Vân Tri Thu khẽ thở dài:
- Thật sự muốn xuống tay sao?
Vân Tri Thu đứng dậy, xoay người chau mày nhìn ao nước phản chiếu ánh đèn trong đình.
Miêu Nghị liên tiếp bày tiệc, thời gian dài không đến Vân Dung quán là Vân Tri Thu đoán được hắn lên kế hoạch sắp ra tay. Miêu Nghị cố ý né tránh vì không muốn nghe Vân Tri Thu khuyên nhủ. Khi biết đám chưởng quầy cửa hàng tập hợp ở Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu là Vân Tri Thu biết ngay sắp có chuyện, không chừng đêm nay sẽ rõ ràng mọi thứ, nên nàng phái người xem chừng tình hình Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu.
Một bóng đen vụt qua hồ nước, Vân Tri Thu ngước lên nhìn, thấy mấy nhóm người Thiên Đình vụt qua.
Vèo!
Vân Tri Thu bay nhanh lên nóc nhà cửa hàng. Thiên Nhi, Tuyết Nhi, Mộc Tượng đáp xuống theo. Người Thiên Đình bay lung tung trên bầu trời Thiên Nhai, lên rồi xuống xông vào các cửa hàng, thỉnh thoảng có tiếng quát nạt vọng ra.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhìn nhau.
Gió đêm phất vào mặt, ánh mắt Vân Tri Thu mông lung buông tiếng thở dài:
- Ngưu Nhị, quả nhiên ngươi vẫn ra tay.
Thất Tinh cửa hàng, Từ Đường Nhiên lần thứ hai quang lâm theo cùng một cách, dẫn người xông vào.
Từ Đường Nhiên chắp tay sau lưng dẫn người đi vào, sắc mặt âm trầm. Dù Từ Đường Nhiên cũng lo hậu quả làm như vậy nhưng gã phải công nhận quá trình hành động rất sướng.
Không sướng không được. Trăm năm qua đã sống thế nào? Đường đường là thống lĩnh khu tây thành thấy đám chưởng quầy cửa hàng phải thấp cổ ba phần, còn ép người dưới tay cúi đầu theo mình, gã suýt tức chết. Mới rồi liên tục đóng cửa vài tiệm, nhìn những khuôn mặt trước kia vẫy đuôi bây giờ đổi thành kinh hoàng van xin thì Từ Đường Nhiên cảm giác đã lấy lại uy phong thống lĩnh khu tây thành.
Có người chỉ vào Từ Đường Nhiên, rống to:
- Từ thống lĩnh, các người muốn làm gì?
Đám người trong cửa hàng cầm hàng giằng co với người Thiên Đình lao vào tiệm, công khai dùng vũ lực bảo vệ cửa hàng.
Khiến Từ Đường Nhiên giật mình là có một người giữa trán hiện Thải Liên nhị phẩm, không ngờ có tu sĩ Thải Liên tọa trấn.
Từ Đường Nhiên nhanh chóng lật tay ném đầu Điền Phong Hạo ra, lạnh lùng nói:
- Điền Phong Hạo cấu kết phản tặc ý đồ mưu hại đại thống lĩnh, ám sát bị lộ hiện đã đền tội. Chẳng lẽ các ngươi cũng là dư nghiệt phản tặc muốn tạo phản sao? Hãy nghe kỹ cho ta, bốn cửa thành đã bị đóng, các ngươi không trốn ra được. Ai bó tay chịu trói, điều tra rõ không dính dáng gì sẽ miễn cho khỏi chết, người chống đối sẽ xử như phản tặc, giết không tha!
Tu sĩ Thải Liên nâng cái đầu Điền Phong Hạo còn đọng lại biểu tình kinh hoàng, xác nhận đúng là người, là đầu của Điền Phong Hạo thật trăm phần trăm. Tu sĩ Thải Liên không rõ đối phương nói thật hay giả, nếu đúng thật thì gã không gánh nổi hậu quả chống cự. Quan trọng nhất là nếu không ai ra lệnh gánh vác việc này thì trong tình huống bình thường người nào dám tự tiện đánh với người Thiên Đình? Gã không dám tự quyết định điều đó.
Từ Đường Nhiên thấy tu sĩ Thải Liên do dự, gã không cho đối phương có cơ hội nghĩ nhiều, gã lùi lại đám đông đứng sau mình một bước, sẵn sàng thấy tình hình không ổn liền chạy trốn.
Từ Đường Nhiên vung tay:
- Bắt giữ!
Một đống khổn tiên thằng lập tức bị ném ra, mấy tiểu nhị nhìn hướng tu sĩ Thải Liên, thấy gã đứng yên không nhúc nhích thì những người khác không dám chống cự.
Trói đám người này lại xong một nhóm khác nhanh chóng tiến lên khống chế, bỏ bọn họ vào túi thú.
Từ Đường Nhiên thở phào, quay đầu chỉ vào Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường, hai thuộc hạ thân tín:
- Ngươi, ngươi, ngươi và ngươi theo ta đi ra phía sau xem xét. Những người khác cẩn thận điều tra nơi này cho ta!
Một nhóm quan binh như sói như cọp lục lọi kệ tủ, việc làm đầu tiên là dọn dẹp hàng hóa đáng giá trong cửa hàng.
Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường đi theo Từ Đường Nhiên vào trong nhìn cảnh này mà đau răng, đây không phải quan binh của Thiên Đình, giống ăn cướp hơn.
Từ Đường Nhiên đi vào hậu đường, dừng lại trên hành lang tầng lâu, gã nhìn quanh quất một lúc rồi vung hai tay:
- Lục tìm cho ta!
Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường, hai thân tín lướt qua Từ Đường Nhiên. Bọn họ mới lao lên trước mặt Từ Đường Nhiên thì gã lật tay ném hai sợi khổn tiên thằng ném ra, một cái là khổn tiên thằng ném Tử Tinh, một cái là Kim Tinh.
Trong khoảng cách gần, lại ở tình huống như vậy, Từ Đường Nhiên đột nhiên đánh lén là điều không ai ngờ đến.
Cung Vũ Phỉ đột nhiên bị khổn tiên thằng ném Tử Tinh trói, nàng vụt ngoái đầu. Từ Đường Nhiên cầm bảo thương Hồng Tinh bỗng đâm ra. Cung Vũ Phỉ bị trói không thể đỡ, biểu tình kinh hoàng bay ra sau nhưng đã muộn, đầu thương keng một tiếng đâm thủng giáp vàng ghim vào trái tim nàng.
Hai thân tín của Từ Đường Nhiên cũng đột nhiên đánh lén ấn Lý Hoàn Đường xuống, một người ôm chặt và bịt miệng gã lại, một người thì nhanh chóng huơ đao cắt cổ gã. Lý Hoàn Đường xoe tròn mắt, máu phun ra từ cần cổ, sau đó gã lại bị chém một nhát đao.
Cung Vũ Phỉ đoán được ai muốn đưa mình vào chỗ chết, nàng muốn lớn tiếng hét to để người ta biết mình chết oan:
- Ngưu...!
Từ Đường Nhiên không cho Cung Vũ Phỉ cơ hội đó, gã nhấc chân liên tục đá mạnh trúng ngay hàm răng của nàng, đạp bay lời nàng sắp hét ra, nửa khuôn mặt lõm vào.
Giải quyết Lý Hoàn Đường xong hai thân tín đứng dậy gật đầu với Từ Đường Nhiên.
Từ Đường Nhiên rút thương ra, nhấc chân khều xác Lý Hoàn Đường, khẳng định người đã chết thì gã bước tới trước mặt Cung Vũ Phỉ co giật dưới đất.
Từ Đường Nhiên chĩa thương khều khuôn mặt biến hình của Cung Vũ Phỉ, cười khẩy nói:
- Chắc ngươi còn chưa nếm mùi nam nhân đúng không? Chết thế này hơi tiếc, nhưng hết cách, không nhìn xem mình có mấy cân mấy lượng, rảnh rỗi góp vui làm gì. Đại thống lĩnh là người cho ngươi trêu vào dược sao?
Phập!
Từ Đường Nhiên đâm một thương vào người Cung Vũ Phỉ khiến nàng tắt thở, gã rút thương ra ngoắc tay:
- Mau lên, tay chân lanh lẹ chút, ngụy trang xử lý vết thương của nàng ta đi.
Hầu như không gây ra chút động tĩnh gì, Cung Vũ Phỉ và Lý Hoàn Đường sau khi bị đánh lén rồi bị giải quyết nhanh chóng.
Thời gian trôi kinh quá