PHI THIÊN

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Trăm ngàn ảo ảnh hợp thành một, Lăng Thiên khựng lại, tay cầm một viên kết đan tứ phẩm, một trữ vật thủ trạc. Cái đầu của Cừu Lập lúc này mới từ sau lưng rớt xuống đất.

Cảnh tượng chấn nhiếp biết bao người câm nín. Rốt cuộc được thấy uy lực tám sứ giả Tinh Túc Hải ra tay, giết một tu sĩ Kim Liên mà đơn giản như xắt rau.

Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa thầm suy tính, sau đó mặt xám tro.

An Chính Phong khó khăn nuốt nước miếng, tu vi của gã ngang ngửa Cừu Lập.

Vèo!

Lăng Thiên nháy mắt di chuyển đến bên cạnh Yến Bắc Hồng, nghiêng đầu lạnh lùng liếc gã rồi lắc người trở lại vị trí cũ.

Yến Bắc Hồng đứng yên tại chỗ, trầm ngâm nhìn thanh đao trong tay.

Bên này, Kim Quang lại lên tiếng hỏi:

- Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa, hàng hay chiến?

Ngô Đa nhìn Hoàng Kình Thiên, khẽ thở dài:

- Nhị ca....

Cuối cùng Hoàng Kình Thiên gật đầu nói:

- Hàng!

Ngô Đa quay đầu chọn ra mười người, đều là tu vi Tử Liên trở lên. Đối phương nói phải mang hết tu sĩ Tử Liên trở lên đi Tinh Túc Hải.

Tám vị sứ giả không nói thêm gì, thậm chí không từ biệt Miêu Nghị, bọn họ mang người định rời đi.

Miêu Nghị ra tiếng gọi lại:

- Đứng lại!

Kim Quang quay đùa hỏi:

- Ngươi còn có chuyện gì?

Miêu Nghị xòe tay ra:

- Trong trữ vật giới chỉ của ta thiếu nhiều thứ như thế thì ai đền?

Kim Quang hỏi:

- Ai chứng minh trong trữ vật giới chỉ của ngươi có nhiều thứ như vậy?

- Các ngươi làm vậy là qua cầu rút ván!

Miêu Nghị chỉ vào Lăng Thiên:

- Thôi, ta không cần nhiều, đền yêu đan và trữ vật thủ trạc của Cừu Lập cho ta được rồi.

Kim Quang hỏi:

- Ngươi còn muốn gì nữa?

Miêu Nghị nhìn Song Hùng chằm chằm:

- Sự việc lần này bắt đầu từ sát thủ của Mẫu Đơn, đông gia đằng sau Mẫu Đơn là ai?

Tám người Kim Quang cùng nhìn Song Hùng, cũng muốn biết đáp án.

Hoàng Kình Thiên không nói với Miêu Nghị, chỉ truyền âm cho Kim Quang, hình như báo cáo đông gia đằng sau Mẫu Đơn.

Kim Quang nghe xong sửng sốt, hơi bất ngờ, gã nhíu mày hét to:

- Đi thôi!

Đám người bay nhanh lên trời, không cho Miêu Nghị biết đáp án. Miêu Nghị tức giận ngứa răng nhưng không làm gì người ta được.

Mọi người thổn thức nhìn Sa bảo bị san bằng, lại ngó tu sĩ Sa bảo không có tư cách đi Tinh Túc Hải, tất cả vẻ mặt bàng hoàng. Sa bảo đã tiêu đời, bát sử Tinh Túc Hải vừa ra mặt liền mang Song Hùng đi Tinh Túc Hải làm nô suốt đời.

Yến Bắc Hồng quay về bên cạnh Miêu Nghị:

- Người kia rất mạnh, tốc độ tấn công quá nhanh, ta không đánh lại.

Miêu Nghị ngạc nhiên nhìn Yến Bắc Hồng, hắn biết gã đang nói về Tả Sứ Lăng Thiên của Nam Túc Tinh cung. Lần đầu tiên Miêu Nghị thấy Yến Bắc Hồng nhận thua.

Hai người truyền âm mật mưu xong Miêu Nghị cao giọng nói với đám người sau lưng mình:

- Tu sĩ Thần Lộ và Tử Lộ nghe đây, trừ thương hội sáu nhà và Phong Vân khách điếm ra, còn lại huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải, không chừa ngươi sống! Ai cướp được đồ thì thuộc về người đó, kẻ trái lệnh, chém!

Miêu Nghị cầm cây giao long thương, trước kia hắn cướp từ tay Bạch Tử phương, hắn chỉ thương vào đám tu sĩ Sa bảo:

- Giết!

Miêu Nghị dẫn đầu xông vào đám đông hoảng loạn chạy tứ tán, giết một mảnh hét thảm.

Yến Bắc Hồng huơ đao chỉ:

- Giết!

Đoàn người quan phương hai phe lập tức lao ra.

Bành Ngư là người hưởng ứng đầu tiên, vung tay dẫn dắt tu sĩ Tam Tổ môn giết ra:

- Giết!

Không đi đầu không được, hai trưởng lão dưới tay Bành Ngư vốn cùng Miêu Nghị đi làm việc, giữa đường lại trốn về, gã cần lập công chuộc tội! Huống chi Lưu Vân Sa Hải không có các cao thủ Song Hùng tọa trấn thì quy định ngầm đã tan vỡ, không giết cũng uổng, không cướp thì phí.

Có người đi đầu, các phái lập tức chen chúc lao ra.

Nhóm Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng lấy hàng ra xử xung phong liều chết. Hồng Tụ, Hồng Phất rượt theo truy sát khấp nơi.

Chỉ có Yến Bắc Hồng giơ đao che trước mặt An Chính Phong và Lão Bản Nương, không cho can thiệp.

An Chính Phong rít qua kẽ răng:

- Đồ điên!

Lão Bản Nương nhíu chặt mày. Đám người nhìn bốn phía đốt giết cướp bóc, hoang mang.

Tu sĩ Sa bảo không có cao thủ tọa trấn sao ngăn nổi nhiều người xung phong? Bình thường trong Lưu Vân Sa Hải, tu sĩ kiêu hãnh vì thân phận Sa bảo nằm mơ cũng không ngờ đột nhiên biến thiên, đột nhiên bị huyết tẩy.

Đám người đứng xa quan sát cũng không ngờ Miêu Nghị không tha cho nhóm tôm tép này, giết tu sĩ Sa bảo tan tác xong tính tới bọn họ.

Miêu Nghị sai khiến thấy người liền giết, thấy đồ liền cướp, thấy phòng ở thì phá sập, nhanh chóng càn quét Lưu Vân Sa Hải.

Nhiều người trốn trong nhà đất không chút bắt mắt tu luyện, đột nhiên trời giáng tai họa bất ngờ, chưa biết xảy ra chuyện gì đã bị mất mạng, bị cướp sạch.

Một nhóm người quanh năm cướp bóc trong Lưu Vân Sa Hải lần này đã bị báo ứng.

Đám tu sĩ Tiên quốc huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải ba ngày trời mới hết, ai nấy lời cả túi hả hê đi.

Lưu Vân Sa Hải vốn hoang vắng nay càng hoang tàn hơn. trong vòng ba ngày có ít nhất hơn mười vạn tu sĩ bị vạ lây đã chết, thật sự là huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải. Sáu thương hội, Phong Vân khách điếm chật ních người, đầy người chạy nạn chen chúc trong sân không còn chỗ chứa, ai nấy trong lòng sợ hãi.

Lưu Vân Sa Hải gặp hạo kiếp trước giờ chưa từng có.

Lão Bản Nương dẫn dắt đám người Mộc Tượng đứng trên sân thượng nhìn bốn phía, không thấy căn nhà nào hoàn chỉnh.

Nho Sinh vừa tức vừa buồn cười nói:

- Ngưu Nhị bị điên rồi, hắn làm như vậy người Lưu Vân Sa Hải bị hắn diệt gần hết thì khách điếm chúng ta làm ăn thế nào?

Thạch Tượng khẽ thở dài:

- Năm nay tặng quà cho các nhà sẽ rút bớt lại, bên Sa bảo thì đỡ khỏi phải tặng.

Mộc Tượng lắc đầu nói:

- Việc buôn bán của thương hội sáu nước năm nay cũng gặp họa, tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì?

Lão Bản Nương xoay lại nhìn mấy người, trầm ngâm hỏi:

- Có phải hắn giận ta không?

Mộc Tượng do dự nói:

- Không đến mức đó đi? Hắn không đến mức không nhìn ra không phải Lão Bản Nương không muốn giúp hắn mà vì bất đắc dĩ.

Yến Bắc Hồng và Miêu Nghị dẫn người về biên cảnh Tiên quốc. Những người khác đứng trên trời chờ, Yến Bắc Hồng ngoắc Miêu Nghị đáp xuống một khu rừng núi.

Miêu Nghị lấy làm lạ hỏi:

- Yến đại ca có việc gì sao?

Yến Bắc Hồng nói:

- Lát về ta phải lĩnh các phái đi san bằng Vân Hoa tông.

Miêu Nghị gật đầu nói:

- Vừa lúc, ta dẫn người giúp đại ca một tay.

Yến Bắc Hồng giơ tay ngăn lại:

- Không cần, sau khi diệt Vân Hoa tông thì ta sẽ đầu hướng Ma quốc, ngươi đừng để mình bị cuốn vào nữa. Nói cho ngươi biết một tiếng để chuẩn bị tâm lý vậy thôi.

Miêu Nghị kinh ngạc kêu lên:

- Đầu vào Ma quốc?

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi