Hắc Thán rung đùi đắc ý phá vỡ túi thú chạy ra, xuất hiện trong sương khói sau vụ nổ, xoay đầu nhìn Miêu Nghị ở phía sau, liền bu quanh hắn, hỏi:
- Đây là không gian trong vòng tay trừ vật? Chuyện gì đang xảy ra thế?
Miêu Nghị phất tay xua tan sương mù tràn ngập, ra hiệu bảo nó im lặng, tập trung tinh thần chú ý động tĩnh của Ngọc Sát.
Kết quả không thấy bất kỳ phản ứng nào từ Ngọc Sát, hắn hơi hiểu rõ, hoặc là Ngọc Sát đang trong tình huống khẩn cấp không thể quan tâm, hoặc là Ngọc Sát đã chết, nếu không động tĩnh lớn như vậy trong vòng tay trừ vật của hắn, sao hắn có thể không phát hiện được.
Nhưng bất kể trường hợp này, Miêu Nghị cũng biết mình phải chạy trốn thật nhanh, do đó tức thì cởi vòng tay trừ vật đang chứa Ám U Lâm, ném xuống đất:
- Nhanh mở cái vòng tay này ra, nhanh lên!
- Trực tiếp phá nó đi?
Hắc Thán hỏi lại.
Miêu Nghị quát:
- Đúng rồi! Đừng nói lời thừa thãi, nhanh lên, không thôi thôi cả lũ sẽ mất mạng đó!
Hai đầu ngón tay Hắc Thán cắm vào trong vòng tay trừ vật, nguyên bộ móng vuốt sắc nhọn khuấy động, tạo thành một tiếng nổ vang, tinh phấn óng ánh tràn ngập. Sau đó, Ám U Lâm lăn ra, kinh ngạc nhìn bốn phía, thi pháp quét đi sương mù, thấy được Miêu Nghị hơi sững sờ.
Miêu Nghị thấp giọng giải thích:
– Ta bị Ngọc Sát phong ấn pháp lực, nhanh lên, giúp ta cởi bỏ nó, bằng không chúng ta cùng chết tại đây.
Ám U Lâm không hỏi vì sao, nhanh chóng ra tay phá bỏ cấm chế trên người hắn.
Pháp lực được khôi phục. Miêu Nghị mừng rỡ lại lấy ra vòng tay trừ vật khác, nói với Ám U Lâm:
- Mau vào đây tránh đi.
Ám U Lâm vốn muốn hỏi hắn có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa thấy hắn tỏ ra vô cùng gấp gáp, nên không nhiều lời, bởi vì nàng tin tưởng Miêu Nghị sẽ không hại nàng, trực tiếp chui vào trong chiếc vòng.
Miêu Nghị đeo chiếc vòng vào cổ tay, lấy ra Nghịch Lâm Thương, xoay người cưỡi trên lưng Hắc Thán, lại lấy ra Linh Lung Bảo Tháp, đang muốn xung phong liều chết ra ngoài, tầm nhìn bổng dưng dừng lại trên đống đồ vật chất chồng trong không gian, đôi mắt chợt lóe sáng, ngu sao không lấy.
Hắn phất tay liên tục quét lên, thu toàn bộ vật phẩm vào trong vòng tay trừ vật của hắn, không chừa lại dù chỉ một cái, ngay cả ba thi thể tà linh kia cũng cướp luôn, sau đó vung thương, quát:
- Bàn Tặc, xông ra ngoài!
Hắc Thán lập tức chạy như điên, chiến giáp sắc bén trên thân đụng mạnh vào trong vách tường.
Mặc dù vòng tay trừ vật được luyện chế từ tài liệu cao cấp cũng không thể nào chống đỡ được công kích của Hắc Thán đang mặc hồng tinh chiến giáp...
Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải phá cho được chiếc vòng trên cổ tay Ngọc Sát, sau đó liền có một tiếng ầm vang dội, bụi mù nổ tung tràn ngập.
Ngọc Sát giận dữ, hiển nhiên đoán được ai là người giở trò quỷ. Lúc trước hắn đã phát giác động tình trong chiếc vòng, cũng biết rõ Miêu Nghị sẽ không cam chịu bị quản chế, bởi vì hắn bị vây công, trong tình thế khẩn cấp không thể bận tâm quá nhiều hành động của Miêu Nghị. Chí ít hắn khẳng định, hiện tại Miêu Nghị sẽ không dám rời khỏi hắn, không có hắn bảo vệ, chắc chắn chỉ có một con đường chết.
Ai ngờ Miêu Nghị trực tiếp phá vỡ vòng tay trừ vật của hắn, hắn vẫn chưa nghĩ ra được bằng cách nào Miêu Nghị thoát khỏi cấm chế do mình tạo ra.
Trong bụi mù bỗng xuất hiện vật gì đó. Ngọc Sát nhanh chóng xoay người ngược lại đánh ra ba tia sét màu máu, điên cuồng đánh vào đồ vật vừa chạy ra.
Không ngờ đó chẳng phải là Miêu Nghị, mà chỉ là một hồng tinh bảo tháp, sau ba đợt tấn công của hắn, bảo quang quanh đó đã ảm đạm đi nhiều. Bảo tháp cực lớn dựa vào lực đánh khổng lồ giống như sao chổi phá vỡ niêm phong bằng băng bay ra ngoài, trong mấy chốc đã cách xa nơi đó mấy trăm trượng.
- Băng Linh và Băng Diễm Phượng Hoàng không hề để ý đến bảo tháp gì đó, chỉ để ý tấn công Ngọc Sát, giống như tòa bảo tháp đó sẽ có người đối phó thay bọn chúng.
Toàn bộ gia sản của hắn trong vòng tay trừ vật đã không còn, cũng chẳng còn vật khác rơi xuống, chỉ còn lại một tòa bảo tháp chưa từng thấy qua bay ra, Ngọc Sát dùng đầu ngón chân cũng biết Miêu Nghị đã cướp hết tất cả gia sản của mình, vả lại hắn núp trong cái bảo tháp kia.
Ngọc Sát giận điên lên, không thèm theo đường cũ phá vây nữa, dùng tính mạng của mình đánh bạc, bay thẳng lên đỉnh núi nơi bảo tháp đang lơ lửng, giết tới.
Bên trong Linh Lung Bảo Tháp, Miêu Nghị cũng vô cùng kinh hãi, hắn cười Hắn Thán tránh né tình cảnh dời núi lấp biển. Sóng thần tàn sát bừa bài quang cảnh trong tháp giông như trời sụp đất nứt.
Hắn cảm thấy Linh Lung Bảo Tháp lung lay sắp đổ, năng lượng còn sót lại chống đỡ không nổi rồi.
Hắn đoán được một khi hắn chạy thoát sẽ gặp phải công kích, cho nên mới không sử dụng “Đánh Không Nát”, bởi vì phòng ngự của nó không bằng Linh Lung Bảo Tháp, nếu trốn trong “Đánh Không Nát” nếu bị cao thủ Hóa Liên tấn công, rất có thể hắn sẽ bị trọng thương.
Linh Lung Bảo Tháp lại không giống thế, chẳng những kiên cố, mà bên trong còn tự hình thành không gian, bên ngoài nếu gặp công kích lớn hơn nữa cũng khó có thể lan trực tiếp đến hắn.
Thế nhưng hắn không ngờ rằng Linh Lung Bảo Tháp vừa xuất hiện đã bị đánh đến lung lay sắp đổ, năng lượng gần như tan vỡ, hẳn là do cấp bậc hạch tâm của Linh Lung Bảo Tháp vẫn còn quá thấp. Hắn không lo lắng Linh Lung Bảo Tháp bị công phá, pháp bảo màu đỏ rắn chắc như thế không thể dễ dàng bị đánh hỏng, nhưng năng lượng vận chuyển đã chẳng chống đỡ nổi nữa, Linh Lung Bảo Tháp phải trở lại nguyên hình, nếu không có ai cứu hắn thì hắn sẽ bị nhốt ở trong này mãi mãi.
Mặc dù hắn ở bên trong Bảo Tháp vẫn có thể không chế nó, nhưng không thể bổ sung năng lượng cho bản thể Bảo Tháp được.
Hắn không rời khỏi đây cũng không được, bằng không sẽ bị vây nhốt bên trong đó, huống chi ý định ban đầu của hắn chỉ là tránh né đợt công kích thứ nhất mà thôi.
- Bàn Tặc thời điểm dốc sức liều mạng đã đến, đi thôi!
Miêu Nghị hét lớ, vung thương chỉ một cái, phía trước đột nhiên xuất hiện một cánh cửa trống rồng, Hắc Thán tung người lên không trực tiếp nhảy ra ngoài.
Thời gian trôi kinh quá