nghị liền biết là lão An Chính Phong khốn kiếp kia đã đến rồi, không biết lại là chuyện gì mà đích thân tìm đến bản thân mình đây.

Tuy không hoan nghênh, nhưng địa vị của người ta nằm ơ đó, chỉ có thể là nhanh chóng tự mình chạy ra nghênh tiếp mà thôi.

Đi tới trước cửa cung nhìn một cái, thật đúng là An Chính Phong, phát hiện mặt trời mọc lên từ phía tây rồi, lão quỷ này không ngờ lại không có xông thẳng vào, mà là lão lão thật thật đứng chờ ở cửa cung nhờ thông báo truyền vào, xem ra là năng lượng của Kim Điện Chấp Sự vượt xa so với trong tưởng tượng của chính mình a! Miêu Nghị thầm nhũ trong lòng, tiến lên cười ha hả chắp tay nghênh tiếp nói:

- An chưởng quỹ đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa.

An Chính Phong nhìn thấy tên khốn này thì khóe miệng liền co giật mạnh một cái, nhưng mặt không chút thay đổi nói:

- Nghe nói tiểu tử ngươi lại lên chức rồi, leo thật mau đó mà.

- Tôi chẳng qua là đánh nhỏ làm ăn nhỏ, không thể so được với An chưởng quỹ.

Miêu Nghị khiêm nhường một tiếng, ngược lại cũng không kiêng kỵ lão ta chút nào. Bản thân mình thân là chủ nhân hai điện lại kiêm Ngọc Đô Phong Kim Điện Chấp Sự, cấp cho An Chính Phong 100 cái lá gan, một người của thương hội cũng không dám rõ ràng trắng trợn làm loạn gì đối với hắn.

Chẳng qua là đột nhiên ánh mắt ngẩn ra, phát hiện mỹ phụ nhân ở một bên đang dùng một đôi mắt sáng nhìn mình chằm chằm quan sát đánh giá từ trên xuống không dứt, cảm giác giống như hận không thể lột sạch thậm chí là moi tim gan tỳ phế thận của hắn ra mà nhìn một chút vậy, không khỏi chắp tay hỏi:

- Vị này chính là?

An Chính Phong qquay lại nhìn phụ nhân một cái, trả lời thay:

- Thủ hạ tâm phúc của lão phu, địa vị không kém hơn so với ngươi, ngươi xưng hô Ngọc phu nhân là được rồi.

Ngọc phu nhân? Miêu Nghị cũng không nhịn được nhìn thêm phụ nhân này hai cái, thật sự là trong nữ tu sĩ rất ít khi có thể gặp được người có vóc dáng cao như vậy, đứng có thể nói là ngang bbằng so với hắn, thậm chí có khả năng còn hơi cao hơn một chút, cộng thêm vấn tóc mây cao lên, có thể tưởng tượng cao bao nhiêu rồi. Hắn chắp tay cười nói:

- Ngọc phu nhân.

Ngọc phu nhân khẽ gật đầu, thẳng thắn không e dè gì hỏi:

- Ngươi chính là cái tên Miêu Tặc đó?

Theo lý mà nói thì không nên hỏi lời như vậy, nhưng nàng ta dường như là cố ý hỏi như vậy, muốn nhìn một chút xem Miêu Nghị phản ứng như thế nào.

Miêu Nghị sớm thành thói quen rồi, bất luận trong lòng có cao hứng hay không, mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến, xoay người đưa tay mời thỉnh:

- An chưởng quỹ, xin mời!

Thấy hắn đối với cách xưng hô "Miêu Tặc" phản ứng điềm đạm ung dung, Ngọc phu nhân thoáng gật gật đầu, dường như tương đối hài lòng.

Miêu Nghị cùng An Chính Phong sóng vai đi vào, vứt Như Ngọc phu nhân lại ở phía sau, An Chính Phong ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn một chút.

Vừa vào trong cung, Ngọc phu nhân có thể nói là không ngừng đánh giá chung quanh, từ xa dưới bóng cây vang lên tiếng bá bá dẫn tới sự chú ý của nàng. Cũng dẫn tới sự chú ý của An Chính Phong, bởi vì thật sự là quá mức đặc thù rồi.

Chỉ thấy hai nữ nhân tới lui không tay áo, không có cánh tay, trên vai đều đeo một cái chỗi, đang thi pháp quét lá rụng trên đất.

- Miêu điện chủ, cớ gì mà đối đãi khắt khe với hai vị nữ nhân thân mang tàn tật như thế? Chẳng lẽ ngươi chấp chưởng hàng tỷ tín đồ, còn tìm không được hai người để quét sân sao?

Ngọc phu nhân đi phía sau lại lên tiếng hỏi.

- Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Miêu Nghị thuận miệng trả lời một câu, không nói nhiều, ngươi vừa thấy mặt ta đã xưng hô lão tử là "Miêu Tặc", cần gì phải nhiều lời cùng ngươi?

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi