PHI THIÊN

Sau đó hắn không thể không đi tìm thượng cấp cũ là Dương Khánh và Tần Vi Vi, muốn xin chiếu cố. Thế nhưng sau khi Tần Vi Vi được gả cho Miêu Nghị, Dương Khánh triệt để đứng bên Miêu Nghị. Bởi vì Công Tôn Vũ hắn từng đắc tội với Miêu Nghị, càng bởi vì năm đó Dương Khánh cố ý để cho hắn lấy Tần Vi Vi, cho nên lúc này Dương Khánh không muốn Công Tôn Vũ và Tần Vi Vi có liên quan gì tới nhau. Vì ngăn ngừa truyền ra lời gì đó không tốt, khiến cho Miêu Nghị hiểu lầm, Dương Khánh không có dùng hắn nữa. Nhưng mà vì nhớ tình cũ cho nên cũng không làm khó xử hẳn. Bảo hắn tự mình cố gắng, nếu như muốn rời hỏi Thần đường, Dương Khánh cũng tỏ vẻ sẽ nói với người phía dưới thả hắn rời khỏi.

Tuy rằng hắn cảm thấy mình cũng không kém, năng lực chưa chắc không bằng Miêu Nghị, chỉ là mạng hắn không tốt bằng Miêu Nghị mà thôi. Công Tôn Vũ một mực cho rằng như vậy, nhưng mà bản thân cảm thấy thì cảm thấy. Mấu chốt nhất là Công Tôn Vũ hắn cũng không biết sau khi mình rời khỏi Thần lộ còn có thể đi đâu, ở chỗ này ít nhất vẫn là sơn chủ, cho nên hắn vẫn ở lại.

Hiện tại Miêu Nghị ở trên đỉnh phong, một trong lục thánh, có thể tưởng tượng được những người đi theo Miêu Nghị có tiền đồ thế nào.

Trong lòng hậm hực khiến cho Công Tôn Vũ nghèn nghẹn, đột nhiên tọa ky tăng tốc, từ trong ba tọa kỵ dẫn đầu lao ra.

Hai người còn lại nhìn nhau, âm thầm truyền âm trêu chọc.

Một người có nói:

- Nghe nói năm đó tên này từng đắc tội qua với Miêu Nghị?

Tên còn lại nói:

- Há chỉ có như vậy? Tên này theo đuổi tiểu thiếp Tần Vi Vi của Miêu Nghị, lúc đó mọi người đều biết. năm đó khi ta còn là một tiểu tốt vô danh cũng nghe nói qua.

- Có ý tứ. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thịt không ăn được còn phải chịu một thân dính bùn. Một đám đồng liêu năm đó đều đã thăng quan phát tài, chỉ có người hầu cận bên người Dương Khánh như hắn năm đó lại dậm chân tại chỗ. Đây phải gọi là không biết tự lượng sức mình. Nhưng mà nghe nói Tần Vi Vi kia bị Phong Bắc Trần bắt đi, không biết có phải là thực hay không?

- Không có lửa làm sao có khói, đoán chừng mười phần là thực. Nếu không như vậy thì sao Miêu Nghị lại liều mạng với Phong Bắc Trần chứ? Quản hắn làm cái rắm gì, dù sao cũng không phải ngủ với nữ nhân của ngươi, vẫn nên đừng quan tâm thì hơn, tránh cho họa từ miệng mà ra.

Một nơi khác, Triệu Phi và phu phụ Ổ Mộng Lan cùng sóng vai rời đi, sau lưng dẫn theo một lượng lớn nhân mã ngày đêm không ngừng chạy như điên, tiếng chân cuồn cuộn như sấm, dường như muốn đạp phá núi sông.

- Thực sự không ngờ tới nha. Trước đó mấy ngày còn ở chung, chỉ trong chớp mắt Miêu huynh đã thay thế Phong Bắc Trần trở thành một trong lục thánh. Thực sự không có cách nào tưởng tượng nổi.

Vừa mới nghe thấy tin tức, Triệu Phi cũng không nhịn được cảm khái một tiếng, thực sự là tin tức này quá mức rung động. Một trong lục thánh nắm giữ lục quốc đã bị giết, bị người ta thay thế.

- Năm đó đã cảm thấy tiểu tử này có chỗ bất phàm, ta còn muốn mời chào, hiện tại nghĩ lại quả thực là nực cười.

Ô Mộng Lan cũng cảm thán lên tiếng, nhưng mà nhìn chung quanh một chút, lại truyền âm nói:

- Tần Vi Vi bị Phong Bắc Trần chà đạp, chuyện này ngươi cảm thấy có phải là thực hay không?

Triệu Phi nhìn nàng:

- Từ khi nào ngươi trở nên lắm mồm như vậy? Đây là chuyện chúng ta có thể nhiều lời hay sao?

Ô Mộng Lan lườm hắn một cái:

- Đây không phải là chỉ lén nói với ngươi sao? Ta cảm thấy Tần Vi Vi kia không tệ. Nếu như Miêu Nghị bởi vì chuyện này mà từ nàng, như vậy Miêu Nghị cũng không phải là người tốt. Nam nhân các ngươi muốn nữ nhân người tha thủ trinh tiết, lại là nữ nhân mình, dựa vào cái gì lại đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu nữ nhân chứ?

Triệu Phi nhìn lên trời, không thèm để ý tới nàng. Loại chuyện này lý luận với nữ nhân không rõ ràng. Tai trái nghe, ra bên tai phải là tốt rồi. Trong đầu lúc này cũng đang nghĩ tới thủ hạ tiến cống mấy mỹ thiếp. Phu thê đã ở lâu với nhau, không thể nói không có cảm tình. Thế nhưng cũng không tránh khỏi muốn nếm thử hương vị khác. Không biết hắn học Miêu Nghị lấy mấy tiểu thiếp Ô Mộng Lan sẽ có phản ứng gf. Mấy mỹ thiếp kia rốt cuộc nên thu hay không? Hắn rất là xoắn xúyt.

Cả thần đường, trừ cung chủ các nơi đã sớm chạy tới Thủ Hành cung, Trấn Quý điện tập hợp nghe lệnh. Đám điện chủ đều mang theo đội ngũ đi theo.

Thủy Hành cung Trấn Quý điện đã bị Dương Khánh tạm thời hưởng dụng. Vốn khi hắn biết Miêu Nghị chính thức giết chết Phong Bắc Trần, ai ngờ sau đó lại truyền tới tin tức liên quan tới Tần Vi Vi, triệt để làm cho tâm tình hắn truyền tới đáy cốc.

Trốn ở trong phòng một ngày không đi ra, cái bàn cũng bị lật tung, đồ vật vương vãi trên đất. Thanh Mai và Thanh Cúc sắc mặt không tốt chút nào, lặng lẽ thu thập căn phòng bi phá nát. Thi thoảng trộm nhìn Dương Khánh đứng trước cửa sổ không nói.

Cuối cùng Dương Khánh vẫn lấy ra tinh linh liên lạc với Tần Vi Vi, hỏi nàng rốt cuộc có xảy ra chuyện này hay không.

Nghe Tần Vi Vi nói không có, Dương Khánh lại hỏi thái độ của Miêu Nghị thế nào. Tần Vi Vi nói giống như thường ngày, lúc này dkm ới thở dài một hơi.

Nhưng mà vừa thu tinh linh lại, vẻ mặt hắn đã chuyển thành dữ tợn, ngữ khí âm trầm nói:

- Thanh Mai, ngươi đi sắp xếp một chút, sắp xếp người âm thầm giám sát. Nhân mã thần đạo nếu như có người dám đàm luận chuyện này, giết cho ta. Mặc kệ là ai, ta đều muốn cái đầu của hắn.

Thanh Cúc không khỏi lo lắng, nói

- Đại nhân, loại chuyện này đã sớm truyền ra, giết sợ rằng cũng không thể nào chặn được miệng người.

Dương Khánh lạnh lùng nói:

- Chắc chắn không giữ được, nhưng mà giết một người răn trăm người. Như vậy cũng có thể ngăn chặn được chuyện này công khai tuyền bá ra ngoài. Ta cũng không thể trơ mắt nhìn chuyện xôn xao thành như vậy. Lập tức đi làm cho ta. Trong vòng ba ngày ta muốn nhìn thấy một ngàn đầu người đặt trước mắt.

- Vâng.

Thanh Mai thấy hắn thực sự giận dữ, nàng nhanh chóng lĩnh mệnh rời đi.

Vô Lượng cung, lúc này Miêu Nghị đang tiếp các lộ quân của Vô Lượng quốc quy hàng, danh tiếng đại thịnh. Sau khi ngũ thánh công khai ủng hộ, các lộ quân sử đều lập tức chạy tới.

Vừa mới thấy mặt, xử trí như thế nào, Miêu Nghị đều ném cho bốn người Hùng Uy và Vân Tri Thu thương lượng xử lý.

Vừa mới cho một quân sử lui đi, Tần Vi Vi mang theo sắc mặt khó coi tiến vào chính sảnh.

Nàng vốn còn không biết lời đồn bên ngoài, bên người cũng không có ai dám nói cho nàng biết. Chỉ là vừa rồi Dương Khánh liên hệ hỏi chuyện lại làm cho nàng biết, chuyện này khiến cho nàng sợ hãi.

Thấy vẻ mặt nàng có chút không đúng, Miêu Nghị đứng dậy nghênh đón:

- Vi Vi, nàng làm sao vậy? Nàng không thoải mái sao?

Tần Vi Vi thở dài một tiếng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt hắn, hốc mắt hồng lên, run giọng nói:

- Theieps thân và Phong Bắc Trần quả thực chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi