Miêu Nghị đi lòng vòng trong không gian dưới đất, hắn quét mắt bốn phía tìm kiếm, cuối cùng ngừng lại sau lưng Thận Mê. Lúc trước Miêu Nghị không chú ý, tranh nữ nhân Phi Thiên điêu khắc trên vỏ sò. Miêu Nghị bản năng nhìn vị trí cánh tay nữ nhân Phi Thiển nhẹ nhàng nâng, vì mỗi lần tìm báu vật thì đều giấu ở đó.
Nhưng chỗ bàn tay nâng không thấy kho báu, vị trí đó có một lỗ thủng trên vỏ sò.
Miêu Nghị quát:
- Lão yêu quái, có phải Bạch Chủ giấu gì trong cơ thể của ngươi không?
Vỏ sò tuôn ra khói đen cuồn cuộn, tiếng gào rú thảm thiết không ngớt.
Thận Mê hét to:
- Không có, không giấu gì hết!
Không giấu? Không giấu mới lạ!
Miêu Nghị nhìn chằm chằm cái lỗ thủng, hiểu tại sao đối phương không chịu thừa nhận. Kho báu lần này nằm trong cơ thể lão yêu quái, người giấu kho báu muốn người lấy kho báu phải giết lão yêu quai mới lấy báu vật được. Thử hỏi sao lão yêu quái dám thừa nhận, thừa nhận chẳng khác nào tự tìm chết.
Vốn lúc tìm kho báu Miêu Nghị còn lo đụng những lão yêu quái bị cầm tù có xảy ra chuyện gì không, đặc biệt khi biết kho báu này liên quan tới Bạch Chủ. Miêu Nghị không biết Bạch Chủ tốn công sức như vậy là có ẩn ý gì, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Miêu Nghị xử yêu ngọc trai này vì kết thù nên mới bất đắc dĩ làm, bây giờ biết Bạch Chủ vốn định đưa yêu ngọc trai vào chỗ chết thì hắn không còn lo gì nữa.
Miêu Nghị bay tới trước mặt ngọc trai to, quá hỏi:
- Thật sự không giấu?
Cái đầu người nhô lên từ thịt ngọc mấp máy trong biển lửa đau đớn lắc đầu nói:
- Không có! Tha ta đi, cầu ngươi tha cho ta, lão đầu biết sai rồi!
Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng:
- Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Miêu Nghị lật tay lại, bảo kiếm Hồng Tinh lơ lửng bay lên.
Thận Mê thấy thế kinh kêu:
- Tha mạng!
Miêu Nghị phớt lờ Thận Mê cầu xin, hắn phất tay chỉ.
Vù vù vù vù vù!
Bảo kiếm bắn ra đánh vào con mắt dựng đứng của ngọc trai tinh.
Bóc!
Con mắt tuôn ra chất lỏng, bùm một tiếng phi kiếm xuyên thủng vỏ ngọc trai bay ra, rẽ đường cong bay về rồi bắn tiếp.
- A! A! A...!
Miêu Nghị thi pháp khống chế phi kiếm mỗi khi xuyên thủng thân thể khổng lồ của con ngọc trai một lần là Thận Mê sẽ hét chói tai thảm thiết. Nhưng Miêu Nghị không định dừng tay, hắn không thể giết Thận Mê ngay được, thân thể không có pháp lực che chở mà đã mạnh mẽ như thế, nếu có pháp lực gia cố thì còn dữ dội cỡ nào?
Phi kiếm bay tới lui tốc độ đâm thủng càng lúc càng nhanh, hoàn toàn có xu hướng muốn đâm nát ngọc trai yêu.
Mắt thấy không có đường sống, Thận Mê đau đớn giày vò bỗng hét chói tai:
- Ta liều mạng với ngươi!
Trong biển lửa, con mắt teo lại đột nhiên trướng to, càng phình càng lớn. Miêu Nghị giật nảy mình, hắn cảm nhận dao động pháp lực từ con mắt lồi ra, không biết đối phương muốn phát động chiêu lớn cỡ nào liều mạng với mình. Miêu Nghị chửi thầm Bạch Chủ, những yêu quái trước trấn áp rất giỏi mà sao có mỗi con yêu quái này là còn một chút đường xoay sở, còn bắt người lấy báu vật phải giết yêu quái kia, đây không phải là đang cố ý hố chết người ta sao?
Nhưng nghĩ vậy Miêu Nghị cảm thấy mình đoán lung tung, nếu yêu quái kia thật sự có thể phát động đại chiêu gì thì những cấm chế đã sớm bị yêu quái giải trừ, không đợi đến hôm nay.
Tóm lại Miêu Nghị sẽ không cho đối phương cơ hội phản công nữa, hắn phất tay chỉ một cái, phi kiếm bắn nhanh tới gần con mắt lồi ra.
Bùm!
Phi kiếm đụng trúng, con mắt nổ tung, một quả cầu bảy sắc trong suốt to cỡ nắm tay đột nhiên kéo dài thành kiếm bén trong đoàn chất lỏng bao bọc bắn nhanh tới chỗ Miêu Nghị, tốc độ siêu nhanh, mau đến mức tu vi của hắn không kịp ngăn cản.
Tình thế gấp gáp, Miêu Nghị vỗ một chưởng nhưng vẫn bị chậm, kiếm bén bảy sắc lướt qua bàn tay hắn, nhưng chất lỏng bảo vệ bị tâm diễm đốt thành hư vô lúc đột phá ngoài người hắn. Kiếm bén bảy sắc đột nhiên run rẩy, cuối cùng vẫn đâm vào vị trí linh đài giữa trán Miêu Nghị.
Bùm!
Miêu Nghị đột nhiên ngửa đầu ra sau, bị chấn văng ra sau phun ngụm máu, hắn lảo đảo té xuống đất thụt lùi, giữa trán xuất hiện vài vệt máu. Máu chảy xuống, làn da giữa trán nhô lên to cỡ nắm tay làm cả khuôn mặt Miêu Nghị biến hình. Miêu Nghị cảm giác thứ này muốn từ giữa trán chui vào não hắn, mùi vị giết hết người. Miêu Nghị nhanh chóng vận chuyển Tinh Hỏa quyết ngăn cản.
Quả cầu định chui vào não Miêu Nghị khi tiếp xúc với uy lực của Tinh Hỏa quyết thì phát ra tiếng hét chói tai. Có thanh âm không tồn tại trong hiện thực mà chỉ hét trong đầu hắn:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Bạch Chủ là gì của ngươi?
Miêu Nghị nhắm mắt tập trung đấu pháp với Thận Mê không dám phân tâm chút nào, định luyện hóa dị vật này. Miêu Nghị cảm nhận rõ rệt yêu quái kia định khống chế thần hồn của hắn, không lẽ là đoạt xá trong truyền thuyết? Thận Mê muốn mượn xác hoàn hồn?
Miêu Nghị đoán đúng, Thận Mê muốn đoạt xá hắn. Một vì muốn mượn thể xác của Miêu Nghị tiếp tục sống sót, nhưng cái giá lớn đến mức hắn không thể tưởng tượng. Thận Mê có tu vi gì? Là Hiển Thánh nhất phẩm, kêu một yêu tu cực khổ tu nhiều năm từ bỏ tu vi chiếm thân thể tu sĩ Kim Liên, nếu không phải dường cùng thì ai làm chuyện đó? Cái này tương đương với hủy hoại khổ tu cả đời mình.
Huống chi đoạt xá của Thận Mê khác với bình thường, Bạch Chủ không chỉ phong tu vi của nó còn thi pháp cố định ba hồn bảy vía, nó không thể tụ tập ba hồn bảy vía cùng đoạt xá được. Thận Mê chỉ cưỡng ép sao chép ký ức của mình gửi vào bản mệnh pháp châu ký túc trong thân thể để đoạt xá, tức là thần hồn của nó không thể rời khỏi thể xác quá lâu, vừa rời khỏi thể xác phải tìm đến kí chủ không thì ký ức sẽ nhanh chóng biến mất. Không giống tụ tập ba hồn bảy vía lại rồi từ từ tìm kí chủ, Thận Mê không làm được điều đó nên đành liều một phen, không đến phút cuối thì nó không sử dụng chiêu này.
Nhưng khiến Thận Mê thấy kinh hoàng là phát hiện đụng phải Tinh Hỏa quyết. Gặp Tinh Hỏa quyết có thể khắc chế tạp niệm thất tình lục dục, chút xíu ký ức Thận Mê sao chép trên pháp châu không chịu nổi chúng nó phá.
Thận Mê kinh hoàng, vì cầu sinh nên nhanh chóng khống chế chút pháp lực ẩn chứa trên pháp châu mở một không gian giữa trán Miêu Nghị, nó muốn trốn tránh.
Nhưng Miêu Nghị đã triệu tập tâm diễm bao vây tiễu trừ, Thận Mê gấp gáp nhanh chóng khống chế pháp châu chiết xuất, trên pháp châu nhanh chóng vươn ra mấy sợi máu gắn liền mạch máu trên đầu Miêu Nghị, muốn kết hợp pháp châu và Miêu Nghị thành một, làm hắn bị thương nó tức là tổn thương bản thân.
Nhưng Thận Mê có chó cùng rứt giậu cũng vô ích, đối diện Tinh Hỏa quyết quét tới, chút ý thức cuối cùng của nó thành tro bụi.
Trước khi tan vỡ Thận Mê như chợt nhận ra điều gì, trong đầu Miêu Nghị vang lên tiếng gào vô cùng thê lương:
- Bạch Chủ, ngươi ác lắm, cho dù ta có sai nhưng ta ở dưới tay Yêu Chủ không có công lao cũng có khổ lao, ngươi thậm chí không cho ta cơ hội đầu thai chuyển kiếp, nhốt ta nhiều năm còn muốn ta hồn phi phách tán, còn gài bẫy cướp thiên nhãn của ta, mưu kế đúng là sâu!
Thời gian trôi kinh quá