PHI THIÊN

Tần Vi Vi kinh hỉ đứng lên, trước kia Miêu Nghị không nói gì với nàng, lúc này nàng vô cùng vui vẻ, lập tức trả lời: Lập tức sẽ tới!

Thu tinh linh sau đó thần thái sáng lạn nói:

- Đại nhân trở lại! Lục Liễu mời đại tổng quản tới gặp ta.

Hồng Miên, Lục Liễu vui mừng, cô gia hư không chịu nổi. Ném tiểu thư ở đây nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng quên tiểu thư rồi, Lục Liễu nhanh chóng rời đi.

Chỉ chốc lát, Dương Khánh vội vã chạy tới, hắn chắp tay nói:

- Dương Khánh bái kiến quyền sử trưởng!

- Phụ thân! Miêu Nghị trở về, đang chờ ta tại Ngọc hồ, ta giao nơi này cho người quản lý.

Tần Vi Vi nói trong vội vàng.

Dương Khánh nhướng mày:

- Hoang mang rối loạn còn thể thống gì, ngươi bây giờ là quyền sử trưởng nắm giữ quyền hành, tại sao mất đi uy nghiêm?

Sắc mặt Tần Vi Vi hơi cương, nàng vẫn không chờ đợi được, nói:

- Phụ thân! Ta đi trước, Miêu Nghị chờ sốt ruột.

Dương Khánh bất đắc dĩ, lại giơ tay ngăn cản, nói:

- Vi Vi! Đại nhân đã không muốn trực tiếp lộ diện, có lẽ không muốn bạo lộ, ngươi nên đổi quần áo và trang sức đơn giản, ngươi ăn mặc như thế đi ra ngoài sẽ bị chú ý, ta sẽ tìm người yểm hộ, tốt nhất đừng để ai biết ngươi xuống núi.

Nghe hắn nói như vậy, Tần Vi Vi phát hiện mình rối loạn không đúng mực, là Dương Khánh cân nhắc chu đáo, đành phải làm theo.

Phía đông nam Ngọc hồ có một chiếc lâu thuyền, không giống các thuyền hoa khác, lâu thuyền không trang trí quá bắt mắt, Miêu Nghị dựa vào lan can nhìn cảnh trí đô thành xa xa, bỗng nhiên quay đầu nhìn ra sau.

Rầm rầm!

Mấy đạo nhân ảnh phá nước bay ra ngoài, Dương Khánh, Tần Vi Vi, Hồng Miên và Lục Liễu cũng đáp xuống lâu thuyền.

Miêu Nghị cười ha ha, ánh mắt Tần Vi Vi mang theo dị sắc, trực tiếp lao tới yêu thương nhớ nhung, ôm nhau không muốn buông ra.

- Đại nhân!

Dương Khánh đi tới hành lễ.

Tuy hắn có quyền vị tại Ngọc Đô Phong còn cao hơn chức hành tẩu của Miêu Nghị, hắn vẫn không đến mức vô lễ không biết nặng nhẹ.

- Lão gia!

Hồng Miên, Lục Liễu cũng ngượng ngùng hành lễ.

Miêu Nghị vỗ lưng Tần Vi Vi vài cái, buông nàng ra, cười nói:

- Đại tổng quản gần đây rất tốt!

- Nhọc lòng đại nhân nhớ thương, nhiều năm không gặp, đại nhân phong thái như trước!

Dương Khánh chắp chắp tay, ánh mắt nhìn chung quanh, lại hỏi:

- Không biết quân sử có trở về?

- Quân sử chưa về, đang bế quan tu hành, ta trở về gặp Vi Vi, trên đường du ngoạn núi sông, chuyện Ngọc Đô Phong còn làm phiền đại tổng quản chiếu cố.

Miêu Nghị vươn tay ôm eo Tần Vi Vi.

- Ah...

Dương Khánh khó xử nói:

- Quân sử không có mặt, quyền quân sử cũng không có mặt...

- Phụ thân...

Tần Vi Vi dậm chân, có chút không muốn, nàng dễ dàng sao, nam nhân mới tân hôn không lâu đã chạy mất, nam nhân của mình khó khăn lắm mới xuất hiện, còn muốn dẫn mình đi du sơn ngoạn thủy, chuyện tốt như thế, nghĩa phụ không chịu, nàng không đáp ứng.

Nhìn thấy ánh mắt u oán của con gái, nội tâm Dương Khánh cười khổ, quả nhiên là con gái lớn không dùng được, chắp tay nói:

- Vi Vi, hầu hạ đại nhân! Ty chức cáo lui!

- Dương tổng quản dừng bước!

Miêu Nghị lại nói:

- Sau khi trở về mời phu thê Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, còn có Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm tới cửa biển sông này chờ ta, phải giữ bí mật việc này!

- Ty chức lập tức an bài!

Dương Khánh chắp tay lĩnh mệnh, quay người rời đi, lại nhảy vào trong hồ.

Không có Dương Khánh quấy rầy, Miêu Nghị xoay tay nâng cằm phấn nộn của Tần Vi Vi, cười tủm tỉm nhìn nàng.

Tần Vi Vi thẹn thùng ướt át, đôi mắt trốn tránh, bờ mi dài run rẩy, Miêu Nghị vẫn nhìn nàng không tha.

Cuối cùng nàng không chịu nổi, còn ngượng ngùng với tình yêu nam nữ, không quá thích ứng làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt, huống chi Hồng Miên, Lục Liễu đang đứng nhìn bên cạnh.

Nàng lui ra sau một bước, thẹn thùng nói:

- Lão gia, thiếp thân đi đổi xiêm y.

Miêu Nghị nhìn xiêm y trên người nàng, cho dù mặc trang phục nam nhân, rõ ràng cho thấy vừa dịch dung đi ra, lúc này phát tay nói:

- Đi thôi!

Tần Vi Vi đi vào trong lâu thuyền, Hồng Miên, Lục Liễu mỉm cười đi theo, ba người cùng đi vào một gian phòng.

Không bao lâu, lúc Tần Vi Vi đi ra đã khôi phục cách ăn mặc váy dài áo trắng ngày xưa, dung nhan toả sáng, da trắng như tuyết, tóc mây vấn cao, nàng lập tức hành lễ bái kiến:

- Thiếp thân bái kiến lão gia.

Miêu Nghị gãi gãi đầu, không biết xảy ra chuyện gì, dù sao nghe nữ nhân của mình tự xưng thiếp thân liền yêu thương, cầm tay nàng tới bên cạnh lan can thuyền ngắm cảnh bờ sông, hắn nói:

- Những năm qua ủy khuất ngươi rồi.

- Không ủy khuất!

Tần Vi Vi ngọt ngào nhìn hắn, thân thể tựa vào ngực hắn, trán cũng tựa vào vai, Miêu Nghị thuận tay ôm eo nàng, Tần Vi Vi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hai người đón gió ngắm cảnh.

Hồng Miên, Lục Liễu đang bận rộn, hai nàng bày mâm đựng trái cây và rượu lên bàn, lại mang bàn tới cạnh hai người, đặt hai cái ghế tinh xảo xuống.

- Lão gia, như phu nhân, hầu gái lui xuống.

Hai người biết rõ hai người này tiểu biệt thắng tân hôn, hiện tại không thể quấy rầy.

Hai người vừa rồi thay quần áo cho Tần Vi Vi cũng kiểm tra cả con thuyền. Biết rõ trên thuyền không có người khác, cũng không có cả người chèo thuyền, cũng không biết Miêu Nghị chỉ dùng thuyền ngụy trang, hai nàng chỉ có thể chèo thuyền. Bằng pháp lực của hai nàng cũng không cần chèo thuyền, chỉ cần hơi thi pháp là có thể giúp thuyền vượt qua sóng gió.

Miêu Nghị phất tay chỉ vào cửa biển.

- Thuận sông mà đi!

- Vâng!

Hai nữ lên tiếng rời đi.

Lúc này Tần Vi Vi ôn nhu vô hạn, mời Miêu Nghị ngồi xuống, nàng tự tay châm trà rót nước.

Thưởng thức đường cong nữ nhân, Miêu Nghị nhận chén trà nhỏ, hắn lại bảo nàng ngồi xuống.

Miêu Nghị cười nói:

- Những năm qua thiếu nợ cá nước thân mật, lần này bổ sung được không?

Còn có thể bổ sung? Tần Vi Vi cắn môi nhưng không cự tuyệt hắn, chỉ nhẹ nhàng “Ân” một tiếng thật nhỏ.

Bộ ngực phập phồng, nàng vô cùng xấu hổ, tim đập rộn lên, nàng biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trơ mắt nhìn Miêu Nghị hôn mình. Trong lúc khẩn trương run rẩy, cảm giác được bàn tay đang cởi xiêm y của mình.

Mỹ nhân nũng nịu da thịt tuyết trắng, bộ ngực luôn bị ma trảo nhào nặn biến hình, Tần Vi Vi mắc cở chết người...

Trên lâu thuyền có âm thanh cổ quái vang lên, Hồng Miên, Lục Liễu đang thi pháp chèo thuyền xấu hổ. Không cần nghĩ cũng biết phía trên đang xảy ra chuyện gì.

Lục Liễu quay người chuẩn bị nước ấm.

Thuyền ra Ngọc hồ, một đường chẻ sóng rẽ nước tiến tới cửa biển, hai nàng chỉ cần thi pháp khống chế phương hướng là được.

Chờ âm thanh cổ quái trên lầu dừng lại một lúc, phía trên lại có âm thanh ngượng ngùng của Tần Vi Vi hơi vang lên.

- Hồng Miên, Lục Liễu!

Hai nữ biết rõ kế tiếp nên làm gì, lập tức mang nước ấm tới.

Trên đường núi sông hùng vĩ, hai bên đường sông xinh đẹp, khi thì ngọn núi cao với vách đá hiểm trở sừng sững, nước sông có lúc bình tĩnh, khi thì sóng lớn chảy xiết. Lâu thuyền ổn định phá sóng tiến lên, như tia nắng ban mai phá sương mù, trên thuyền có hai người đang ôm nhau chỉ điểm núi sông, cùng nhau ân ái.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi