Thấy Huy Khanh Nhan có một vòng con thoi hộ thể, đồng liêu khó có thể cận thân đối chiến với nàng ta. Huống chi cho dù có thể cận thân đánh một hồi chưa chắc đã là đối thủ của người ta. Phiền Ngọc Phỉ quát lớn:
- Chỗ ta không cần các ngươi quản, các ngươi nhanh chóng đi chặn đường đám lính tôm tướng cua kia đi.
Sáu gã đồng liêu lập tức bỏ nàng mà đi, liên thủ chặn giết. Dưới tình huống không có tọa kỵ cũng chỉ có thể liên thủ, nếu không một mình rất là nguy hiểm.
Dẫn đầu xông lên phía trước, sắp tới gần điểm tập kết, ba ngươi Miêu Nghị mừng rỡ không thôi, dường như không có ai ngăn cản bọn họ. Ai ngờ trong hư không yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật màu xanh. Bên trong đột nhiên xuất hiện vô số lá cành, như phô thiên cái địa tuôn ra bên ngoài.
Ba ngươi cả kinh, muốn thay đổi phương hướng vòng qua. Lại phát hiện ra hư không chung quanh lối vào điểm tập kết xuất hiện vô số cành lá. Trong vô số tinh thể vụn vặt ở tinh không xuất hiện vô số nhẫn trữ vật, từ bên trong có vô số cành lá lan tràn ra.
Đám người đang xem trận chiến bên ngoài thấy vậy nhìn nhau. Trơ mắt nhìn cảnh vật trước mắt bị vô số cành lá khuếch trương, triệt để che khuất. Lúc này mọi người mới phát hiện ra tên Thanh Ngọc Lang kia đã sớm gian lận bốn phía. Rất nhanh cả tinh không trước điểm tập kết bị phong bế. Người bên ngoài căn bản không nghe được một chút động tĩnh nào từ bên trong, chỉ nghe thấy từng đợt tiếng chém giết truyền tới.
Doanh Diệu, Doanh Đại thống lĩnh nhìn kiệt tác của thủ hạ, hắc hắc cười vui vẻ.
Những người muốn nhân cơ hội xông qua nhìn thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Trơ mắt nhìn Thanh Ngọc Lang suất lĩnh đội ngũ tiến vào trong biển cành lá màu xanh.
Đảo mắt, trong đám cành lá che khuất đường đi tới điểm tập kết truyền ra khói đen. Không biết Thanh Ngọc Lang làm trò quỷ gì bên trong, nhất định là làm chuyện không tốt. Đây là điều rõ ràng.
Ba người Miêu Nghị dừng lại, Từ Đường Nhiên cực kỳ lo lắng nói:
- Ngưu huynh, làm sao bây giờ.
Miêu Nghị ngó trái ngó phải, nói:
- Đợi một chút, để cho người khác đi qua xem.
Hắn cũng không phải người đánh không chết, bất tử. Hắn cũng yêu quý tính mạng mình, không có ai thích đi chịu chết. Huống chi hiện tại bọn họ lại không tranh giành cái gì, dưới tình huống này đương nhiên không cần phải lấy mạng đi thử.
- Đằng sau có người tới.
Mộ Dung Tinh Hoa khẩn trương nhắc nhở một tiếng.
Miêu Nghị và Từ Đường Nhiên ngồi chung một tọa kỵ đều quay đầu lại. Chỉ thấy hơn mười người vọt về phía ba người bọn họ. Từ Đường Nhiên lập tức khẩn trương:
- Làm sao bây giờ?
Miêu Nghị lách mình nhảy lên, tay huơ thương chỉ về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, phẫn nộ quát một tiếng:
- Ngưu Hữu Đức ở đây, ai dám chiến với ta?
Chiến ý mười phần, thanh âm vang vọng, tràn ngập sát ý.
Lời này vừa nói ra, Khấu Văn Lam ở bên ngoài nhìn vào cũng căng cứng, nhìn không thấy tình hình bên trong. Hắn vểnh tai lên nghe, Khấu Văn Hoàng và Khấu Văn Thanh cũng vểnh tai lên nghe.
Mà hơn mười người vọt tới kia cơ hồ lập tức phân thành hai tốp, bay qua ba người Miêu Nghị, vậy mà không có một đám nào dám áp chế phong mang của hắn. Hết thảy đều lảng tránh sang hai bên, ngay cả một chút địch ý cũng không dám lộ ra.
Thấy tình hình này Từ Đường Nhiên có thể nói là trợn mắt há hốc mồm. Hắn có nhìn nhầm hay không? Như vậy cũng được sao?
Thoáng cái hắn lại mừng rỡ như điên, với hắn mà nói, như vậy quá tốt. Có mãnh nhân này bên người không phải động thủ cũng có thể hù dọa người khác.
Mộ Dung Tinh Hoa cũng kinh hỉ, quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị, ánh mắt hiện lên dị sắc, khen một câu:
- Ngưu huynh uy vũ, đủ để chấn nhiếp đám người lòng có ý đồ xấu.
Trong lòng nàng cũng cảm khái vạn phần. Nếu như lúc trước đi theo đám người Yến Tử Ca, chỉ sợ kết cục khó liệu. Hôm nay xem ra nàng đã có quyết định sáng suốt.
- Đúng vậy. Đúng vậy.
Từ Đường Nhiên liên tục gật đầu cười lớn, thực sự hắn quá cao hứng.
Mô Dung Tinh Hoa lại nói cho hắn:
- Từ huynh, không ngại nhường tọa kỵ cho Ngưu huynh chứ? Ngươi có thể ngồi chung với ta, Ngưu huynh có tọa kỵ càng thêm thanh thế. Cũng tiện bảo vệ ta và ngươơi bình an.
Lần này Từ Đường Nhiên chỉ do dự trong chốc lát, nhưng mà cũng không có nói nhiều, nhanh chóng nói Phiên Vân Phúc Vũ thú dưới thân nghe theo lệnh của Miêu Nghị. Sau đó hắn phi thân nhảy vào sau lưng Mộ Dung Tinh Hoa.
Miêu Nghị cũng không khách khí, đáp xuống trên người Phiên Vân Phúc Vũ thú của Từ Đường Nhiên, thử câu thông một cái. Thấy nó phục tùng mình mới an tâm.
Những người khác không có trầm ổn như bọn họ. Điểm tập kết ngay tước mắt, săn giết quy mô lớn đã bắt đầu. Đám thống lĩnh kia vì mạng sống cũng chỉ có thể điên cuồng trùng kích đám cành lá kia, hy vọng có thể phá tan nó, phóng về phía điểm tập kết bảo vệ tính mạng.
Đối mặt với cành lá phủ kín phía trước như vậy. Ý niệm đầu tiên trong đầu phần lớn người là áp dụng hảo công, không ít người vọt tới phụ cận đều lập tức xuất ra Diễm chi tinh thạch đốt một cái rồi ném ra bên ngoài.
Nhưng mà Diễm chi tinh thạch trong tinh không căn bản không có bao nhiêu uy lực, chỉ hơi đốt một cái đã tự mình bị dập tắt. Càng đừng nói tới việc thiêu hủy đám cành lá đang phủ kín đường đi trước mắt. Thế nhưng có người vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn thử xem.
Có người thậm chí cầm Diễm Chi tinh thạch cưỡng ép thi pháp khu động liệt diễm bên trong ra rồi trực tiếp xông vào. Thậm chí còn mạnh mẽ dùng đao kiếm chém giết vào trong.
Nhưng mà người xông vào rất nhanh phát hiện ra tình huống không đúng. Đám khói đen lan tràn bên trong lại có tác dụng ăn mòn phòng ngự của pháp lực.
Có người phát hiện không đúng lập tức chạy trốn, lúc này lại bị vô số cành lá trói chặt lôi trở lại. Dưới khói đen ăn mòn lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Chỉ là rất nhanh đã bị một đám cành lá cắm vào trong miệng, ngăn chặn những người này phát ra tiếng kêu thê lương.
Đám người Miêu Nghị tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đám người kia bị khói đen ăn mòn tới tận xương, da thịt tan rã, chỉ còn một bộ chiến giáp bị đám cành lá quấn quanh rồi đẩy vào bên trong. Tình cảnh như vậy khiến cho người ta nhìn vào sởn hết gai ốc.
Người bên ngoài cũng không biết đám cành lá này có bao nhiêu dày đặc. Tóm lại ngươi đánh ra một lỗ thủng, đám cành lá kia lập tức sinh trưởng, phủ kín lại, giống như phá hủy không hết vậy.
Tình cảnh này đối với người khác bất lợi, nhưng mà đối với đám người Cừu Đãng Hải muốn săn giết lại có lợi. Bọn họ cũng không vội trở về. Đám cành lá này ngăn cản cũng trợ giúp bọn họ ngăn cản đường lui của những người khác.
- Thứ ba mươi hai.
Thanh Ngọc Lang trong đám cành lá màu xanh như cá gặp nước vậy, bộ chiến giáp thứ ba mươi hai rất nhanh đã được đám cành lá kéo tới trước mặt hắn, chủ động đưa vào tay hắn. Hắn chỉ cần kiểm kê bảo vật và đào phạm là được.
Đồng liêu bên cạnh nhìn thấy vậy mắt cũng đỏ lên, chậc chậc tán thưởng:
- Thanh thống lĩnh lần này phát tài lớn rồi.
Thời gian trôi kinh quá