PHI THIÊN

Miêu Nghị cười khổ, nói:

- Không biết, chính vì cảm giác này nên ngươi bức ta luyện chữ, ngươi cũng hay chỉ trích ta, ngươi thường xuyên đối nghịch với ta, ngươi xem có bao nhiêu lão bà giống như ngươi?

- Ah...

Vân Tri Thu cau mày, tính tình trực tiếp lên mặt, còn tưởng chuyện gì làm cho nàng bất an, cười lạnh nói:

- Đối nghịch với ngươi thì thế nào? Ta còn cam tâm tình nguyện đối nghịch đấy, chỉ cần ta cho rằng là chuyện tốt với ngươi, ta sẽ đối nghịch với ngươi, mặc kệ ngươi cam tâm tình nguyện không vui, dù sao ta cam tâm tình nguyện. Cảm thấy lão bà của người ta tốt hơn sao! Thực xin lỗi, Vân Tri Thu ta không thể làm nữ nhân ngoan ngoãn dịu hiền, trước kia là như vậy, sau này cũng như vậy.

Miêu Nghị im lặng, còn tưởng rằng có thể xúc động nàng gì đó, không ngờ nàng lại tức giận.

Nhớ năm đó a! Lúc còn ở khách sạn Phong Vân đã biết rõ nữ nhân này có tật xấu, thường xuyên quyền đấm cước đá.

Cũng không đúng, nói tới thời điểm ở Diệu Pháp tự hắn đã lĩnh giáo đủ, khi đó bị đùa nghịch rất thảm.

Duyên phận là thứ không nói rõ ràng, có lẽ năm đó ôm nàng trong Diệu Pháp Tự đã đánh một dấu ấn lên người hắn, hắn không biết lần đó ôm Vân Tri Thu có lưu lại cái gì hay không, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất hắn nhớ nàng, dù sao hắn biết rõ tính tình của nữ nhân này không dễ lên giường người khác.

Nếu bây giờ hắn cúi đầu chắc chắn sẽ chịu tội, đụng phải nữ nhân này tính là hắn không may.

Vẫn chưa xong, Vân Tri Thu trực tiếp nhéo lỗ tai hắn:

- Ngươi không nói chuyện luyện chữ thì ta cũng quên, hôm nay tách ra lâu nên ta không thể quản ngươi, Ngưu Đại thống lĩnh hiện tại không đặt ta vào trong mắt, uy phong thật to nha! Bắt đầu từ hôm nay, chuyện luyện chữ phải tiếp tục, về sau mang tới cho ta kiểm tra.

Đây không phải chẳng có việc gì tự tìm việc sao, tại sao lại mang chuyện luyện chữ ra nói! Miêu Nghị cười khan, hắn thuận thế sờ hai ngọn núi đôi của nàng, co dãn kinh người, cảm xúc thật tốt, lúc này tâm tư cũng tốt hơn:

- Hôm nay không nói chuyện luyện chữ!

Dứt lời hắn ôm nàng tiến vào trong phòng.

- Không phải cảm thấy ta không xứng làm lão bà của ngươi sao? Ôm ta cũng miễn cưỡng, thả ta ra!

Vân Tri Thu giãy dụa

Miêu Nghị bị nhéo hai lỗ tai, hắn đau nhe răng trợn mắt nhưng không thả.

Gần đây áp lực quá lớn nên tìm người phát tiết, đáng tiếc tìm không thấy đối tượng phù hợp. Hôm nay lại bị thân thể chín mọng mê người của Bích Nguyệt phu nhân hấp dẫn. Trên tay mình có vưu vật còn nóng bỏng hơn Bích Nguyệt phu nhân. Luyện tập Thiên Ma Vũ có hiệu quả nội mị trong truyền thuyết, cộng thêm song phương danh chính ngôn thuận, hưởng thụ là thiên kinh địa nghĩa, đã đến sao không hưởng thụ một ít, hôm nay không say không về.

- Vương bát đản! Dám dùng sức mạnh với lão nương, ta liều với ngươi... Hỗn đản, quần áo ta mới mua...

Trong phòng có âm thanh xé rách quần áo, còn có tiếng thét chói tai của Vân Tri Thu.

Hôm nay tu vi Miêu Nghị cao hơn nàng. Không như lúc trước, hiện tại có một số việc không phải do nàng, phản kháng cũng vô dụng.

Phong ba trong Thiên phố cũng chấm dứt, hậu quả mấy ngàn đầu người rơi xuống đất, lúc này không còn người nào dám ngấp nghé vị trí bốn thống lĩnh, nếu dám làm tiếp chính là đối nghịch với Thiên Đế, Thiên Đế cũng không phải bùn đất.

Ất Tử Vực, Tào Vạn Tường thở ra một hơi, hắn sợ hãi không nhỏ, ngay từ đầu việc này không liên quan tới hắn. Tào Vạn Tường không có việc gì. Mộ Dung Tinh Hoa càng không có việc gì.

Từ Đường Nhiên không có việc gì, ngẫu nhiên còn dẫn theo thủ hạ đi dạo phố, sau lưng là một đám nanh vuốt diễu võ giương oai.

Hiện tại hắn không còn sợ đám cửa hàng có bối cảnh lớn như trước, ở thành tây này do hắn nói tính toán, đám chưởng quầy gặp còn phải khách khí với hắn nhiều.

Hắn tự nhận đi theo Miêu Nghị làm một ít chuyện không lộ ra ánh sáng liền trở thành tâm phúc của Đại thống lĩnh, cảm giác vị trí vững vàng. Tâm tình của hắn vô cùng thoải mái, cảm giác làm chủ thành tây thật tốt. Thu nhập không kém gì làm Đại thống lĩnh.

Bích Nguyệt phu nhân nhận được chỉ thị của Thiên Nguyên Hầu, lại gọi Miêu Nghị tiến cung, ông chủ sau lưng hơn hai trăm cửa hàng thương lượng muốn mua lại cửa hàng, bảo Miêu Nghị giơ cao đánh khẽ, đừng có làm quá tuyệt tình.

Hôm nay nàng không có việc gì cũng gọi Miêu Nghị đến thương lượng, nhất định câu thông thỏa đáng, nếu không sợ Miêu Nghị lại làm ra chuyện lớn gì đó. Tăng thêm được Thiên Nguyên Hầu chỉ điểm nên cũng nể trọng Miêu Nghị, từ đó quan hệ thượng hạ cấp sống chung rất hòa hợp, có chút cảm giác hận gặp nhau quá muộn.

Miêu Nghị cũng không phải người không thức thời, biết rõ mình làm chuyện này quá tuyệt tình cũng không tốt, đương nhiên tuân lệnh Bích Nguyệt phu nhân.

Cứ như vậy hơn hai trăm cửa hàng bị tịch thu cũng trở lại trong tay chủ nhân ban đầu, đi một vòng xa như thế các cửa hàng chỉ tổn thất tài vật và người hầu, người chết đã chết vô ích, chỉ là vật hi sinh trong đấu tranh, tiểu nhân không ảnh hưởng tới ai, chỉ là một đám cáo mượn oai hùm!

Phong ba chấm dứt, Miêu Nghị trừ ngẫu nhiên gặp lại Hoàng Phủ Quân Nhu, đối phương dùng ánh mắt hận không thể nuốt sống hắn, trong Thiên phố cũng không có chuyện gì khác.

Lại chờ thêm ba tháng mới thật sự an ổn như cũ, Miêu Nghị quyết định quay về Tiểu Thế Giới.

Đây là Vân Tri Thu đề nghị, cảm thấy hắn và đám người Phục Thanh cùng quay về, trong cùng thời gian xuất hiện trong Tiểu Thế Giới dễ dàng làm người khác hoài ghi, vì vậy tách ra mới tốt, bảo hắn đi về trước, Phục Thanh và Ưng Vô Địch sẽ cùng nàng quay về lúc tuế chước, dù sao nàng chứa hai người trong thú nang cũng dễ nói năng hơn Miêu Nghị.

Miêu Nghị tìm Bích Nguyệt phu nhân xin nghỉ du lịch, hai người đang sống chung hòa hợp, Bích Nguyệt phu nhân không thấy có việc gì cũng đồng ý.

Quay đầu lại Miêu Nghị dịch dung sau đó mang theo Bảo Liên cùng rời khỏi Khai Thiên phố, đáp ứng có rảnh đi gặp Ngọc Linh chưởng môn, hắn cũng có chút việc muốn thỉnh giáo Ngọc Linh chân nhân.

Lúc này quay về Chính Khí Môn, Chính Khí Môn vẫn giống lúc trước nhưng người và vật không còn.

Lúc quay về hắn bình khởi bình tọa với Ngọc Linh chân nhân, thậm chí Miêu Nghị còn được tôn sùng là khách quý, phát hiện đại bộ phận đệ tử Chính Khí Môn không nhận ra mình.

Cảnh sắc dãy núi bốn phía không tệ, hắn và Ngọc Linh chân nhân cùng bước chậm đi dạo Chính Khí Môn, cũng nói chuyện xảy ra gần đây, Ngọc Linh chân nhân cảm thán, ngẫu nhiên thỉnh thoảng quay đầu nhìn sang Bảo Liên đi theo phía sau không xa.

Cháu gái của mình đã lớn rồi, há có thể không hiểu, hắn nhận ra quan hệ giữa nàng và Miêu Nghị không có đột phá, cũng không biết có phải Miêu Nghị chướng mắt cháu gái của mình hay không.

Từ tin tức Bảo Liên báo về, nàng nói chưa bao giờ thấy Miêu Nghị phát sinh quan hệ với nữ nhân nào, hắn có điểm kỳ quái, người trẻ tuổi tuổi trẻ khí thịnh làm sao không có hứng thú với nữ sắc, nhất là người nắm quyền lực trong tay, chắc có lẽ không thiếu nữ nhân mới đúng, cũng không đụng nữ nhân là việc quá khó tin.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi