PHI THIÊN

Sư đồ gặp mặt ở khách điếm. Có vài lời Ngọc Nô Kiều không nói nên lời, chỉ bảo Miêu Nghị nhục nhã nàng, nàng hết chịu đựng nổi, ly hôn cũng tốt.

Tư Đồ Tiếu nghe hai thị nữ kể rõ sự thật thì buồn bực. Tư Đồ Tiếu đang định mượn tiền Miêu Nghị thế nhưng Ngọc Nô Kiều mang về tin tức thư bỏ thê, gã không biết nên nói cái gì bây giờ. Về chuyện này Tư Đồ Tiếu không có cách nào chỉ trích Ngọc Nô Kiều, nếu không tại sư phụ như gã thì đồ đệ đã không chịu khuất nhục như vậy.

Nhưng nói đi phải nói lại, sự việc đã thế này, mang tiếng bị bỏ trở về, hại Ngọc Nô Kiều không cách nào gặp mặt người, gã cũng sợ bị Miêu Nghị trả thù. Đồ trong đại thế giới tuy mắc nhưng kích phát lý tưởng cao xa của Tư Đồ Tiếu.

Tư Đồ Tiếu đành khuyên nàng:

- Phu thê với nhau cãi lộn ẩu đả là chuyện thường, sao có thể vì chút việc mà đòi chia tay?

- Đây không phải cải lộn, hắn cố ý nhục nhã ta!

- Ngươi cũng có chỗ không đúng, ngươi có nghe nói nữ nhân nào lúc động phòng túm áo tân lang quan đòi đánh không? Miêu Nghị đang muốn trút giận, ngươi cúi đầu mặc hắn trút giận là sẽ qua.

Tư Đồ Tiếu kể một đống đạo lý, khuyên nhủ nhiều lần rốt cuộc đưa Ngọc Nô Kiều về, gã đích thân đưa người.

Thật ra khi hơi bình tĩnh lại thì Ngọc Nô Kiều không nuốt trôi cơn tức này. Dựa vào cái gì tên khốn đó muốn cưới ta liền cưới, muốn bỏ liền bỏ? Dựa vào cái gì sau này trên đầu ta mang tiếng tiểu thiếp bị Miêu Nghị bỏ rơi?

Trong đình hậu viện Vân Dung quán, khi gặp lại Vân Tri Thu hiếm khi Tư Đồ Tiếu ăn nói khép nép, nói tốt mấy câu cho Ngọc Nô Kiều.

Vân Tri Thu nhiều lần bảo đảm cứ để nàng lo, nàng sẽ khuyên Miêu Nghị lấy lại thư bỏ thê.

Nhưng Tư Đồ Tiếu cứ đòi nói chuyện mặt đối mặt với Miêu Nghị:

- Có thể kêu Miêu Nghị lại đây một chuyến được không? Ta nói chuyện trực tiếp với hắn.

Vân Tri Thu xua tay:

- Việc này để ta nói là được, bây giờ phu quân đang tức giận. Ta biết tính phu quân, giờ mà gặp mặt là không bàn chuyện gì được.

Tư Đồ Tiếu không muốn bàn chuyện đó, gã muốn mượn tiền Miêu Nghị. Ngọc Nô Kiều đã trở mặt với Miêu Nghị, kêu nàng mở miệng thì còn mặt mũi nào. Tư Đồ Tiếu đường đường là một trong lục thánh đành cúi đầu tự mình mở miệng.

- Tốt nhất kêu Miêu Nghị lại đây một chuyến đi, ta có chuyện khác muốn tìm hắn nói chuyện.

Vân Tri Thu biết rõ Tư Đồ Tiếu muốn nói gì, nàng giả bộ móc tinh linh ra liên lạc với hắn rồi nói:

- Miêu Nghị nói có công việc, không tiện tiếp đãi.

Tư Đồ Tiếu không biết nên nói cái gì.

Vân Tri Thu hỏi:

- Nếu không phải chuyện gì quan trọng thì nói với ta cũng được, sau đó ta tự mình đi tìm hắn.

Tư Đồ Tiếu hết sức do dự, không nói nên lời.

Cuối cùng Tư Đồ Tiếu hắng giọng:

- Là vầy, lúc trước không ngờ đồ trong đại thế giới mắc quá, một chốc không chuẩn bị nhiều tiền nên muốn mượn Miêu Nghị một ít.

Ngọc Nô Kiều khoanh tay đứng một bên nghe vậy nghiêng đầu liếc Tư Đồ Tiếu, nàng đã nhận ra điều gì. Có thể khiến sư phụ miễn cưỡng nói ra thì không phải chút tiền, nếu không bất đắc dĩ thì sư phụ đã không mở miệng, cố tình lúc này nàng gây sự với Miêu Nghị.

Vân Tri Thu sảng khoái nói:

- Còn tưởng là chuyện gì, chút tiền đó ta tự quyết định được, không cần tìm Miêu Nghị. Tiền bối Tư Đồ muốn mượn bao nhiêu?

Tư Đồ Tiếu dự một lúc nói:

- Một trăm ức Hồng Tinh!

Thật ra Tư Đồ Tiếu muốn mượn nhiều hơn nữa.

Vân Tri Thu hút ngụm khí lạnh:

- Nhiều vậy? Tương đương với một trăm vạn ức Kim Tinh!

Ngọc Nô Kiều giật nảy mình, người không tiêu tiền trong đại thế giới thì không biết khái niệm này.

Tư Đồ Tiếu nói:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ viết giấy mượn đồ, lợi tức thì từ từ bàn lại, tới lúc đó ta sẽ trả lại cả vốn lẫn lời.

Vân Tri Thu lắc đầu nói:

- Ta có thể đưa số tiền này, nếu không nhiều thì ta tự quyết định được. Nhưng số tiền quá lớn, ta không thể không nói một tiếng với Miêu Nghị, nhưng ra việc thế này.

Vân Tri Thu liếc qua Ngọc Nô Kiều.

Ngọc Nô Kiều cúi đầu cắn môi.

Vân Tri Thu nhìn Ngọc Nô Kiều chằm chằm:

- Vậy đi, Ngọc Nô Kiều cũng là một thành viên của Miêu gia, ta sẽ không khiến nàng khó xử. Chỉ cần Ngọc Nô Kiều nói muốn mượn, nàng gật đầu một cái thì ta sẽ giao tiền cho nàng quyết định, bên Miêu Nghị thì có ta gánh cho. Thế nào?

Tư Đồ Tiếu thở phào, cái này dễ tính. Tư Đồ Tiếu nghiêng đầu nhìn Ngọc Nô Kiều.

Nỗi lòng Ngọc Nô Kiều rối loạn, trước khi trở về nàng ôm ý định tìm Miêu Nghị trút giận, không ngờ gặp việc này. Tục ngữ nói cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, nàng muốn kiên cường thì không thể nói ra câu đó. Nếu nàng nói, khoan hãy nhắc tới Miêu Nghị, đầu tiên nàng phải cúi đầu trước Vân Tri Thu, cầm số tiền từ tay Vân Tri Thu thì sau này nàng phải dè chừng sắc mặt của chính thất.

Vân Tri Thu không gấp, nàng rất có kiên nhẫn bưng tách trà chờ từ từ.

Thấy đồ đệ nửa ngày không lên tiếng thì Tư Đồ Tiếu không biết nên nói cái gì. Tư Đồ Tiếu hiểu ý nghĩ của Ngọc Nô Kiều, nhưng với gã thì đó đúng là thứ vớ vẩn buồn cười. Ngươi đã gả vào cửa thì phải làm ra sự hy sinh, cúi đầu thì có sao? Nếu không thì ta gả ngươi lại đây làm gì?

Tư Đồ Tiếu hắng giọng:

- Các sư huynh của ngươi đang chờ dùng số tiền kia, nếu ngươi không yên tâm thì ta viết biên lai mượn nợ đưa cho ngươi trước?

Câu này hơi quá lớn, Ngọc Nô Kiều đành phải cúi đầu.

Ngọc Nô Kiều khom người hành lễ hướng Vân Tri Thu:

- Phu nhân, nếu tiện thì xin cho mượn!

Vân Tri Thu cười cười, đặt tách trà xuống, lấy một trữ vật thủ trạc ra, nàng đứng lên nhét vào tay Ngọc Nô Kiều:

- Số tiền này tùy ngươi quyết định, làm thế nào là tùy ý ngươi.

Nhìn như cho Ngọc Nô Kiều quyền tự chủ rất lớn nhưng Vân Tri Thu đã tính rõ ràng. Tiền này không phải Vân Tri Thu cho Tư Đồ Tiếu mà Ngọc Nô Kiều lấy từ tay nàng, Ngọc Nô Kiều lấy từ Miêu gia ra.

Thứ hai, Vân Tri Thu là nữ nhân, nàng hiểu rõ nữ nhân nhất. Ngọc Nô Kiều có tính cách như thế thì nàng không ngại đâm thọc quan hệ giữa hai sư đồ.

Ngọc Nô Kiều cúi đầu đưa ngay trữ vật thủ trạc tới trước mặt Tư Đồ Tiếu.

Tư Đồ Tiếu cầm trữ vật thủ trạc liền kiểm kê, một hồi lâu xác nhận số lượng đúng, gã gật đầu thở phào.

Tư Đồ Tiếu lấy ra một khối ngọc điệp đưa cho Ngọc Nô Kiều:

- Tính lãi biên lai mượn tiền thế nào thì ngươi nói đi, sư phụ sẽ không mặc cả, sẽ không khiến ngươi khó xử.

Thế này mà chưa phải là khiến ta khó xử?

Biểu tình Ngọc Nô Kiều phức tạp nhìn sư phụ của mình, nhẹ lắc đầu nói:

- Không lấy lời, không cần biên lai, đệ tử có thể nào không tin sư phụ?

Tư Đồ Tiếu không khách sáo:

- Vậy vi sư không xa lạ với ngươi. Yên tâm, sau này sư phụ sẽ không bạc đãi ngươi!

Mục đích đã hoàn thành, Tư Đồ Tiếu đứng dậy an ủi Ngọc Nô Kiều vài câu rồi từ biệt.

Chờ Tư Đồ Tiếu rời đi, Vân Tri Thu móc ngọc điệp ra nói với Ngọc Nô Kiều:

- Đây là thư bỏ thê Miêu Nghị viết.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi