Miêu Nghị khịt mũi:
- Ta cần bọn họ thừa nhận sao? Đi đại thế giới thì bọn họ có tư cách gì đứng ngang với ta? Cái này cũng xem như bảng giá?
Vân Tri Thu trợn trắng mắt:
- Ngươi đừng quá đáng được một tấc lại muốn tiến một thước, ít nhất chừa chút mặt mũi cho họ. Chẳng lẽ bắt buộc họ cúi đầu ngoan ngoãn nghe lệnh sao? Nếu làm vậy thì thuộc hạ dưới tay họ còn ai nghe lời? Không chừng sẽ chạy qua bên ngươi hết, bọn họ thành người cô đơn, bằng thực lực của bọn họ rất khó đứng vững trong đại thế giới. Không tiếc gả nữ nhi, đệ tử cho ngươi làm thiếp vì cố gắng tranh thủ ích lợi cho mình.
Miêu Nghị nói:
- Ta chỉ nghe thấy ích lợi của bọn họ, bảng giá ta muốn đâu?
Vân Tri Thu nói:
- Bọn họ đã nhìn ra ngươi muốn xem tiểu thế giới như đường lui cuối cùng, họ cũng chung ý nghĩ như vậy, nên hy vọng tiếp tục giữ bề goài như ở tiểu thế giới, kéo dài cục diện lục thánh ngang hàng, mọi người không xâm phạm lẫn nhau. Nhưng bọn họ đồng ý trong tiểu thế giới sẽ nghe lời ngươi, nhưng hy vọng có thể giữ lại chút sĩ diện, bọn họ còn muốn giữ cơ sở trong tiểu thế giới bồi dưỡng ra thân tín để phát triển ở đại thế giới.
- Nên nếu có chuyện thì báo cho bọn họ biết trước một tiếng, không hy vọng ngươi công nhiên ra lệnh lục quốc khiến bọn họ mất mặt. Bọn họ cũng đồng ý chủ động từ bỏ đường tới lui tiểu thế giới, do ngươi khống chế, nhưng không thể cắt đứt chuyển vận giữa họ và tiểu thế giới.
- Bọn họ đồng ý khi đến đại thế giới, lúc cần thiết sẽ hiệu lực cho ngươi, nhưng chỉ hiệu lực trong âm thầm, bọn họ không làm thuộc hạ của ngươi. Nếu sự việc liên quan ích lợi sống chết của họ, ví dụ kêu bọn họ đi chịu chết thì sẽ không nghe lời ngươi. Điều kiện đổi lại là khi họ gặp rắc rối trong đại thế giới, trong phạm vi năng lực của ngươi hy vọng ngươi có thể ra tay giúp một phen. Đây là điều bọn họ hy vọng có được và trả giá khi cúi đầu liên nhân với ngươi.
Miêu Nghị sờ cằm suy tư, lúc trước hắn định tống mấy người này đi đại thế giới để hoàn toàn khống chế tiểu thế giới, giải quyết rắc rối trong tiểu thế giới, cũng lấy được công pháp trong tay lục thánh. Miêu Nghị không ngờ lục thánh chủ động đưa ra ích lợi khác.
Vân Tri Thu lại hỏi:
- Nếu ta lấy công pháp tu hành của bọn họ, cho ta thời gian tất nhiên sẽ nuôi dưỡng ra một nhóm lục thánh khác hiệu lực cho mình, có cần rắc rối với bọn họ vậy không?
Vân Tri Thu khẽ thở dài:
- Này Ngưu Nhị, ngươi không thể liều mạng kiếm tài nguyên nuôi người mãi đựơc đúng không? Ngươi hở chút là đơn độc một mình đi mạo hiểm, việc này không thể tiếp tục lâu dài. Chờ khi tu vi của mọi người càng lúc càng cao thì một mình ngươi có bận hết được không? Một mình ngươi kiếm có thể vĩnh viễn thỏa mãn khẩu vị của mọi người không? Đã nghe nói đạo lý cho người con cá chẳng bằng đưa cần câu đúng không?
- Ngươi hãy nhìn lục thánh của tiểu thế giới và Thiên Đế của đại thế giới đi, đều là người xác định quy tắc. Người kiểm soát quy tắc mới thỏa mãn được ích lợi của mọi người, ràng buộc ích lợi của tất cả tiến tới cho ngươi giành lấy ích lợi càng lớn, càng rộng hơn. Chứ không phải một mình ngươi tự đưa ích lợi ra đi trói mọi người, không ai có cái túi đựng lợi sâu vậy được.
- Cho dù ngươi nuôi dưỡng ra một đợt người thực lực sánh ngang lục thánh, nhưng ngươi nói thật lòng đi, thuộc hạ của ngươi có mấy người có năng lực sánh bằng lục thánh? Người bên cạnh ngươi dư lòng trung thành nhưng không thể chối cãi là bọn họ không có đủ năng lực, bên ngoài tầm tay ngươi cũng nên có ai đó làm việc thay.
Chuyện này này lòng vòng nhức cái đầu, Miêu Nghị không giỏi chuyện này.
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Nhưng đám người này toàn là có dã tâm, sợ là khó khống chế.
Vân Tri Thu nói:
- Người có năng lực đa số đều có dã tâm, nếu ngươi lo lắng thì không cần làm gì hết. Hiện giờ bọn họ đặt quyền chủ động vào tay ngươi để trao đổi, ngươi chiếm tiên cơ còn sợ gì nữa? Nam nhân của Vân Tri Thu ta đây không có chút rộng lượng chứa người, không một chút khí phách nào sao?
Im lặng thật lâu sau Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Thôi được, nàng nói với họ là ta đồng ý rồi, chuyện cưới thiếp thì miễn đi.
Vân Tri Thu thở dài thườn thượt:
- Nếu ngươi không cưới làm sao bọn họ yên tâm? Nói thẳng ra đó không phải kêu ngươi cưới thiếp mà là xếp tai mắt vào bên cạnh ngươi, hoặc nên nói là xếp vào người lỡ có việc thì có thể nói chuyện với ngươi. Nếu dụ dỗ ngươi mê mẩn điên đảo thần hồn cho bọn họ lợi dụng càng tốt. Ngươi không cưới thì họ không yên tâm, cưới đi, nên cưới.
Miêu Nghị lặng im:
- Gia gia của nàng và bên Mục Phàm Quân không biết sao.
Vân Tri Thu nói:
- Cách ngghĩ của họ chắc chắn giống ba người Cơ Hoan. Ta đi bàn việc chắc không xảy ra vấn đề gì, giải quyết triệt để chuyện bên này cũng tốt, sau này chủ yếu tập trung vào bên đại thế giới.
Vẻ mặt Miêu Nghị ủ rũ bổ sung thêm:
- Nói cho mấy người đó là ta đồng ý cũng dược nhưng có một điều kiện, từ nay chấm dứt hội dẹp loạn Tinh Túc Hải.
Vân Tri Thu sửng sốt, chợt nhớ đến điều gì, nàng gật đầu nói:
- Chắc không thành vấn đề.
Chuyện gì cũng nói rõ ra thì dễ xử. Vân Tri Thu không phản đối, Miêu Nghị cũng xuôi theo chấp nhận, không vui cũng không buồn.
Chuyện còn lại do Vân Tri Thu ra tay giải quyết, Miêu Nghị đã đồng ý, đám người Cơ Hoan cũng không ý kiến gì. Bọn họ đồng ý gả mấy nữ nhân vào cửa chọn cùng một ngày tốt, vì họ không muốn kéo dài thêm nữa.
Vậy là lục quốc đều phái người đi chuẩn bị hôn sự, tập trung chuẩn bị trong Vô Lượng Thiên.
Người Thần Lộ Tiên quốc hầu như bị bên Miêu Nghị rút đi hết, Dương Khánh dẫn người chính thức tiến trú Vô Lượng quốc. Môn phái trong Thần Lộ bị Dương Khánh cưỡng ép dời vào Vô Lượng quốc.
Sau đó Dương Khánh chủ trì, thật ra là kết quả Vân Tri Thu sai khiến, có một chuyện khác xảy ra.
Dương Khánh sắp xếp việc xong gã quay về Vô Lượng cung trước.
Ngày nào đó, thừa dịp Túc Chủ tứ phương Tinh Túc Hải đều có mặt, Dương Khánh cùng đi dạo trong vườn hoa tiến lên chặn đường Miêu Nghị, chắp tay thưa:
- Ty chức có chuyện muốn tấu!
Vừa thấy Dương Khánh là Miêu Nghị nhớ tới chuyện của gã và Tần Tịch, cười hỏi:
- Có chuyện gì? Chắc sẽ không ghét bỏ Tần Tịch không đẹp đi?
Mọi người nghe xong cười phá lên, Tần Vi Vi đứng một bên nhoẻn miệng cười.
Dương Khánh nói:
- Ty chức nói chuyện giữ lời, xin Thánh Tôn điều sáu lộ trong mười hai đoàn người Vô Lượng quốc đi Tinh Túc Hải chia nhau đóng giữ, điều năm đoàn người Tinh Túc Hải chia nhau đóng giữ ở Vô Lượng quốc. Tìm nơi thích hợp cho tín đồ cư trú trong Tinh Túc, khai hoang xây thành trong phạm vi lớn, điều nhiều di dân ở lục quốc tới đó!
Mọi người hết cười nổi. Đừng nói người khác, Tần Vi Vi cũng nhìn ra ý đồ của Dương Khánh. Đây là muốn suy yếu lực khống chế của Túc Chủ tứ phương với Tinh Túc Hải.
Vân Tri Thu mặt không biểu tình đứng bên cạnh Miêu Nghị làm bộ như không biết gì.
Thời gian trôi kinh quá