Chưa xong, Vân Tri Thu chợt nhớ ra điều gì:
- Quên nữa, sợ là tỷ muội Lang Huyên sẽ giúp đỡ che giấu, bên Hồng Trần thì không hé răng. Ngưu Nhị, ngươi đi cách vách kêu hai thị nữ của Hồng Trần đến hỗ trợ đi.
Miêu Nghị bất đắc dĩ nói:
- Thu tỷ nhi, vừa phải thôi, có cần phải khoe khoang vậy không?
- Ta vui!
Vân Tri Thu liếc xéo:
- Ngươi không thích ta vui vẻ sao?
Đệt!
Miêu Nghị không nói gì nữa, hắn lắc đầu đi. Miêu Nghị ra khỏi động tiên, đi tới kế bên, lại vào động tiên của Hồng Trần.
Miêu Nghị nói với Tử Vân, Tử Hoa tiến lên đón chào:
- Phu nhân kêu hai ngươi đi qua một chuyến.
Hai nữ nhân rời đi:
- Tuân lệnh!
Miêu Nghị nhìn đông ngó tây, kêu lên:
- Hồng Trần!
Giọng Hồng Trần nhẹ nhàng phát ra từ vườn hoa:
- Bên này!
Miêu Nghị nghe tiếng bước tới, thấy Hồng Trần vẫn ngồi xếp bằng trong đình tu luyện.
Miêu Nghị chắp tay sau lưng đi vào, co chân ngồi xuống, hỏi:
- Cả ngày ở trong này không khó chịu sao? Dường như nàng chưa thật sự xem Thiên Nhai bên ngoài, có rảnh đi ra hít thở không khí đi.
Hồng Trần mỉm cười gật đầu, yên lặng một lúc nàng hỏi:
- Vân Tri Thu tìm hai người đó có việc gì không?
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Kêu hai người đi làm việc, chắc một, hai ngày không về được, trong thời gian ngắn không có ai hầu hạ nàng.
Hồng Trần lắc đầu nói:
- Ta không cần người hầu hạ.
Miêu Nghị nhìn quanh, nơi này chỉ còn lại cô nam quả nữ, Tử Vân, Tử Hoa tạm thời không quấy rầy.
Miêu Nghị nhìn Hồng Trần, cười hỏi:
- Đám nữ nhân bên kia làm ầm ĩ, ta tạm thời không tiện trở lại phủ thống lĩnh, ở chỗ nàng vài ngày được không?
- Khách sáo rồi, đây cũng là nhà của phu quân, ta không có quyền ngăn cản. Phu...
Hồng Trần nói một nửa thì ngừng, thấy ánh mắt hắn là lạ nhìn mặt mình chằm chằm, nàng đã hiểu Miêu Nghị nói muốn ở lại đây vài ngày là có ý gì.
Hồng Trần bình tĩnh hỏi:
- Phu quân muốn ôm ta?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Tú sắc khả cơm, đúng là ta muốn, nếu nàng không phản đối.
Hồng Trần lặng thinh, chậm rãi đứng dậy nói:
- Ta đi tắm.
Miêu Nghị đột nhiên nắm tay Hồng Trần, kéo nàng té vào ngực mình, cười nói:
- Cùng nhau đi.
Hồng Trần lúng túng nói:
- Ta không trải qua loại chuyện này, không quen lắm, sợ là không thoải mái được, phu quân làm vậy ta càng căng thẳng hơn.
Miêu Nghị ôm eo mềm, tay chậm rãi nâng cằm nàng lên, hắn cười:
- Có lần đầu tiên thì sau này có lẽ ta sẽ thường tới, từ từ thành thói quen.
Hồng Trần lặng im một lúc, nhẹ gật đầu gần như không thấy thấy, nàng không nói xem như ngầm chấp thuận. Miêu Nghị đứng lên, rất bá khí ôm Hồng Trần kiểu công chúa bước nhanh vào trong, hắn hành động tự nhiên, như lẽ tất nhiên.
Miêu Nghị toát ra khí chất say nằm chân mỹ nhân, tỉnh chấp quyền thiên hạ. Lúc mới ra đời hắn đối diện tự ti, tấm lòng son yên phận, bây giờ thứ đó không có trên người Miêu Nghị nữa. Từ lúc có thực lực thì bất giác tâm tính của Miêu Nghị đã thay đổi.
Bên cạnh bồn tắm, Hồng Trần khom người thò tay thử nước ấm, bàn tay mềm khuấy tới khuấy lui trong nước, nàng giữ động tác này đã rất lâu. Hồng Trần không biết tiếp theo nên đối diện người đứng phía sau như thế nào, nàng chưa từng cởi áo trước mặt nam nhân. Có người tháo trâm cài tóc của nàng ra, mái tóc huyền rũ xuống. Dây lưng đỏ bị kéo ra, đôi tay bắt đầu từ bả vai nhẹ nhàng cởi áo nàng, bắt đầu từ bả vai trắng trẻo lộ ra trong không khí...
Toàn thân nàng trần truồng, đầu ngón tay của ai đó chạm vào làm Hồng Trần không kìm được run rẩy. Từ đầu tới đuôi Hồng Trần không nhìn người sau lưng, hai tay ôm ngực bước vào bồn tắm, ngồi trong nước vẫn cứ hai tay ôm ngực. Hồng Trần cảm giác có người nắm hai tay nàng kéo ra đôi tay bảo vệ ngực, nàng hơi chống cự một chút rồi bỏ cuộc, hai tay rũ trong nước. Có người xoay mặt Hồng Trần lại, nàng thấy khuôn mặt Miêu Nghị.
Đôi mắt trong veo giấu thẹn thùng, mũi ngọc môi son, mặt mày như tranh. Miêu Nghị vuốt ve khuôn mặt này, hắn nhớ cảnh năm xưa gặp gỡ ở thành cổ Trường Phong.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở Hồng Trần rối loạn, nàng khẽ nói:
- Ta rất căng thẳng!
Đáp lại Hồng Trần là hành động thực tế, Miêu Nghị nâng cằm nàng lên, nhấm nháp môi son, nhẹ nhàng, chậm rãi, tỉ mỉ, cuối cùng ôm hẳn thân thể mềm mại vào lòng, nếm sâu hơn nữa.
***
Bồng môn mới nếm vị khách đến, ngày đẹp ngắn ngủi trời lại sáng. Miêu Nghị tỉnh lại từ mùi vị tuyệt vời đêm qua, hắn duỗi lưng, cảm giác toàn thân thoải mái. Miêu Nghị bỏ dậy, trong phòng không thấy Hồng Trần, chỉ còn mùi hương vấn vương. Miêu Nghị vén chăn, chợt nhìn thấy đốm đỏ.
Miêu Nghị xuống giường, ngâm mình trong bồn tắm đã chuẩn bị nước nóng sẵn. Miêu Nghị ra cửa tìm người, thấy Hồng Trần trong vườn hoa, nàng vẫn khoanh chân tĩnh tọa trong đình.
Hồng Trần nghe tiếng mở mắt ra, nhẹ gật đầu với hắn:
- Đã tỉnh?
Vẻ mặt Hồng Trần ung dung bình tĩnh như thể nữ nhân đêm qua bị giày vò không phải là nàng, như thể giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.
Miêu Nghị đi tới ngoài đình, mỉm cười nói:
- Nàng thật là không biết cách hầu hạ người.
Hồng Trần bình tĩnh hỏi:
- Còn cần ta làm cái gì?
Miêu Nghị nghẹn họng:
- ...
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ đêm qua nàng không thoải mái?
Hồng Trần ngẫm nghĩ, đáp thật:
- Ban đầu khó chịu nhưng sau đó thì tốt, cảm giác rất thoải mái, tốt hơn ta tưởng tượng, ta không bài xích.
Miêu Nghị xoa trán, đã vậy rồi nhưng sao hắn cảm giác không thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Miêu Nghị hỏi:
- Chẳng lẽ nàng không muốn nói chút gì với ta sao?
Hồng Trần đáp:
- Không biết nói cái gì.Phải rồi, vết thương trên trán phu quân là cái gì, sao cảm giác nó không có dấu hiệu khép lại?
Miêu Nghị chỉ vào trán mình:
- Nếu ta nói mình mọc ra con mắt thứ ba thì nàng có tin không?
Hồng Trần lắc đầu nói:
- Không tin!
Thái độ và cảm giác của Hồng Trần chẳng hề quanh co lòng vòng, nàng không muốn giấu diếm Miêu Nghị cái gì, trực tiếp biểu đạt lời trong lòng.
Miêu Nghị cười nói:
- Hy vọng nàng sẽ không sợ, nhìn kỹ đây!
Miêu Nghị hắm mắt lại, Hồng Trần nghiêng đầu nhìn hắn, ban đầu vẻ mặt của nàng còn bình tĩnh nhưng sau đó mắt sáng trợn to vì nàng thấy vết thương dựng đứng giữa trán hắn chậm rãi mở ra. Hồng Trần nhìn một con mắt lộ ra từ miệng vết thương, một con mắt trong suốt bảy sắc, vết thương kia biến thành con mắt dựng đứng.
Hồng Trần hé môi, trong mắt và trên mặt tràn ngập giật mình, khó tin.
Ngay sau đó còn xảy ra chuyện càng khoa trương hơn, từ con mắt bảy sắc bắn ra một cột sáng bảy sắc khuếch tán thành hình quạt, dài cỡ mấy chục trượng, rất là đồ sộ, cho cảm giác kinh tâm động phách. Hồng Trần không ngồi yên được, nàng đứng bật dậy, trong mắt sáng tràn đầy giật mình, nàng biến sắc mặt nhìn Miêu Nghị chằm chằm.
Miêu Nghị cũng biến sắc, không như cảnh đã thấy trong hang dưới lòng hồ ở Tiên Hành tinh, hắn phát hiện tầm mắt không bị chặn thì con mắt thứ ba lướt qua bờ tường thấy căn phòng bên ngoài động tiên, xuyên qua cửa sổ bắn lên khung trời thấy trời sao mênh mông.
Thời gian trôi kinh quá