Chương 22: Mới vừa rời núi (3)
Trần Phi cũng sảng khoái, lấy ngọc điệp ra tại chỗ, dùng pháp lực viết thư trong đó giao cho Miêu Nghị, bảo hắn mang thư đi tìm bạn tốt của y Tào Định Phong là được.
Ngày sau Miêu Nghị mới biết mình thuần túy là vô cùng may mắn, nếu như không được Trần Phi tiến cử, mình chỉ là một tán tu mới vừa rời núi, tu vi lại thấp căn bản là rất khó gia nhập dưới quyền các lộ Quân Sứ.
Thiên hạ có rất nhiều tán tu, nhưng có thể gia nhập dưới quyền các lộ Quân Sứ không nhiều lắm, nguyên nhân không vì gì khác, cơ hồ hết thảy đều bị thế lực các môn các phái lũng đoạn, dĩ nhiên là các môn các phái phải bồi dưỡng người của mình.
Mà Trần Phi bằng lòng xuất thủ chủ động giúp một tay tự nhiên cũng là vì báo ân, báo đáp Miêu Nghị đã cứu cháu mình. Một người thân ở thế tục của y được Miêu Nghị cứu mạng, rất là cảm kích trong lòng.
Sáng sớm hôm sau Trần Phi không giữ khách, ngược lại thúc giục Miêu Nghị lên đường nhanh nhanh một chút.
Không phải là y không muốn chiêu đãi Miêu Nghị thêm một thời gian, mà là sợ chậm sẽ sinh biến, sợ Miêu Nghị đi Phù Quang động chậm trễ danh ngạch sẽ bị người của những môn phái khác chiếm mất.
Y phục ngựa cỡi cộng thêm một ít lộ phí là lễ vật mà Trần Phi tiễn hành.
Ngựa là tuấn mã bình thường, trong tay Trần Phi cũng không có long câu cho hắn.
Bất quá ngược lại Trần Phi lệnh cho thợ rèn giỏi trong thành làm suốt đêm, lấy thép ròng chế tạo một thanh ngân thương tặng cho Miêu Nghị. Để cho khách nhân vác một cây côn gỗ rời đi thật sự là quá khó coi.
Sau khi rời đi Đông Lai thành, Miêu Nghị hào khí bừng bừng nhảy lên tuấn mã cầm ngân thương, chạy gấp một mạch.
Cước lực của ngựa thường tự nhiên không thể so với long câu, thậm chí còn chậm hơn cả Miêu Nghị dùng pháp lực của mình phi hành. Thế nhưng lão Bạch đã từng nói với hắn, ra ngoài có thể không tiêu hao pháp lực vậy cố gắng đừng tiêu hao, nếu không tới lúc gặp phiền phức sẽ thật sự phiền phức.
Ngự pháp phi hành đường dài đúng là quá mức tiêu hao pháp lực, chỉ có thể chịu nhịn ngồi ngựa chạy, mấy ngày sau Miêu Nghị mới chạy tới Phù Quang thành.
Sau khi lấy thân phận tiên nhân tìm được quan thủ thành hỏi rõ vị trí Phù Quang động, Miêu Nghị lại đổi ngựa với quan thủ thành sau đó hấp tấp lên đường.
Không có biện pháp, Miêu Nghị đang cần đi gấp, thể lực ngựa kia tiêu hao quá lớn, đã không thích hợp lên đường nữa. Bất quá Trần Phi cho hắn bảo mã, quan thủ thành đổi với hắn cũng rất vui lòng.
Phù Quang động ở trong thâm sơn cách bốn mươi dặm bên ngoài Phù Quang thành, ẩn trong mây mù lượn quanh, cũng không phải dễ dàng bị người quấy rầy.
Theo suy nghĩ của Miêu Nghị, Phù Quang động hẳn là một động phủ giống như sơn động thông thường, bằng không vì sao gọi là động?!
Nhưng khi hắn đi tới trước sơn môn mới phát hiện ra không phải là như vậy. Trên sườn núi có đình đài lầu các đan xen, hợp với thâm sơn khê cốc mây mù lượn quanh, đúng là có vài phần như tiên cảnh.
Bất quá tựa hồ nơi đây vừa trải qua tai nạn gì đó, bên ngoài sơn môn ngổn ngang một mảnh, thế núi sụp đổ, cây cối gãy nằm ngổn ngang. Ngay cả cổng sơn môn cũng vỡ ra đầy đất, lúc này có thật nhiều bá tánh bình dân đang tập trung dọn dẹp chỉnh đốn hoàn cảnh.
Bên dưới cổng sơn môn vỡ, một lão nhân mũi đỏ hông đeo bầu rượu đang ngồi trên thú đá, sau lưng đeo hai cây đại phủ, y phục xốc xếch nhàu nát, toàn thân đầy mùi rượu, vừa nhìn cũng biết là lão tửu quỷ, bất ngờ đưa tay ngăn cản Miêu Nghị.
- Tiểu tử, sao không mở mắt ra xem thử đây là địa phương nào, là nơi ngươi có thể xông loạn sao?
Lão đầu nhảy xuống thú đá, trợn mắt dọa người, Mi Tâm nổi lên quang ảnh hoa sen màu trắng nở ba cánh, rõ ràng là tu vi Bạch Liên tam phẩm.
Miêu Nghị có hơi buồn bực, phát hiện dường như tu vi của mình thật sự quá thấp, xuống thuyền vừa lên bờ liên tiếp đụng phải hai tu sĩ Bạch Liên tam phẩm.
Hắn tung mình xuống ngựa, cầm thương ôm quyền nói:
- Mạo muội quấy rầy, kính xin bao dung, vãn bối được người nhờ cậy mang thư tới gặp Tào Định Phong, làm phiền thông báo một tiếng.
Nói xong Mi Tâm hắn cũng sáng lên hư ảnh một đóa hoa sen màu trắng nở ra một cánh, chứng minh mình cũng là tu sĩ.
- Tào Định Phong...
Lão tửu quỷ lẩm bẩm một tiếng, thấy Miêu Nghị cũng là tu sĩ ít nhiều gì cũng hơi bất ngờ, ánh mắt hơi có vẻ nghi ngờ nhìn ngựa Miêu Nghị cỡi, hiển nhiên đang không hiểu vì sao tu sĩ không cỡi long câu mà lại cỡi ngựa thường.
- Chờ đó.
Lão tửu quỷ ném lại một câu sau đó rời đi, dọc đường còn không quên hớp một ngụm rượu.
Không bao lâu sau lão tửu quỷ lại nở một nụ cười bồi, ngoan ngoãn đi theo sau một nam tử có thân hình khôi ngô cường tráng xuất hiện.
Người tới đeo một thanh kiếm, cho người ta cảm giác như cây ngọc trước gió, quan sát Miêu Nghị trên dưới một lượt, ngập ngừng hỏi:
- Ta chính là Tào Định Phong, ngươi tìm ta ư?
Miêu Nghị lập tức lấy ngọc điệp ra giao cho y, Tào Định Phong nhận ngọc điệp rót pháp lực vào tra xét xong, lộ ra vẻ thì ra là như vậy, lập tức nở nụ cười nói với Miêu Nghị:
- Thì ra là Miêu huynh đệ, nếu là Trần huynh phó thác, Tào mỗ nhất định hết sức, mời theo ta đi gặp động chủ.
Miêu Nghị cảm tạ, đang muốn dắt ngựa theo, Tào Định Phong đột nhiên sửng sốt hỏi:
- Đây là ngựa của ngươi ư?
Bất quá thấy Miêu Nghị có chút lúng túng, lập tức quay đầu không khách sáo nói với lão tửu quỷ:
- Thập Hàng, coi ngựa!
Động phủ tu hành không tiện để cho ngựa thế tục chạy loạn trong đó.
Lão tửu quỷ lập tức khom người dắt ngựa Miêu Nghị, lộ vẻ nịnh hót nói:
- Ta coi giúp ngươi.
Miêu Nghị cảm tạ, tay cầm ngân thương đi theo Tào Định Phong tiến vào sơn môn.
Hai người vừa đi vừa cười nói trao đổi, có thể nhìn ra được Tào Định Phong và Trần Phi quan hệ rất tốt, nếu không sẽ không khách sáo với Miêu Nghị chỉ có tu vi Bạch Liên nhất phẩm như vậy.
Sau khi tới dưới bậc thềm đá xanh trước đại điện có treo biển Phù Quang, Tào Định Phong mời Miêu Nghị ở ngoài điện chờ, mình xoay người leo lên mấy chục bậc đá bước nhanh vào trong điện.
Miêu Nghị kiên nhẫn chờ đợi, đứng bên ngoài quan sát phong cảnh xung quanh. Tuy rằng nơi này là thâm sơn nhưng xem ra tốt hơn nhiều địa phương mình đã từng tới, đình đài lầu các, dao trì bích hà, cảnh sắc xinh đẹp.
Bất quá lần này chờ thời gian có hơi lâu, đợi chừng nửa canh giờ mới thấy Tào Định Phong đi ra ngoài điện.
Mặc dù đối phương vẫn tươi cười như trước, bất quá Miêu Nghị nhìn ra nụ cười của y có vẻ gượng gạo, không biết đối phương có thuyết phục được Phù Quang động chủ để cho mình gia nhập hay không, nhìn dáng vẻ suy đoán không mấy thuận lợi.
- Miêu huynh đệ…
Tào Định Phong đứng trên cao vẫy vẫy tay, bảo hắn đi với mình.
Miêu Nghị nhanh chóng đi tới, hai người sóng vai, Tào Định Phong thi pháp truyền âm nói:
- Miêu huynh đệ, lát nữa bất kể động chủ bảo ngươi làm gì, ngươi cũng cứ nhận lời trước đã, chờ sau này tu vi ngươi tăng tiến hãy tranh thủ chuyện khác. Hiện tại nghĩ cách ở lại mới là quan trọng, không nên lãng phí một phen khổ tâm của Trần huynh.
Thời gian trôi kinh quá