PHI THIÊN

- Là mạt tướng hạ lệnh.

Phá Quân liếc mắt nhìn hắn.

- Ta biết là ý của ngươi. Ta hỏi là người nào nhìn thấy ngươi ta hiệu, tuân lệnh của ngươi, lập tức không chút do dự hô lên chuẩn bị tấn công kẻ địch.

Thấy hắn biết rõ ràng tình hình xảy ra tại hiện trường, Dương Triệu Thanh không thể không kiên trì đứng dậy, chắp tay nói.

- Bẩm Chỉ huy sứ, là ty chức.

Phá Quân nhìn chằm chằm vào Dương Triệu Thanh quan sát trên dưới một hồi. Trong mắt hắn dần dần lộ ra ý tán thưởng. Hắn khẽ gật đầu, nói:

- Không tệ! Biết rõ đối mặt với cường địch và cường quyền, còn có thể không chút do dự chấp hành quân lệnh. Khí thế có thấy chết cũng không sờn. Đây mới là khí phách Tả Đốc Vệ ta nên có. Nếu không có khí phách như vậy đều biến thành những kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy, còn nói gì tới chuyện trung thành với bệ hạ! Hoa Nghĩa Thiên, đây mới là tấm gương chấp hành quân lệnh như núi!

Nam tử da trắng môi hồng, bộ dạng phiêu dật kia, gật đầu cười nói:

- Vâng!

Hoa Nghĩa Thiên?

Miêu Nghị sửng sốt. Hóa ra đây chính là vị ở thành phố quỷ kia.

Thời điểm ở thành phố quỷ, Hoa Nghĩa Thiên dịch dung. Hắn cũng không biết dáng vẻ của Hoa Nghĩa Thiên ra sao. Lúc này hắn mới biết là Đại đô đốc Trấn Ất Vệ cũng tới. Hắn vội vàng hành lễ nói:

- Mạt tướng tham kiến Đại đô đốc.

Những người còn lại cũng vội vàng hành lễ.

- Tham kiến Đại đô đốc.

Hoa Nghĩa Thiên cười tủm tỉm khoát tay áo, ra hiệu cho bọn họ không cần đa lễ.

Ánh mắt Phá Quân cũng rơi vào phẩm cấp treo trên cổ áo chiến giáp của Dương Triệu Thanh. Hắn phát hiện đây mới chỉ là tiểu tướng Ngũ Tiết. Hắn lại thuận miệng nói một câu.

- Nên thưởng sẽ phân thưởng. Không nên chỉ thưởng thức không. Có thể cho hắn lên hai cấp phẩm cấp.

Hoa Nghĩa Thiên hiểu rõ ý tứ của hắn. Đây là tấm gương cho các huynh đệ Tả Đốc Vệ nhìn vào. Hắn gật đầu nói:

- Quay đầu lại để quân Bắc Đấu chấp hành.

Dương Triệu Thanh vội vàng hành lễ, nói:

- Cảm ơn Chỉ huy sứ. Cảm ơn Đại đô đốc.

Trong nội đường có không ít người hai mặt nhìn nhau. Thoáng cái đã lên liền hai cấp. Thoáng cái từ tiểu tướng Ngũ Tiết biến thành thượng tướng Nhất Tiết?

Từ Đường Nhiên khẽ nhếch miệng. Hắn thật sự hối hận tới mức xanh cả ruột. Lúc đó hắn ở hiện trường sợ muốn chết. Hắn sợ đến mức nói cũng không dám nói. Nếu như sớm biết rằng sẽ là như vậy, nếu như người lúc đó kêu lên chính là mình, vậy chẳng phải người lên liền hai cấp chính là mình hay sao?

Lúc đó mình do dự làm cái lông gì!

Trong lòng Từ Đường Nhiên đầy ảo não. Hắn thật sự không ngờ mình lại bỏ lỡ cơ hội này. Phải biết rằng, đổi lại lúc bình thường, muốn lên thêm một bậc cũng không dễ dàng gì!

Hiện tại hắn có chút nghi ngờ. Có phải Miêu Nghị đã sớm biết sẽ có một kết quả như thế hay không? Có phải Miêu Nghị đã sớm biết Chỉ huy sứ sẽ ra mặt, cho nên mới to gan như vậy.

Vừa nghĩ tới vậy, hắn càng hối hận hơn. Từ trước đến nay đại nhân không phải ngồi không. Mình nên sớm hiểu rõ mới đúng.

Chuyện lần này lại cho hắn một bài học. Hắn quyết định, sau này chỉ cần là mệnh lệnh của Miêu Nghị, ngàn vạn lần không thể do dự nữa...

Mà Phá Quân lại đập xuống một câu:

- Phần thưởng của Doanh gia thật sự không có gì hay để nhận cả. Loại phần thưởng để cháu gái cởi quần như vậy, không cần cũng được. Chỉ có điều Tả Đốc Vệ chúng ta cũng sẽ không để các huynh đệ bị thiệt. Phân phó, các huynh đệ cự tuyệt phần thưởng trong trạch viện của Doanh gia sẽ do Tả Đốc Vệ bỏ tiền thưởng bổ sung.

- Vâng!

Hoa Nghĩa Thiên vừa cười vừa đáp ứng.

Phá Quân xoay người nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị một chút, nhưng không nói gì. Hắn thưởng cho Dương Triệu Thanh nhưng không có thưởng cho Miêu Nghị, “người công đầu” rất có khí phách. Hắn xoay người chắp tay đi.

- Cung kính tiễn Chỉ huy sứ.

Hoa Nghĩa Thiên chắp tay.

- Cung kính tiễn Chỉ huy sứ!

Đám người Miêu Nghị vội vàng kèm theo.

Chờ sau khi Phá Quân biến mất, Hoa Nghĩa Thiên thu tay lại, xoay người, ánh mắt nhìn mọi người chung quanh.

- Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, trong lòng mọi người hẳn đều biết. Chuyện Chỉ huy sứ phong thưởng cho mọi người, có thể tuyên bố ra ngoài. Về phần giằng co giữa Chỉ huy sứ và Cao Quan, mọi người coi như cái gì cũng chưa từng nghe. Nếu ai dám nói loạn, ta nhất định sẽ không buông tha!

- Vâng!

Mọi người đáp ứng. Trong lòng tất cả đều hiểu. Lời Phá Quân mới nói thật ra không khác gì với kháng chỉ. Có một số việc có thể làm lại không thể tuyên bố ra ngoài. Nếu không sẽ khiến Phá Quân rất bị động.

- Về phần ngươi đấy!

Hoa Nghĩa Thiên đột nhiên nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị, lạnh lùng nói:

- Ngươi biết tội chưa?

Miêu Nghị chắp tay than thở:

- Mạt tướng dưới cơn nóng giận không có thể quản được miệng của mình, đã quấy rầy Chỉ huy sứ và Đại đô đốc. Mạt tướng biết tội!

Hoa Nghĩa Thiên chỉ điểm nói:

- Chỉ huy sứ tuy rằng bảo vệ ngươi, nhưng giữ được tính mạng của ngươi lại chưa chắc có thể bảo vệ được ngươi không bị trách phạt. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý.

Miêu Nghị nói:

- Có thể giữ được tính mạng, ty chức đã cảm thấy vô cùng cảm kích!

- Chuyện không tôn trọng thiên uy, sau này không nên tái phạm. Nếu như còn có lần sau nữa, ai cũng không bảo vệ được ngươi. Ngươi tự biết mình đi!

Hoa Nghĩa Thiên ném ra một câu cảnh cáo, sau đó cũng chắp tay ra sau lưng rời đi.

- Phá Quân đi tới đó?

Bên trong phủ của Khấu Thiên Vương, Khấu Lăng Hư đang ngồi ở trong đình uống nước, chờ tin tức. Vừa nghe nói vậy, hắn trố mắt thốt ra một tiếng. Sau đó hắn lại hỏi:

- Có động tĩnh gì? Cao Quan?

Lão Đường biết ý tứ của hắn, đáp lại:

- Bên trong không biết cụ thể xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều Cao Quan đi tới đó, lại tay không trở về.

Đưa chén rượu lên bên môi, chậm rãi vừa uống vừa suy tư một hồi, Khấu Lăng Hư lắc đầu, cười khổ nói:

- Thế nào lại quên lão gia hỏa này. Câu Bán nữ cầu vinh kia sợ là hợp với khẩu vị ngang ngược của lão lừa ngang ngược này. Được. Xem ra tiểu tử kia và tôn nữ của ta vô duyên. Có Phá Quân mạnh bạo, tiểu tử kia sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Lần này chúng ta chạy một chuyến uổng công, cũng bớt việc. Hắc hắc, chỉ sợ Doanh Cửu Quang lần này tức giận đến mức khó chịu.

Lão Đường hỏi:

- Về phủ sao?

Vừa để chén rượu xuống, Khấu Lăng Hư chắp tay ra sau lưng, đi ra bên ngoài đình.

- Ngày mai lại đi. Phá Quân đi đầu tiên, chúng ta ngay lập tức cũng rời đi, dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều. Đêm nay ngủ lại ở đây.

Ngoài Tinh Thần Điện, Hạ Hầu Thừa Vũ thành thật đến. Vừa vặn nàng gặp Cao Quan quay về. Sau khi chào hỏi, sau đó hai người một trước một sau đi tới Tinh Thần Điện.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi