Linh Lan hơi ngượng ngùng nói:
- Chủ nhân bảo rằng, việc này phải tiến hành theo chất nược, vị nhân tài lấy được Băng Hỏa Chi Tâm sẽ được biết những điều này, còn những việc khác thì nô tỳ thực sự không biết.
- Ngươi có biết Long Diễm Trì không? Có việc gì xảy ra ở Long Diễm Trì?
- Nô tỳ không biết, nô tỳ chưa từng đi Long Huyệt, chỉ chuyên lời của chủ nhân lại cho tiên sinh thôi.
- ...
Miêu Nghị kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu sao đó dùng thái độ cực kỳ khó tin mà chất vấn.
- Ngươi muốn ta mang thứ đó đi đến Long Diễm Trì mà cái gì cũng không biết là sao, muốn ta đi đưa đồ. Ta muốn biết cuối cùng ta cần phải làm gì đây? Bằng không thì ngươi nói xem phải xử trí món đồ đó thế nào? Ném đi, hay là đập nát?
Linh Lan bị hắn ép hỏi đến vội vàng nóng nảy, nàng lại là người ít tiếp xúc nói chuyện cùng người khác, chỉ có thể liên tục khoát tay phủ nhận:
- Nô tỳ không có lừa ngài đâu, nô tỳ thực sực không biết gì hết, chủ nhân chỉ nói như vậy, cũng không nói rõ sau khi đưa đến Long Diễm Trì cần phải làm gì tiếp theo. Nhưng chủ nhân không nói ắt có đạo lý của ngài ấy, khẳng định có nguyên nhân sâu xa, chắn hẳn lúc tiên sinh đến đó tự nhiên sẽ hiểu rõ mọi thứ.
- Thực sự là quái lạ.
Nhưng sau khi cân nhắc cũng cảm thấy có lý, chủ nhân Phượng Sào có lẽ đang sắp xếp sự tình quan trọng, khi nó còn chưa đạt thành thì không tiện tiết lộ bí mật ra ngoài. Hắn liền phất tay, nói:
– Ta cũng muốn xem thử đồ vật các người nhờ ta mang đi rốt cuộc là cái gì, đi thôi, đưa ta đến tà nguyên.
- Mời tiên sinh đi theo nô tỳ.
Linh Lan vội vàng đi trước dẫn đường, nhưng chỉ đi được vài bước đã thấy Hắc Thán theo sau, hơi dừng lại bước chân, do dự nói:
- Tiên sinh, tọa kỵ của người có thể để ở bên ngoài được không?
- Không sao đâu.
Miêu Nghị quay đầu cảnh cáo Hắc Thán:
- Những gì nghe thấy hôm nay, sau khi rời khỏi đây không được nói lung tung.
Hắc Thán lập tức bảo đảm, nói:
- Yên tâm, đánh chêt ta cũng không nói lung tung đâu.
Nó vừa mở miệng, Linh Lan đã luống cuống không biết làm sao, dường như nàng không ngờ Hắc Thán có thể nghe hiểu cuộc nói chuyện ban này của bọn họ:
- Tiên sinh, chủ nhân đã nói, không được tiết lộ việc này với người khác
Hắc Thán dùng móng chân gõ vang, giống như đang bày tỏ khó chịu trong lòng. Miêu Nghị vẫn kiên trì:
- Ngươi yên tâm đi, nó sẽ không tiết lộ ra ngoài, đi thôi!
Linh Lan cũng không còn cách nào khác, cũng không thể ép buộc Miêu Nghị, đành phải tiếp tục dẫn đường, nhưng vẫn không tránh được cứ mỗi bước đi đều phải ngó ngó trông chừng Hắc Thán, bởi vì vi phạm lời dặn của chủ nhân, làm nàng vô cùng lo lắng hoài nghi.
Hai bên chính điện, có hai vòng bậc thang bằng băng đi lên, phía trên còn một cánh cửa thật lớn. sau khi đi vào đã thấy một bậc thanh bằng băng hướng lên trên. Linh Lan vung tay áo quét qua. tầng băng bên cạnh chiếc thang bắt đầu tan rã, xuất hiện một chiếc băng thê đi xuống phía dưới. Nếu không nhờ Linh Lan dẫn được, trong tình huống bình thường sẽ không biết còn có một con đường khác nữa.
Trên con đường đi xuống phía dưới, thỉnh thoảng hai bên vẫn có Băng Diễm chiếu sáng soi rõ đường đi.
Sau khi đi được chừng một nghìn trượng, đã đến lòng đất dưới băng nguyên, đi tới bình đài, con đường trước mặt đã bị tương băng phong kín, Linh Lan tiếp tục vung tay áo mở ra.
Điểm sáng trên tưởng băng lập lòe rồi biến mất, sau đó lộ ra một bậc thềm chạy ngược lên trên, không cao, mười bậc chừng một trượng, bọn họ đã đặt mình trong một tòa địa cung to lớn.
Không nói đến bốn phía vách tường có hoa văn Phượng Hoàng hết sức đẹp đẽ, đặt ở trung tâm cung điện là bốn tòa băng tháp cực lớn được điêu khắc hoa văn Phượng Hoàng cực kỳ hoa mỹ, trên tháp toát ra nồng nặc tà khí, vang lên vù vù, giống như vòi rồng bốc lên, xông đến đỉnh mái vòm cao trăm trượng, sau đó chui vào mắt động chằng chịt rậm rạp trên vòm.
Sau khi đi đến quan sát băng tháp, mới phát hiện ở giữa băng tháp có một lỗ thủng, giúp tà khí thoát ra.
Ánh mắt Hác Thán vừa nhìn thấy đã tỏa sáng, đầu lưỡi vươn ra ngoài liếm tới liếm lui quang miệng.
Miêu Nghị xem xét một vòng, ngoại trừ tà khí cực kỳ nồng đậm, hắn cũng không phát hiện được điều gì đặc biệt sau đó hắn chỉ vào nơi phun ra tà khí, liền hỏi:
- Đây là tà nguyên?
- Đúng thế!
Linh Lan gật đầu xác nhận.
Miêu Nghị tiếp tục hỏi:
- Chui xuống đây lấy đồ à?
- Đúng vậy!
Linh Lan vẫn tiếp tục gật đầu.
Miêu Nghị nhíu mày:
- Muốn ta lấy hai thứ mà ở đây có đền bốn cái mắt động, nói cách khác hai trong sô bốn cái mắt động có đồ vật cần tìm, ta muốn biết đó là hai động nào?
Linh Lan lắc đầu:
- Nô tỳ không biết, xin tiên tinh xuống dưới tự mình tìm kiếm rồi.
Miêu Nghị liếc xéo nàng, hỏi tiếp:
Muốn ta tìm từng hố? Ngươi xác nhận là chủ nhân của người không còn nói gì với ngươi nữa chứ?
Rõ ràng Linh Lan hơi lúng túng xấu hổ, nhưng vẫn trả lời yếu ớt:
- Chủ nhân dặn dò, nếu gặp hư không, đó chính là điểm cuối, không được tiếp tục đi nữa, nếu bước vào trong hư không sẽ xuất hiện tại một nơi khác trong Hoang Cổ, lại phải tiếp tục đi một chuyến đêm…
Nàng nói chưa dứt lời, đã phát hiện ánh mắt Miêu Nghị nhìn nàng có chút không đúng, nàng cuống quít khoát tay bổ sung ngay:
- Đây chính là chuyện cuối cùng chủ nhân dặn dò rồi, chủ nhân nói muốn tiến hành theo chất lượng nên thông báo từng việc, nếu người đến đây không muốn trợ giúp, những chuyện sau đó không cần nói tiếp, còn những chuyện khác, nô tỳ thật sự không biết.
Miêu Nghị lạnh lùng nhìn dung nhan vô cùng xinh đẹp của nàng, tựa như nói lời của ngươi còn có gì đáng tin đâu?
Linh Lan cúi đầu tiếp tục nói nhỏ:
- Thật sự không còn chuyện gì khai báo nữa...
Thanh âm của nàng càng về sau giống như tiếng muỗi kêu.
- Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên đùa giỡn bịp bợm!
Miêu Nghị bắt đầu cảnh cáo, không nói thêm tiếng nào, bắt đầu lấy viên Băng Hỏa Chi Tâm ra. nhảy vào một tòa băng tháp cực lớn, sau đó ánh mặt dừng lại trên người Hắc Thán và Linh Lan, hắn hoi lo lắng Sợ rằng Hắc Thán chịu thiệt thòi, vì vậy liền nhanh chóng đưa nó vào túi thú, lúc này mới thi triển tâm diễm hộ thể, cất bước vào trong vòi rồng kêu vù vù giống như ẩn tàng sát khí.
&
Thời gian trôi kinh quá