Nhưng Miêu Nghị sao thèm để mắt đến những kẻ nghèo kiết xác này chứ, hắn chỉ không muốn dây dưa với Vương Công, lo ngại sau khi thất thủ sẽ sót lại cá lọt lưới tung ra tin đồn miếng mồi béo bở là hắn đây đã tới nơi này. Nhưng khi đã phải đối địch rồi, Miêu Nghị hắn sao có thể sợ chiến đấu được, mặc dù vừa mới nhìn qua thì hắn đã phát hiện trong số chín kẻ đuổi theo mình có hai gã tu sĩ có tu vi Thải Liên nhất phẩm, những kẻ còn lại cũng đều có tu vi trên Kim Liên thất phẩm, nhưng cũng không thể khiến cho Miêu Nghị hắn sợ hãi.
Đột nhiên, từ Hắc Thán đang phi nước đại bỗng toát ra một luồng khói trắng, trên người nó bốc lên từng đợt sương mù màu trắng, đồng thời nó vội nhảy chồm lên để thắng lại, màn sương trắng dày bao phủ lấy nó chỉ trong thoáng chốc, sương trắng nhanh chóng lan tỏa dưới giúp sức từ pháp lực của Miêu Nghị.
Trong đám sương mù, Miêu Nghị đã nhảy xuống thú cưỡi, thuận tiện thu Hắc Thán vào trong trong thú túi, lật bàn tay lại, một đống Tâm Diễm hình kiếm cỡ nhỏ phụt ra xung quanh, bả vai hắn run lên, một quả cầu đỏ treo trên bả vai của hắn bỗng rơi xuống rồi biến thành một quả cầu lớn màu đỏ.
“Oanh” - Miêu Nghị tung một quyền vào quả cầu Đả Bất Lạn này, Đả Bất Lạn nổi lên cuồn cuộn bao trùm lấy hắn rồi vang lên một tiếng “rắc” – khóa lại vỏ ngoài.
Miêu Nghị không tỏ vẻ gì, cầm nghiêng thương nơi tay, trầm ổn tỉnh táo tới mức khác thường, yên tĩnh ở bên trong nó.
Tình hình có biến, Vương Công vội dừng lại giữa không trung, ngó đám sương mù màu trắng kia mà nhíu mày, bản thân y là oán linh thì đương nhiên có thể nhận ra được đám sương trắng này không phải là oán khí, mà là sương mù thật sự. Y không hiểu Miêu Nghị đang làm cái quỷ gì đây.
Chín người chạy tới rất nhanh trên không trung cũng dừng lại, nhìn lẫn nhau, rốt cuộc có một tên tu sĩ có tu vi Thải Liên đánh xuống một chưởng.
Mặt đất chấn động vang lên tiếng “ầm ầm”, sương trắng tan hết trong nháy mắt, chỉ thấy bụi mù dày đặc bốc lên bốn phía, có một cái hố sâu đã xuất hiện ở phía dưới, không thấy được mục tiêu của họ ở trong hố sâu mà chỉ thấy một quả cầu lớn màu đỏ.
Chín người kia vội vàng dùng pháp nhãn lướt qua xung quanh, mà từ trong quả cầu lớn màu đỏ vang lên giọng nói của Miêu Nghị đã được làm phép:
- Ta không có oán thù gì với chư vị, cớ sao lại gây khó dễ cho ta?
Thì ra là hắn núp trong quả cầu lớn màu đỏ đó. Chín người lắc mình rơi vào nơi bụi mù mờ mịt, cầm đao thương vây quanh quả cầu đó, không hiểu quả cầu đỏ đó là vật gì nên nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chín người này vây quanh quả cầu vừa đi vòng quanh nó để dò xét vừa đề phòng nó.
Tên tu sĩ Thải Liên vừa mới động thủ kia lên tiếng chất vấn:
- Người giết ái thiếp của trại chủ chúng tôi có phải là ngươi không?
Bên trong quả cầu đỏ truyền ra câu trả lời hờ hững của Miêu Nghị:
- Thì ra là tới vì Tĩnh Hồ nương nương kia, không sai, người là do ta giết đó, chư vị có dự tính gì nào?
Người nọ hừ một tiếng rồi đáp:
- Lá gan lớn lắm đó, quả thật đúng là ngươi làm rồi, lăn ra đây ngay lập tức rồi ngoan ngoãn mà thúc thủ chịu trói đi, thế thì còn có khả năng đỡ phải chịu khổ hơn!
Miêu Nghị nói chuyện không nóng không lạnh:
- Ra thì dĩ nhiên là phải ra rồi, chỉ có điều là ai phải chịu khổ vẫn còn chưa biết đâu.
Lời này vừa dứt, chín người kia liền nhận ra có gì đó không bình thường, đột nhiên trong lớp sương mù che phủ bốn phía có dấu hiệu của pháp lực hoạt động đang truyền tới. Bỗng nhiên, họ vừa xoay người liền thấy có hình bóng lờ mờ của thứ gì đó rậm rạp chằng chịt từ mọi phía đang bắn tới họ.
Chín người này vội vung đao múa thương làm phép chống đỡ, nhưng dường như vật đang bắn tới có thể phá bỏ những điều căn bản thuật pháp, bị đao thương của bọn họ đánh vỡ rồi mà vẫn cuồn cuộn xông tới, giống như một tấm lưới lớn bao trùm lấy bọn họ rồi co rút lại, hoàn toàn không có khe hở nào để chui ra được, rất nhanh họ liền phát hiện ra là dường như có vật thể trong suốt nào đó đang bám vào cơ thể họ.
- A...
Tiếng hét thê lương thảm thiết liên tiếp vang lên rất nhanh, có kẻ vừa bay lên vừa gãi người như đang muốn lột da của chính mình ra, song kẻ đó không có cách nào chịu nổi loại thiêu đốt thống khổ ấy, bay lên lại rơi xuống, ra sức lăn lộn trên mặt đất, muốn lăn để dập tắt ngọn lửa vô hình ở trên người.
Trên không trung, Vương Công qua sát thấy dường như chín thủ hạ của y như đang bị lửa đốt vậy, nhưng lại bốc khói như đang tan ra thành mây khói, nhất là kia tiếng gào thét bi thảm thê lương cực kỳ kia càng khiến cho người ta không đành lòng nghe thấu. Quả thực là tình cảnh này khiến cho y phải hít vào một luồng khí lạnh.
Y đã từng nghe nô tỳ quay về báo tin có nói qua về tình trạng này, lúc đó bản thân y vẫn còn chưa thực sự hình dung ra được mức độ đáng sợ của nó, lúc này y chỉ nhìn mà không khỏi sởn cả gai ốc.
“Ầm” - Một thanh âm vang lên, quả cầu mở ra phát tiếng “răng rắc”, đã thu nhỏ lại một cách rất nhanh, lại biến thành một quả cầu nhỏ treo trên đầu vai Miêu Nghị.
Miêu Nghị xem lướt qua lớp sương mù còn đang bốc lên chưa hết, vốn là hắn định lợi dụng sương mù do Hắc Thán thả ra để che cho nhóm Tâm Diễm dạng kiếm kia đồng loạt tập kích bất ngờ, ai dè đối phương đột nhiên ra tay đánh tan sương mù, song sương mù bao phủ cũng vẫn che chắn giúp cho việc đánh lén của hắn được thuận lợi như dự đoán cũ.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Vương Công ở trên không trung đang hiện rõ vẻ mặt hãi hùng khiếp vía, không khỏi thầm tiếc nuối: “Tiếc quá, không lôi được tên kia xuống để xử lý luôn một lượt”.
Hắn vung tay lại thả Hắc Thán ra, Hắc Thán lắc đầu vẫy đuôi ngó nghiêng bốn phía, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà nó thấy Miêu Nghị đạp một cước trên một người vừa lăn tới, mặc kệ người đó giãy dụa ra sao, kêu la thê thảm bao nhiêu, giày kim loại vẫn dí gã vào trên mặt đất cho tới chết mới bỏ qua.
Tiếng hét thê lương thảm thiết vang lên ở dưới chân hắn, khói cũng thiêu đốt xong rồi bốc lên từ dưới chân của hắn, Miêu Nghị giơ tay lên lau Linh Ẩn bùn trên ấn đường để lộ ra Kim Liên cửu phẩm. Sau khi bộc lộ ra thực lực rồi, hắn chợt giơ lên Nghịch Lân thương trong tay chỉ hướng trên không, lạnh lùng quát:
- Vương Công, Ngưu mỗ ở đây, có dám quyết chiến một trận sinh tử với ta không nào?
Trên không trung, ánh mắt của Vương Công không ngừng biến ảo, y bị khí thế của Miêu Nghị hù dọa chút ít rồi, hơi tỏ vẻ do dự.
Đợi một lúc không nhận được câu trả lời, Miêu Nghị chợt co chân đá một cái, đá bay người đang vừa kêu thảm thiết vừa bốc khói ở dưới chân hắn ra ngoài, lại xoay người nhảy lên lưng Hắc Thán một cách lưu loát, thúc hai chân vào bụng của Hắc Thán.
“Ngao” - Hắc Thán lồng lên, hí một tiếng dài, bất thình lình tung chân phi như bay, bay thẳng đến bờ dốc của hố sâu, dùng sức lấy đà tung mình nhảy vọt qua, vọt qua cái hố sâu hơn mười trượng, sau khi nhảy qua hố thì dừng lại ở ven hố, nóng nảy mà vòng đi vòng lại tại chỗ, thỉnh thoảng lại rống lên với Vương Công đang ở trên không trung.
Một người một ngựa đều được trang bị chiến giáp, chiếu rọi lẫn nhau, thật là oai hùng.
Tiếng rồng ngâm vang lên “ông ông”, Miêu Nghị lại vung thương chỉ vào Vương Công ở xa xa kia một lần nữa, dùng giọng nói vang dội thách thức:
- Chiến hay không chiến?
Thời gian trôi kinh quá