Miêu Nghị phất tay quét dọn bệ đá, quay người cười nói với đối phương:
- Ta biết rõ ngươi đang lo lắng điều gì. Ngươi yên tâm, ta đã đồng ý với ngươi. Mặc kệ lần này khảo hạch có thành tích thế nào. Mặc kệ Đại thống lĩnh có thể giữ được vị trí của hắn hay không ta sẽ thỉnh cầu Đại thống lĩnh hỗ trợ giải quyết chuyện của ngươi.
Hắn đã nói như vậy, cho dù trong lòng Ban Nguyệt Công còn có nghi kỵ, thế nhưng cũng không tiện nói gì nữa. Không bởi vì thứ gì khác, bởi vì hắn cảm thấy Miêu Nghị có thể tin được.
Sau khi đào xong động quật, tâm tình Từ Đường Nhiên rất tốt, rốt cuộc cũng sắp xếp xong. Ít nhất tạm thời không cần lo lắng tới an nguy. Không ngờ hắn từ trong núi rừng làm được không ít món ăn dân dã, lại lấy rượu, mời mọi người cùng nhau thưởng thức.
Mãi tới một tháng sau, đợi tới lúc mọi người đã quen nơi này. Vào một áng sớm, Miêu Nghị rốt cuộc đi vào trong Cửu sơn liên châu, leo lên ngọn núi ở giữa chín ngọn núi, sau đó nhìn về phía xa, chờ đợi.
Tuy rằng máy móc tìm được địa điểm biểu thị trên tàng bảo đồ. Thế nhưng đứng trên đỉnh núi vẫn đắm chìm trong bóng đêm, Miêu Nghị có chút lo lắng. Lần trước tìm bộ chữ địa trong Đại Ma Vô Song quyết phí nhiều thời gian như vậy. Không biết lần này người tìm bảo tàng sẽ lại làm ra trò quỷ gì.
Trong lòng hắn hiện tại có vô số nghi hoặc, người làm ra bảo tàng rốt cuộc là ai. Vì sao không ném tất cả vào cùng một chỗ. Mà lại làm phiền phức như vậy.
Đợi cho lúc trời tảng sáng, lúc mặt trời vừa mới mọc lên. Chẳng biết từ khi nào hai mắt vốn nhắm lại của Miêu Nghị bỗng nhiên mở ra, trong mắt lộ ra tinh quang. Ánh mắt nhìn về phía quang mang ở chân trời, hai tay áo hất lên, từ từ bay lên trên không trung. Hắn bấm đốt tay tính toán độ cao, bây lên sáu ngàn trượng trên không trung, nhìn xuống mặt đất bao la mờ mịt.
Rất nhanh, trong mắt Miêu Nghị hiện lên sự vui vẻ, chuyện hắn lo lắng không có xảy ra. Một bức họa nữ tử bay lên trời lần nữa xuất hiện trên mặt đất.
Chỉ là lần này màu sắc của nữ tử đang bay lên trời này có chút bất đồgn. Mượn nhờ núi tuyết và núi lửa, nữ tử bay lên trời này thay đổi thành đồ trắng, lẳng lặng vẽ ở dưới mặt đất, ai có thể nghĩ tới được chứ?
Ánh mắt Miêu Nghị nhìn về phía nắm tay của nữ tử bay lên tời kia, lần nữa hiểu ý cười cười. Ở chỗ tay của nữ tử kia có một núi lửa, từ xa nhìn lại, chính giữa có màu trắng, giống như một khỏa cầu tuyết ở trong bàn tay nàng.
Hắn chỉ có kinh nghiệm lần đầu tiên bay lên sáu ngàn trượng trên không trung, hắn không ngờ đây lại là phương thức tìm được bảo tàng chính xác nhất.
thấy một màn này, trong lòng Miêu Nghị không khỏi sợ hãi thán phục. Nếu không phải thu được bí quyết tầm bảo ở bộ tộc tinh lih, đoán chừng bất luận kẻ nào nhận được tàng bảo đồ đều không có biện pháp tìm được bảo tàng. Nguyên nhân rất đơn giản, liên tiếp hai nơi dấu bảo tàng đều ở cách địa điểm biểu thị trên tàng bảo đồ những mấy trăm dặm. Người có được tàng bảo đồ có nghĩ nát óc cũng không có khả năng tìm được. Thiên hành cung cũng bị chơi một vố như vậy.
Mà trước đây coi như là nắm giữ bí quyết tầm bảo, tinh linh bộ tộc cũng không có cách nào tìm được. Bởi vì chỉ có nhân tài tu luyện Tinh Hỏa quyết mới có thể nhìn thấy bí quyết tầm bảo. Thực sự là thiết kế đan xen lẫn nhau. Dường như chỉ có nhân tài người tạo ra bảo tàng chỉ định thì mới có thể tới nơi bảo tàng cất dấu được. Miêu Nghị cảm giác mình đã gặp vận lớn.
Sau khi ghi nhớ mục tiêu và phương vị, Miêu Nghị lần nữa hạ thấp xuống mặt đất, trở lại động quật tu luyện.
Không vội, để tránh cho người ta hoài nghi. Mấy ngày sau Miêu Nghị mới khởi hành về nơi cất bảo tàng.
Lẻn ra ngoài cách đó mấy trăm vạn dặm, lúc tìm được đám núi lửa phân bổ tạo thành vòng tròn kia, hắn còn cho rằng mình nhìn nhầm. Lúc ở phía xa nhìn vào nơi này giống như một vòng tròn. Khi tới nơi mới phát hiện ra đám núi lửa tạo thành vòng tròn cách nhau rất xa. Lúc này hắn đang ở trên một cánh đồng tuyết bên trong.
Mượn nhờ núi lửa bốn phía phương xa xác định địa điểm tìm được vị trí trung tâm của cánh đồng tuyết này. Hắn thi pháp điều tra một phen, phát hiện ra cánh đồng tuyết phía dưới dày mấy trượng. Tiếp tục thi pháp xuống phía dưới điều tra cũng không có dò xét được tới ngọn nguồn. Cũng không biết độ dày của tầng băng phía dưới rốt cuộc dày bao nhiêu.
Nhìn bốn phía, phát hiện tuyết ở mặt đất rất cứng, trên mặt tuyết không có bất kỳ dấu vết nào.
Suy nghĩ một lát, thân thể hắn giống như một cái dùi chúi xuống mặt băng dày, xâm nhập vào trong tuyết. Sau đó Miêu Nghị điều chỉnh phương hướng xuyên thẳng xuống phía dưới. Kể từ đó, chỉ có một cái lỗ nhỏ trên mặt tuyết mà thôi. Cho dù có người trên không trung nhìn thấy lỗ nhỏ này cũng khó có thể phát giác ra được. Dù sao nơi này đều là một màu trắng đồng nhất.
Đặt chân trên mặt băng tuyết, thi pháp loại bỏ tuyết đọng chung quanh, rốt cuộc Miêu Nghị cũng có không gian hoạt động. Hắn xuất ra một khỏa Dạ Minh châu chiếu sáng, tầng băng dưới chân hiện lên màu xanh thẳm, nhìn qua đã biết tầng băng này vô cùng dày.
Bàn tay Miêu Nghị đặt lên trên mặt băng, thi pháp điều tra lần nữa. Hắn vẫn không dò xét được ngọn nguồn. Sau khi cân nhắc một hồi, hắn phóng thích ra hỏa diễm vô hình, tầng băng lập tức hóa thành nước. Thân thể Miêu Nghị nhanh chóng chìm vào trong nước, đám băng phía dưới không ngừng tan rã, thân thể Miêu Nghị cũng chìm xuống.
Nhưng mà càng rơi xuống sâu hắn càng kinh ngạc. Rơi xuống mấy ngàn trượng vẫn không thấy đáy, tầng băng này dày khiến cho người ta tức lộn ruột.
Mãi tới lúc xuống sâu vạn trượng, Miêu Nghị mới đột nhiên giật mình nhận thấy tầng băng trước mặt có chút khác thường. Rõ ràng nhất là không cần thi pháp tránh nước được hòa tan từ băng thì nước đã bị bức ra..
Băng Phách. Miêu Nghị nhìn một lát mới phát hiện ra là băng phách, cũng chính là kết tinh của nước, thế tục gọi là Tị thủy châu ác loại. Mà tới nơi này rõ ràng cũng không cần dùng Dạ minh châu gì cả. Phía dưới băng phách có quang mang màu xanh đang lóe lên.
Chẳng lẽ là đồ ở dưới băng phách? Chỉ là đánh nát băng phách đi như vậy không khỏi quá đáng tiếc. Miêu Nghị tiếp tục thi pháp điều tra bên dưới.
Tìm tòi một hồi, hắn phát hiện địa phương mấy chục trượng phía dưới là một khoảng không.
Nghĩ tới đồ quả thực ở phía dưới, Miêu Nghị không muốn nhúng tay vào cũng không được. Hắn không nghĩ nhiều được, hỏa diễm vô hình lại tràn ra, trực tiếp hòa tan băng phách, thân thể hắn rơi xuống.
Vừa mới hòa tan băng phách, một đám hỏa diễm màu xanh lạnh lẽo thấu xương tràn ra, Miêu Nghị lần nữa cả kinh.
Băng diễm, không ngờ là băng diễm. Thứ này khi hắn ở tiểu thế giới từng được chứng kiến qua ở Cực băng cung. Hơn nữa hắn đã từng trộm qua, tự nhiên sẽ không nhận nhầm nó.
Không phải là một chút băng diễm, mà là một đám băng diễm rộng lớn, khiến cho Miêu Nghị kinh ngạc tới ngây người.
Thời gian trôi kinh quá