Nhưng nói cái gì tới cái đó, có tỳ nữ báo:
- Ma ma, Ngưu cư sĩ của Chính Khí tiệm tạp hóa kế bên đến bái kiến.
Từ ma ma sửng sốt:
- A!
Từ ma ma liếc hai nữ nhân, thấy Hoàng Phủ Quân Nhu có vẻ lo âu thì buồn cười nói:
- Để ta xem thử có chuyện gì.
Từ ma ma xuống đại sảnh, trông thấy Miêu Nghị, hắn chắp tay chào.
Từ ma ma cười hỏi:
- Bên cư sĩ buôn may bán đắt, đông khách đến nỗi chặn cửa nhà chúng ta.
Miêu Nghị than thở:
- Từ ma ma nói đùa, ma ma cũng biết chúng ta chỉ muốn xin chén cơm ăn nhưng vô tình đắc tội quý nhân, bị buộc đến đường cùng. Hiện giờ không biết cơm đêm nay có thể ăn bao lâu, hy vọng vị quý nhân kia nương tay giùm cho.
Từ ma ma không muốn nhắc nhiều đến người đó, tránh đi:
- Cư sĩ đến đây có chuyện gì? Hay lại có rảnh tới chỗ của ta uống trà?
Miêu Nghị nói:
- Tại hạ mới từ Quần Anh hội quán lại đây, Hoàng Phủ chưởng quầy không có ở đó nên chắc ở đây, nên đến bái kiến.
Từ ma ma cười híp mắt nói:
- Vậy là cư sĩ tìm nhầm chỗ rồi, Hoàng Phủ chưởng quầy không có ở chỗ ta.
Từ ma ma biết Hoàng Phủ Quân Nhu đang lúng túng, chắc chắn không muốn gặp đối phương.
Ai ngờ Miêu Nghị lắc đầu cười nói:
- Từ ma ma làm vậy là không đẹp, mới rồi ở bên ngoài ta vô tình thấy ma ma và nàng, còn có Tuyết Linh Lung đứng bên cửa sổ trên lầu xem náo nhiệt. Từ ma ma yên tâm, tại hạ không hề có ác ý, xin hỗ trợ thông báo giùm một tiếng.
Không ngờ bị Miêu Nghị nhìn thấy, Từ ma ma ngại ngùng lấy khăn tay che miệng ho khan.
Từ ma ma không đi kêu Hoàng Phủ Quân Nhu mà thở dài nói:
- Thật là hai đầu đều khó xử, thôi, để ta làm người xấu một phen, đi theo ta.
Hai người trực tiếp lên lầu, đi tới tầng năm, Tuyết Linh Lung và Hoàng Phủ Quân Nhu còn đứng bên khung cửa sổ.
Thấy Miêu Nghị đi lên Hoàng Phủ Quân Nhu khá bất ngờ.
Từ ma ma tiến lên nói:
- Ngưu cư sĩ mới ở ngoài nhìn thấy chúng ta, cư sĩ đến gặp chưởng quầy.
Từ ma ma kêu Tuyết Linh Lung cùng đi ra, không xen vào việc này, miễn cho trái phải đều khó xử.
Chỉ còn lại hai người, Hoàng Phủ Quân Nhu mặt không biểu tình.
Miêu Nghị chủ động cười tươi, tiến lên chắp tay chào:
- Xin chào Hoàng Phủ chưởng quầy.
Hoàng Phủ Quân Nhu lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì?
Miêu Nghị liếc trâm cài chuồn chuồn trên đầu Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn cười giảm bớt không khí căng thẳng:
- Cây trâm này cài trên đầu chưởng quầy thật đẹp.
Không nhắc còn đỡ, nhắc tới việc này khiến Hoàng Phủ Quân Nhu nhớ ngay đến hắn ghim trâm cho mình. Lúc đó Hoàng Phủ Quân Nhu không cảm thấy gì, sau này ngẫm lại rất là xấu hổ, nàng luôn sợ việc này sẽ đồn khắp nơi.
Nhưng khiến người thấy lạ là chẳng ai nhắc tới chuyện này, Hoàng Phủ Quân Nhu ngẫm lại có lẽ vì mọi người tập trung chú ý vào báu vật trấn tiệm của Chính Khí tiệm tạp hóa, bản năng bỏ qua vài chuyện.
Người ta có thể bỏ qua nhưng Hoàng Phủ Quân Nhu luôn canh cánh trong lòng, cảm giác bị phá hỏng trong sạch rồi lại khó nói ra cái gì, cộng thêm lúc trước đánh cuộc sẽ gả cho Miêu Nghị.
Nên vừa nghe Miêu Nghị nhắc chuyện đó Hoàng Phủ Quân Nhu quê quá hóa giận nạt:
- Có gì nói nhanh lên, chuyện gì?
Tiện nhân! Đừng để lão tử tìm được cơ hội, tạm để cho ngươi kiêu ngạo một lúc!
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Hoàng Phủ chưởng quầy, lúc trước mới đến mơ hồ không biết, đã đắc tội nhiều, xin chưởng quầy khoan hồng độ lượng, giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta.
Hết cách, hắn đành phải cúi đầu, nếu người ta nhất quyết ngáng chân thì Chính Khí tiệm tạp hóa hiện giờ không tránh nổi.
Hoàng Phủ Quân Nhu lạnh nhạt nói:
- Có phải ngươi đã tìm nhầm người, ta không kiếm chuyện gì với ngươi.
Miêu Nghị nói:
- Hoàng Phủ chưởng quầy, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, chưởng quầy muốn sao mới chịu buông tha cho chúng ta?
Có vòng vo chối cũng vô nghĩa, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Không được tốt lắm, chờ ta khi nào cảm thấy ngươi thật sự có thành ý xin lỗi rồi tính.
- Thành ý?
Miêu Nghị ngẫm nghĩ, chắp tay nói:
- Chỉ cần Hoàng Phủ chưởng quầy chịu tha cho Chính Khí tiệm tạp hóa thì Ngưu mỗ liền rời khỏi Thiên Nhai được không?
Rời đi? Hoàng Phủ Quân Nhu sửng sốt, nhìn Miêu Nghị chằm chằm một lúc, phát hiện tâm tình của mình hơi phức tạp, tâm tính đã bị nam nhân trước mắt quấy nhiễu.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhả ra:
- Ngươi có đi hay không là chuyện của ngươi, liên quan gì ta? Ngươi chỉ cần nhớ rằng nếu còn dám phá hỏng danh tiếng của ta thì không dễ dàng bỏ qua!
Câu này như giơ cao mà đánh khẽ.
Miêu Nghị mừng rỡ, liên tục cảm ơn:
- Đa tạ chưởng quầy khoan hồng độ lượng không so đo với chúng ta. Nhất định sẽ không khinh nhờn chút nào nữa!
Miêu Nghị không biết Hoàng Phủ Quân Nhu có phải nói vậy mà bụng nghĩ khác không, ít ra người ta mặt ngoài đã đồng ý, sự việc tạm thời giải quyết.
Miêu Nghị trở về Chính Khí tiệm tạp hóa, hắn không nhúng tay vào việc trong cửa hàng nữa. Khởi điểm đã chọn giúp Chính Khí môn, có thể đi bao xa thì hắn tạm thời không sức lực lo lắng, dựa vào cá nhân hắn không bận nổi, dù sao hắn còn có công việc cần hoàn thành.
Chính Khí tiệm tạp hóa quyết định không giữ lại sân sau mà xây thành phòng ở, xây cửa hàng vòng quanh. Vì quá đông khác, một khu thì không bận hết được. Huống chi bây giờ có rất nhiều người đồng ý tới cửa cung cấp hàng hóa, lĩnh từng người lên lầu bàn việc cũng rắc rối nên họ định xây không gian bàn việc buôn bán riêng.
Ngọc Hư Chân Nhân đưa hai nhóm đệ tử từ Chính Khí môn đến, còn cần quay về Chính Khí môn kéo thêm người, dự định sắp xếp hơn trăm người tại đây, phải giữ sung túc người chạy chân.
Miêu Nghị quyết định theo Ngọc Hư Chân Nhân về Chính Khí môn.
Chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân tạm thời tọa trấn nhiều lần giữ lại, vì nếu Miêu Nghị đi làm lão không yên lòng, có mặt hắn khiến lão yên tâm hơn nhiều.
Nhưng Miêu Nghị đã quyết ý rời đi, hắn có lý do của mình:
- Chưởng môn, ta còn cần đi liên lạc chuyện trang sức, dù sao đã hứa với Bích Nguyệt Phu Nhân.
Thấy Miêu Nghị còn vất vả làm việc vì Chính Khí tiệm tạp hóa thì không tiện giữ hắn lại nữa.
Trước khi đi Miêu Nghị thanh toán một món tiền, những trang sức hắn lấy ra tất nhiên phải tính riêng vào tiền nhập hàng, không thể gộp vào thu nhập của tiệm tạp hóa, không thì Miêu Nghị lấy gì đi nhập hàng? Không thể nào khiến Miêu Nghị mãi mãi chỉ có chi ra không thu vào đi?
Bán trang sức được tổng cộng một ức năm ngàn vạn Hồng Tinh, trong đó có tám phần tính vào tiền nhập hàng. Miêu Nghị lấy một ức hai ngàn vạn Hồng Tinh, còn lại ba ngàn vạn tính lợi nhuận cửa hàng, khi kết toán sẽ có hai mươi phần trăm thuộc về hắn.
Nhưng Miêu Nghị không lấy tiền mặt. Tiệm tạp hóa ước gì tiền riêng vận chuyển càng nhiều càng tốt, Miêu Nghị không cản trở nó vận hành, hắn đổi thành Kết Đan tam phẩm hết.
Thời gian trôi kinh quá