- Phụt!
Miêu Nghị nghe xong không kiềm được, thứ trong miệng vốn đã chau xót khó nuốt lần này hắn phun ra thật, trong ngoài kích thích không chịu nổi.
Mấy cùng nhìn qua, không biết tên này phun đồ trong cung điện của Phục Thanh ngay trước công chúng là muốn gì.
Miêu Nghị vội chộp bình rượu nhét vào miệng nốc ừng ực.
Miêu Nghị xin lỗi:
- Ngại quá ngại quá, trái cây không chín này qua khó ăn nên không nhịn được.
Không ai nghi ngờ, Ưng Vô Địch đen như mực chỉ nhăn khuôn mặt đen, gã đồng cảm với Miêu Nghị, mùi vị thật sự rất khó nuốt trôi.
Phục Thanh không nghĩ nhiều, nhưng mọi người đều cảm thấy Miêu Nghị lãng phí quá, mùi vị hơi kém chút nhưng một hơi phun ra là một đống linh khí. Thứ suýt mất mạng nhỏ mới đổi được vậy mà hắn không biết quý trọng.
Miêu Nghị thầm nhủ, nếu không tính sai thì từ Kim Liên tam phẩm thăng lên tứ phẩm cần một vạn ức Nguyện Lực Châu hạ phẩm, đổi thành Tiên Hạnh cần hơn một trăm vạn viên. Tiên Hạnh lấy vào tay chỉ có sáu mươi vạn viên, đa số chưa chín, Phục Thanh dùng rồi khó bảo đảm có thể đột phá đến tứ phẩm hay không, vậy mà rộng rãi chia một nửa cho thuộc hạ của mình, rất rộng rãi.
Nhưng không liên quan đến Miêu Nghị, chỉ cần không thiếu phần của hắn là được. Số Tiên Hạnh chia dược đủ cho Miêu Nghị đột phá đến Tinh Túc Hải, lần này chạy đi đại thế giới mạo hiểm xem như đáng giá.
Ưng Vô Địch cố gắng nuốt thứ trong miệng xuống, cất hột đi.
Ưng Vô Địch đến gần Miêu Nghị, hỏi:
- Miêu Nghị, bây giờ có thể giải độc thất tình cho đại ca của ta rồi đi?
Miêu Nghị nhìn quanh, hỏi:
- Dễ thôi, tìm chỗ không người, nơi này có sơn động không?
- Sơn động?
Ưng Vô Địch nhíu mày nói:
- Tại đây không được sao?
Miêu Nghị trả lời:
- Ta cần dùng diễm chi tinh thạch, sợ đốt cháy đại điện này.
Ưng Vô Địch quay đầu liếc hướng Phục Thanh:
- Vậy thì...
Phục Thanh kêu gọi, dẫn mọi người đến hậu điện:
- Đi theo ta!
Miêu Nghị chưa từng tới hậu điện.
Hậu điện có một hang ngầm, theo Phục Thanh bước xuống bậc thang uốn lượn chạy thẳng xuống dưới, Lệ Phong ở bên ngoài canh chừng không đi theo.
Chốc lát sau mọi người vào động quật sâu dưới lòng đất, không gian to lớn, có một tháp đá to.
Phục Thanh hỏi:
- Chỗ này được không?
Miêu Nghị dặn dò:
- Được rồi, các người lùi ra một chút.
Miêu Nghị lấy một Xích Diễm Chi ra, thi pháp một cái, một đoàn lửa bốc cháy trên đầu ngón tay hắn.
Lửa bắn ra rơi xuống đất cháy hừng hực. Miêu Nghị mời Hùng Uy lại gần, tay đập vào sau lưng Hùng Uy đẩy người cùng vào trong biển lửa màu da cam.
Đám người Phục Thanh đứng ngoài biển lửa quan sát. Hai tay Miêu Nghị vỗ sau lưng Hùng Uy, lửa đỏ như lốc xoáy xoay tròn quanh hai người. Đặc biệt là hai con rồng lửa xoay tít trên đôi tay Miêu Nghị, cảnh tượng rất đồ sộ.
Đám người Phục Thanh nhìn nhau, cảm thấy ngạc nhiên vì chưa từng thấy kiểu chữa thương đặc biệt như vậy.
Cách này đúng là hơi đặc biệt, là Miêu Nghị cố ý bày trò. Miêu Nghị không yên tâm với nhóm lão yêu quái này, không muốn dễ dàng lộ ra việc mình không cần mượn ngoại vật, dựa vào công pháp tu hành là có thể hóa giải thất tình lục dục.
Hùng Uy cảm nhận hai dòng khí nóng dọc theo lòng bàn tay Miêu Nghị chui vào cơ thể mình, gột rửa thân thể.
Nhìn một lát thấy Hùng Uy không có gì khó chịu, Phục Thanh kêu Ưng Vô Địch, Hồng Thiên sang bên, ba người tụ lại không biết mật mưu những thứ gì.
Miêu Nghị thỉnh thoảng phân tâm liếc chừng, thầm lo đám lão già này có qua cầu rút ván cướp bóc tiên quả trên người hắn không?
Qua khoảng nửa canh giờ Miêu Nghị đột nhiên chộp Xích Diễm Chi cháy hừng hực dưới đất, thi pháp dập tắt lửa thu về.
Hùng Uy thở hắt ra, mở to mắt, giang hai tay thi pháp kiểm tra thân thể, không bị gì, trở lại phấn chấn tinh thần như cũ.
Đám người Phục Thanh tới gần hỏi:
- Đại ca có sao không?
Hùng Uy cười nói:
- Rất tốt, được tiểu tử này làm khỏe hẳn ra.
Hùng Uy xoay người nói với Miêu Nghị đảo mắt lia:
- Đa tạ!
Miêu Nghị thuận miệng đáp lời:
- Không khách sáo, nợ ta một nhân tình thì tốt rồi.
Hùng Uy không biết nên nói cái gì, bên tai nghe đám người Phục Thanh truyền âm, thế là truyền âm giao lưu với họ.
Đứng rất gần nên Miêu Nghị cảm giác rõ ràng pháp lực dao động giữa mấy người.
Miêu Nghị sinh lòng cảnh giác, không kiềm được hỏi:
- Bốn vị Kí Chủ nói cái gì vậy? Có chuyện gì không thể công khai trò chuyện?
Không ai quan tâm Miêu Nghị, Hùng Uy thỉnh thoảng liếc hắn từ trên xuống dưới, gật gù. Mấy người khác cũng thường liếc qua Miêu Nghị, làm hắn gai xương sống.
Miêu Nghị chắp tay:
- Cái kia... Các người cứ từ từ tán gẫu, ta đi trước một bước.
Miêu Nghị định chuồn đi, sợ ở lâu đêm dài lắm mộng.
Ai biết Hùng Uy giơ tay cản lại:
- Lão đệ, không vội đi.
Miêu Nghị lập tức cảnh giác nói:
- Làm gì? Không lẽ muốn qua cầu rút ván? Có vài lời ta không ngại nói thẳng, nếu ta không thể quay về thì chuyện giữa chúng ta sẽ không giấu được người trong thiên hạ. Chỉ bằng vào những tiên quả trong tay các người e rằng không thể giúp các người chống cự nổi áp lực từ lục thánh.
Hùng Uy cười phá lên, vỗ vai Miêu Nghị:
- Lão đệ đừng hiểu lầm, mấy huynh đệ chúng ta đang bàn bạc trải qua việc lần này cảm thấy lão đệ đặc biệt hợp. Bốn huynh đệ chúng ta muốn kết bái làm huynh đệ với lão đệ. Lão đệ có hứng thú tham gia vào bốn huynh đệ chúng ta không?
Miêu Nghị xoe tròn mắt tưởng đâu mình nghe lầm:
- ...
Đừng nói Miêu Nghị, Kim Quang, Thanh Phong, Lăng Thiên, Bôn Lôi đứng phía sau cũng biểu tình giật mình. Xem tình hình vừa rồi thì ba người Phục Thanh đã bàn xong, cuối cùng mới kéo Hùng Uy vào quyết định.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi lại lần nữa cho chắc ăn:
- Ta không nghe lầm đi? Các ngươi muốn kết bái với ta?
- Lão ngũ, đã kêu như vậy rồi thì cứ tiếp tục cao như thế cũng không sao. Miễn ngươi đồng ý thì sau này Tinh Túc Hải có Kí Chủ ngũ phương, thấy sao?
- Cái này...
Thấy Miêu Nghị do dự, Hùng Uy cười nói:
- Mấy người chúng ta tuy bất tài nhưng kết bái với chúng ta không làm ngươi chịu thiệt. Thành huynh đệ của chúng ta thì trong tiểu thế giới này số người dám đụng vào ngươi đếm trên đầu ngón tay, xem như lục thánh muốn đụng vào ngươi cũng phải đắn đo kỹ. Dù sao mấy lão già chúng ta không phải ăn chay.
Miêu Nghị cười gượng:
- Thế này không thích hợp lắm. Kí Chủ tứ phương Tinh Tú Hải, các ngươi chiếm hết đông tay nam bắc rồi, ta xen vào sao được?
Miêu Nghị thầm suy đoán mấy lão yêu quái muốn làm cái quỷ gì.
Phục Thanh tiếp lời:
- Cái đó dễ, giữa đông tây nam bắc có thể thêm một ‘trung’. Miễn ngươi tham gia thì sau này sẽ là cung chủ Trung Túc Tinh cung, trong Tinh Túc Hải thì ngươi là Kí Chủ trung cư. Đến lúc đó "Đông tây nam bắc trung" xem như đầy đủ, thế nào? Hãy suy nghĩ kỹ đi.
Miêu Nghị thì thào:
- Đông tây nam bắc trung, Kí Chủ trung cư...
Miêu Nghị nhìn người này lại liếc người kia, thấy bốn người dường như không phản đối, đều rất đồng ý, trong lòng hắn tràn đầy thắc mắc.
Thời gian trôi kinh quá