Sau khi xác nhận vết thương Hắc Thán đã ổn định. Miêu Nghị mới có thời gian phục hồi bình tĩnh, lực chú ý tập trung vào tình cảnh diễn ra bên ngoài, phát hiện tiếng đánh nhau kịch liệt đã xa dần.
Hắn đứng lên, hơi khó hiểu, sao tự dưng Ngọc Sát buông tha bọn họ? Không thích hợp chút nào!
Ban nãy hắn bị đánh đến bối rối hoảng hốt, không biết nguyên do Ngọc Sát buông tha cho họ, sau đó cảm giác nóng rát đau đớt do bị điện giật mới khiến Miêu Nghị nhớ lại hắn bị Hắc Thán phóng điện, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Hắn Thán, bật cười ha ha.
Hắn đã hiểu được, không phải là Ngọc Sát muốn tha cho họ, mà bởi vì Hắc Thán phóng điện khiến hắn rơi vào đường cùng, toàn bộ đồ vật của hắn đều bị Miêu Nghị cưới hết rồi, cái vòng trừ vật cuối cùng trên cổ tay cũng bị Miêu Nghị làm hỏng, cộng thêm sự vây công của băng linh và Băng Diễm Phượng Hoàng. Ngọc Sát không còn cách nào mang bọn họ đi.
Đương nhiên, hắn không biết Ngọc Sát đã bị thương, do đó quyết đoán chạy trốn cho nhanh.
Đồng thời hắn cũng đã rõ ràng vì sao băng linh không tấn công bọn họ nữa, chỉ có đám lửa băng từ Băng Diễm Phượng Hoa phun đến thiêu đốt, do băng Sơn dẫn điện, bọn họ lại bị niêm phong trong khối băng này, khiến bọn băng linh không thể tiến vào trong đây.
Tiếng đánh nhau càng ngày càng xa, Miêu Nghị thở phào một hơi thật dài, Ngọc Sát rời đi, có thể nói trên cơ bản là hắn đã tránh thoát được một kiếp nạn nữa, thực lực đám băng linh và Băng Diễm Phượng Hoàng còn dư kia không quá tốt, chỉ là khắc tinh đối với tà linh Hoang Cổ Tử Địa, nhưng với hắn thì đó chỉ là chuyện cỏn con.
Sờ sờ gương mặt nóng rát, hắn lại lấy ra một cây Tinh Hoa Tiên Thảo, nuốt xuống để phòng ngừa bất trắc.
Sau khi dò xét thương thể Hắc Thán lần nữa, xác định nó đã ổn định hoàn toàn, sau đó lấy ra một túi thú khác từ vòng tay trừ vật, thu Hắc Thán vào trong. Lúc này hắn mới nghĩ cách đi ra ngoài, muốn kiểm tra một chút, đã phát hiện “Đánh Không Nát” hiện tại bị đánh đến thay hình đổi dạng. Vật liệu luyện chế bên trong cũng biến hình, trung thực mà nói thì “Đánh Không Nát” đã bị phế bỏ, chỉ còn mỗi chất liệu quá vững chắc không vỡ tan mà thôi.
Điều này có nghĩa là hắn đã không còn khống chế được “Đánh Không Nát”, nên đã bị nó khóa cứng bên trong không thể mở ra, gần như chẳng còn cách nào đi ra ngoài. Biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ đến là phá bỏ lớp vỏ để thoát thân
Đây không phải là vấn đề quá lớn. Đánh Không Nát là pháp bảo được luyện chế, mà hắn lại tu luyện công pháp hệ hỏa.
Lấy ra một viên Kim Diễm Chi, hắn cắm nó vào nơi tiếp hợp của những khe hở khá lớn trên Đánh Không Nát, bấm đốt ngón tay.
Ùng! Ngọn lửa màu vàng nhanh chói bùng nổ chói sáng hừng hực.
Miêu Nghị bắt đầu điều khiển ngọn lửa thu nhỏ lại tập trung vào một điểm duy nhất bắt đầu thiêu đốt.
Sau gần nửa ngày, vật liệu ngay điểm đó bắt đầu nóng chảy, sau đó phát ra một tiếng phanh, toàn bộ Đánh Không Nát tan vỡ thành bột mịn màu đỏ rơi đầy đất. Miêu Nghị thuận tay tiếp lấy Nghịch Lân Thương đang rơi xuống, tay còn lại khẽ bắt, nắm lấy Kim Diễm Chi đang thiêu đốt.
Ầm! Hắn xoay người lại, điên cuồng bổ một thương ra, khiến rạn nứt cả băng sơn, một con rồng lửa nháy mắt phóng ra khỏi khe nứt, Miêu Nghị bắt đầu thả người, xách thương đi băng băng trong khe hở bằng băng, vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi khe hở núi băng, một đám lửa màu vàng rực cháy vọt ra, làm kinh sợ cả đám băng linh khiến chúng lui về sau, các nàng không sơ âm hỏa loại Băng Diễm nhưng dương hỏa lại là khắc tinh của các nàng.
Nhưng một tòa núi băng lại xuất hiện, phong ấn Miêu Nghị bên trong đó, dập tắt luôn cả ngọn lửa phát ra từ Kim Diễm Chi trên tay hắn.
Hai tay Miêu Nghị rung lên, tiếp tục xé rách băng sơn, ngọn lửa màu vàng rực cháy, thiêu đốt hừng hực nhanh chóng lao nhanh về phía trước, kim diễm tràn ngập khắp bên trong tòa núi băng, đẩy lui đám băng linh muốn tập kịch, nhiệt độ cực cao làm tan chảy bức tường băng thành nước chảy ào ào
Vừa mới đi ra, băng sơn lại hiện ra phong bế hắn, Miêu Nghị lại tiếp tục đánh cho nó nát bấy, tiếp tục vọt về phía trước, nhanh chóng phóng đến chỗ sâu bên trong băng nguyên mà ít ai lui tới, chỉ lâu lâu ngẫu nhiên có người chạy đến đỉnh núi cao nhìn xa xa.,“
Lúc ấy hẳn sẽ thấy hiện tượng khá kỳ lạ, những tòa băng Sơn giống như măng mọt sau mưa đột ngột mọc lên từ mặt đất, không ngừng kéo dài băng nguyên, lại có một quả cầu lửa màu vàng xuyên thủng qua từng ngọn núi, trên không có một đám Băng Diễm Phượng Hoàng điên cuồng phun lửa băng về hỏa cầu màu vàng kia, tuy vậy kim diễm vẫn không thèm để ý tới tiếp tục tiến về phía trước.
Ngót nghét trọn vẹn một tháng. Miêu Nghị không ngừng phá vỡ băng sơn, liên tục bay ra, từ trên trời rơi xuống vách băng sâu hơn mấy trăm trượng.
Phịch! Hoa tuyết xếp đống bị một lực đánh đến bay tứ tán, lộ ra lớp băng bị vùi lấp, ngọn lửa màu vàng dập tắt, lộ ra thân hình Miêu Nghị.
Đùng! Miêu Nghị, trung tâm của vết rạn hình mạng nhện trên mặt băng, đang từ tư thế bán ngồi đứng lên chầm chậm, đôi ủng dài bằng kim loại bắt đầu nhúc nhích, chiến giáp trên người chưa từng cởi ra, trên mặt hắn vẫn còn một tầng máu khô màu đen do Hắc Thán phun ra từ tháng trước, bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Hắn không tiếp tục chạy mà quay đầu nhìn lên phía trên vách đá dựng đứng, không hiểu vì sao đám băng linh kia không tiếp tục đóng băng mình nữa.
Dọc trên đường đi, hắn vượt qua bao nhiều lần bị đóng băng, đột nhiên hôm này lại không có, cảm giác như vừa trút được gánh nặng này khiến hắn hơi không quen lắm.
Trên không, băng linh vừa bay ra khỏi vách đá đã cuống cuồng lui trở về, không còn tung tích, còn đám Băng Diễm Phượng Hoàng bay trên cao cũng bắt đầu giải thể, chia lìa thành từng đám lửa băng, rơi xuống biến mất trong băng tuyết, những điểm sáng bảy màu dần xuất hiện, tập trung thành bầy bay múa trong không trung, sau đó bay về phía trước băng nguyên như sao chổi.
Thời gian trôi kinh quá