Chỉ là sau khi chém xuống một đao này, Từ Đường Nhiên nhìn về phía nhân mã trung quân đông nghịt, tay chân có chút tê dại. Hắn biết mình xong rồi. Một khi những người này xông vào, chính mình sẽ không có bất kỳ đường sống nào đáng nói.
- Ngưu Hữu Đức...
Ba người Bùi, Ngô, Hành kinh sợ hét lớn. Bị ánh mắt đầy sát khí vào tức giận của Miêu Nghị công kích, Dương Khánh đã ý thức được vấn đề của mình. Hắn cũng không do dự nữa, lật tay nhận lại thanh đao, vung tay chính là một đao chém xuống. Đầu Khang Chi Lộc theo dòng máu nóng rơi xuống đất.
Đầu của hai vị phó đại thống lĩnh nắm giữ binh quyền Hắc Hổ Kỳ hiện tại đột nhiên bị chém ở trước mặt của mọi người. Rất nhiều người chấn động. Bình thường hai vị phó đại thống cao cao tại thượng cứ như vậy bị chém ở trước mắt bọn họ? Toàn bộ trung quân trên dưới đều ồ lên.
Trên dưới Lục Chỉ Môn nhìn thấy một cảnh tượng như vậy cũng sợ ngây người.
Ba người Bùi, Ngô, Hành kinh ngạc đến đờ đẫn. Hơn nữa, khi chợt phát hiện ra ánh mắt lạnh lẽo của Miêu Nghị nhìn chằm chằm về phía ba người bọn họ, trong lòng bọn họ chợt i giật mình. Ngay lập tức, bọn họ ý thức được, tiếp theo Miêu Nghị sẽ lấy ba người bọn họ ra khai đao. Ba người có thể khẳng định, Ngưu Hữu Đức này không tiếc áp dụng thủ đoạn kịch liệt như thế, đơn giản chính là một chút đường lui cũng không cho mình, làm sao có thể lại cho ba người bọn họ một đường lui. Cho dù hiện tại ba người bọn họ dẫn dắt nhân mã thần phục nhận chủ, Ngưu Hữu Đức cũng nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ.
Đã như vậy, bọn họ cũng không quan tâm, sau đó sẽ có người nào tới làm đại thống lĩnh nữa. Đã đến trình độ này, qua được cửa ải trước mắt rồi mới nói.
Ba người trao đổi ánh mắt, đang muốn mở miệng, Miêu Nghị đã vung thương chỉ tới, gầm lên:
- Ba người các ngươi là người phương nào, vì sao ở đây gây xích mích quân tâm?
Ba người không đáp, chỉ để ý lớn tiếng kêu lên:
- Phá Pháp Cung chuẩn bị!
Nhưng tất cả nhân mã trung quân nhìn xung quanh. Những người có cung tên trong tay giống như giơ lên, lại không phải giơ lên. Tất cả đều có vẻ tương đối do dự. Chỉ có thân tín của ba người giơ cung tiễn lên. Tình hình như vậy nhất thời khiến ba người vừa sợ vừa giận, lại gầm lên:
- Phá Pháp Cung chuẩn bị, người nào kháng lệnh, chém!
Miêu Nghị lại chợt cắt ngang một tiếng.
- Có người nào biết ba người bọn họ là ai không?
Đám người Dương Triệu Thanh cảm thấy kỳ quái. Vì sao hắn biết rõ còn hỏi? Bọn họ cũng không tin hắn, đến bây giờ hắn còn không nhìn ra ba người này là ai. Nhận được ánh mắt hội ý của Miêu Nghị, Dương Khánh lớn tiếng hô to nói:
- Ba người đó là ba vị thiên tướng còn sót lại của trung quân. Ngô Phong, Bùi Lai Minh, Hành Quảng Linh!
Miêu Nghị nhất thời giận tím mặt, vung thương chỉ về phía ba người.
- Thiên tướng dưới trướng của bản tọa không ngờ gây xích mích trung quân, phạm thượng làm loạn bản tọa, còn dám nói khoác không biết ngượng nói “người nào kháng lệnh, chém”. Thật sự quá mức vô sỉ. Đến tột cùng là ai đang kháng lệnh!
Hai người Khang, Diêu vừa chết, tâm tư của những người phía dưới đã loạn. Bùi, Ngô, Hành thấy mình luân phiên hạ lệnh không ngờ không được hưởng ứng lớn, trong lòng sốt ruột. Bọn họ vốn phải trực tiếp xông lên giải quyết Miêu Nghị mới tốt. Nhưng bị đại trận phòng hộ ngăn cản, bọn họ không có cách nào thực hiện được. Lúc này bọn họ mới phát hiện, mình ngàn vạn lần không nên từ bên tỏng đại trận rút đi. Hiện tại không thể không cố gắng ổn định quân tâm. Bùi Lai Minh vung thương chỉ về phía Miêu Nghị phản bác.
- Ngưu Hữu Đức, ngươi trục xuất đệ huynh trung quân, vu oan cho hai vị phó đại thống, tàn sát huynh đệ của mình, nhất định không thể được Hắc Hổ Kỳ dung thứ!
Hắn nhìn ngược lại về phía nhân mã bên dưới, quát:
- Các huynh đệ, hắn đã xem chúng ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Một khi để hắn đắc thế, hai vị phó đại thống chính là vết xe đổ. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Tạm thời lấy thủ cấp của hắn về chờ lệnh, trả lại Hắc Hổ Kỳ một sự thái bình!
- A!
Hắc Thán ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, lơ lửng trên không trung lắc đầu.
Đứng ở phía trên, Miêu Nghị phất tay lấy ra hai khối ngọc điệp, quát to:
- Khang Chi Lộc, Diêu Viễn Sơ muốn mưu đồ lấy quyền lớn Hắc Hổ Kỳ, xui khiến nhân mã Hắc Hổ Kỳ làm loạn, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Còn đây là lời nhận tội do chúng tự tay viết. Bên trong còn khai có Bùi Lai Minh, Hành Quảng Linh, Ngô Phong làm đồng lõa. Tội trạng này ít ngày nữa sẽ báo lên Hắc Long Tư. Bản khai nhận tộ của Khang, Diêu tự tay viết ở đây. Chẳng lẽ trung quân cũng muốn chôn cùng với ba tên tặc Bùi, Hành, Ngô hay sao?
Đám người Dương Khánh liếc mắt nhìn Miêu Nghị. Bọn họ thật sự không biết hai người Khang, Diêu viết xuống tội trạng lúc nào. Tất nhiên bọn họ đều biết đó là giả.
Nhưng hiệu quả lời này truyền ra quả thật không tệ. Trung quân lòng người vốn dao động, lại thêm lời này tàn phá, tất nhiên càng thêm dao động. Không ít người âm thầm châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.
Quân tâm đại loạn. Bùi, Ngô, Hành thầm nghĩ không ổn. Ngô Phong gầm lên:
- Các huynh đệ không nên tin vào chuyện hoang đường của hắn. Hai vị phó đại thống làm sao có thể viết ra tội trạng gì!
Ngay sau đó Miêu Nghị gầm lên một tiếng:
- Trung quân nghe lệnh. Bùi Lai Minh, Ngô Phong, Hành Quảng Linh nhiễu loạn quân tâm, phạm thượng làm loạn, hiện hình ở trước mặt mọi người. Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, không thể chống chế. Ngay lập tức bãi miễn chức thiên tướng của ba người, tử hình ngay tại chỗ! Tòng phạm nào bị ba tên tặc xui khiến, người nào nguyện bỏ gian tà theo chính nghĩa, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Người nào giết ba tên tặc kia, có công. Xét mức công lao sẽ đề bạt làm Phó thống lĩnh và thiên tướng trung quân! Bản tọa ở trước mặt mọi người lập ngôn, quân lệnh như núi, tuyệt không nuốt lời. Ai dám đứng ra lập công đầu, lấy thủ cấp của ba tên cẩu tặc kia?
Quân tâm vốn rối loạn, lại thêm lời ấy, bầu không khí toàn bộ trung quân nhất thời thay đổi. Ánh mắt của không ít người bắt đầu sáng lên, nhìn về phía ba người Bùi, Ngô, Hành. Ba người lập tức cảm nhận được một cảm giác mưa núi trút xuống. Ánh mắt mọi người thật sự khiến ba người hãi hùng khiếp vía.
Lúc này trong lòng ba người vừa kinh hãi lại khủng hoảng, chỉ có thể bi thương. Sau khi Ngưu Hữu Đức này đi tới Hắc Hổ Kỳ không có quyền không có thế. Thứ hắn có chỉ là đại nghĩa. Chính là một đại nghĩa được phía trên bổ nhiệm làm thống soái Hắc Hổ Kỳ.
Thời gian trôi kinh quá