PHI THIÊN

Tu vi của hắc đã đột phá lên đến cảnh giới Thái Liên, tốc độ của thú cưỡi bình thường đã không còn tác dụng quá lớn, trừ khi có một con thần thú làm thú cưỡi thì khác, ví dụ như những loài giống hai tộc Long Phượng thì tốt. Bên ngoài hắn quả thật có quá nhiều sự việc cần phải lo lắng không thể dứt bỏ, lại thêm tài nguyên tu hành của hắn đã tiêu hao gần hết, không thể không đi, nếu không hắn sao có thể đồng ý rời khỏi địa phương tu hành tốt như thế này.

Hắc Thán thì không giống, cơ hội tu hành quá tốt đến thế, hắn phải tranh thủ giúp cho Hắc Thán.

Liệt diễm long đầu lại không muốn, Miêu Nghị tiếp tục thỉnh cầu không ngừng, đồng thời cũng đưa ra điều kiện sau khi trở về Thiên Đình sẽ giao thiệp với hai tộc Long Phượng khi có điều kiện.

Điền kiện này chính là biến tướng của nhắc nhở, bao hàm ẩn ý sâu xa, cũng không đủ gọi là uy hiếp mập mờ, hắn còn bảo để Hắc Thán làm “con tin” ở đây.

Đương nhiên, Miêu Nghị sẽ không nói khó nghe đến thế, nếu như lão rồng không chấp nhận thì hắc sẽ đưa Hắc Thán đến Phượng Sào thôi.

Cuối cùng liệt diễm long đầu mới đồng ý, nhưng cũng tuyên bố trước một câu, nếu Hắc Thán gây chuyện ở đây, nó nhất định sẽ không bỏ qua nhẹ nhàng như trước.

Một trăm tên hỏa linh nhanh chóng tập hợp đầu đủ, Miêu Nghị tạ ơn, đên đỉnh núi tìm Hắc Thán, nói cho nó biết việc mình đi còn nó thì ở lại đây.

Đồng thời hắn cũng đem vòng tay trừ vật giao cho Hắc Thán bảo quản, đó đều là tài vật mà hai người bọn hắn vét được từ đám Ngọc Sát, số lượng tài vật khổng lồ như vậy nếu để thủ vệ Hoang Cổ Tử Địa phát hiện sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho hắn.

Tuy rằng Hắc Thán không nỡ bỏ tà nguyên ở đây nhưng nó càng không muốn ở đây một mình, chỉ mong cùng đi với Miêu Nghị.

- Ở lại!

Miêu Nghị dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc quyết định thay nó, xoay người đưa lưng về phía tà khí cuồn cuộn ngút trời, nhìn chân trời xa xa, quần áo bay phần phật, vẻ mặt lộ ra thần sắc ưu tư.

- Hắc Thán, chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu lần nguy hiểm sinh tử, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, có lúc đối mặt với lằn ranh sống chết, chỉ có thể đi về phía trước không có thực lực sẽ không có tương lai, ta cũng nỗ lực bước tiếp, ngươi muốn đuổi kịp bước chân của ta, nhất định không được lười biếng. Tính mạng của ta và ngươi suýt chút nữa đã ném luôn trên đường đi đến Long Huyệt Phượng Sào này giờ đã tới nơi, ngươi có cơ hội tu luyện thật tốt. Sao ngươi bỏ qua nó dễ dàng như vậy được? Nghe ta đi, ở lại đây!

Tất nhiên Hắc Thán biết rõ mùi vị không theo kịp bước tiến của hắn là như thế nào, nhớ năm đó, khoảng thời gian mà Miêu Nghị không dùng được nó, nó chỉ có thể ở trên mặt đất nhìn Miêu Nghị bay lượn trên không trung xa xa, dù trong lòng cực kỳ căng thẳng nôn nóng nhưng chỉ có thể ra sức liều mạng chạy như điện trên mặt đất, đuổi thế nào cũng không kịp.

Hắc Thán nghe xong, cảm thấy hơi mất mát, chậm rãi cúi đầu:

- Ra vào Hoang Cổ Tử Địa không dễ dàng chút nào đâu.

Miêu Nghị hơi nghiêng đầu, liếc xéo:

- Tách nhau ra tạm thời vì tương lai gặp lại sẽ tốt hơn! Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài!

Hắn bắt đầu dời mắt đến chân trời xa xăm, ánh mắt trầm lặng:

- Nếu như ta chết rồi, về không được nữa, dù sao cũng phải có người sống sót báo thù cho ta! Dù sao thì ngươi cũng chẳng chịu ngồi yên một chỗ, việc này giao cho ngươi đó! Nhớ kỳ, muốn nâng cao thực lực của mình ở đây thì phải sống thật tốt, không được gây chuyện nữa, ta đi rồi không còn ai che chở cho ngươi đâu!

Không nói thêm gì nữa, hắn dứt lời liền thả người nhảy xuống, nhanh chóng chạy vội rời khỏi đó.

Trên đỉnh núi, Hắc Thán thở dốc dồn dập, hai mặt đỏ bừng trừng lên, móng vuốt cào cấu liên tục trên mặt đất.

- Ngao... Ngao... Ngao...

Tiếng thét dài kịch liệt đột nhiên truyền từ đỉnh núi lan ra khắp nơi kéo dài không dứt.

Hơn mười con chim lửa bay ra khỏi hồ dung nham. Miêu Nghị vừa nhảy lên lưng một con trong đó bỗng nhiên quay đầu lại mở pháp nhãn trống về phía đó, thấy được Hắc Thán ngửa mặt lên trời gào thét không ngừng.

Hỏa điêu giương cánh bay thật nhanh, điểm đen trên đỉnh núi càng ngày càng nhỏ. Vẻ mặt Miều Nghị không biến đổi xoay người nhìn về phía trước...

Khí lành giăng đầy, tinh không soi sáng, Thiên Cung cao ngất sừng sững.

Bên trong hậu cung, Thiên Tần Cung đứng đầu, tương đương chính cung, Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ được xưng là chính cung nương nương. Hiện tại Thiên Đế lập một Đông Cung khác hô ứng lẫn nhau với chính cung, có xu thế tranh nhau phát sáng, Đông Cung nương nương chính là Thiên Phi Chiến Như Ý.

Thanh Chủ mặc bộ thường phục màu xanh rời khỏi tâm điện Đông Cung. Vẻ mặt sung sướng, khóe miệng luôn luôn mang theo ý cười.

Không thể không nói, mỗi lần hắn đến Đông Cung đều khiến cho tâm tình của bản thân luôn không tệ, tuy rằng vẻ mặt của người con gái trong Đông Cung kia luôn chẳng biểu cảm gì, chỉ nghe theo, thế nhưng chẳng hiểu vì sao hắn lại vô cùng ưa thích, lần đầu tiên gặp nàng ở vườn đào, trái tim hắn đã xao động rồi. Lúc trước, hắn cho rằng chẳng qua mình chỉ xao động trong chốc lát mà thôi, nhưng sự thật đã chứng minh, hắn phát hiện ra nội tâm của mình đã thực sự thích người con gái này.

Từ khi hậu cung thành lập đến nay, chưa bao giờ có người con gái nào có thể khiến hắn yêu thích đến thế, tuyệt sắc giai nhân trong chốn hậu cung này rất nhiều, những người càng hấp dẫn hơn nàng lại chẳng thiếu, thế nhưng không hiểu vì sao hắn chỉ yêu thích nàng.

Nhưng sự yêu thích này của hắn chỉ có thể để ở trong lòng, thân đang ở địa vị thế này, nếu hắn biểu hiện vui vẻ quá mức rõ ràng, không mang lại bất kỳ chuyện tốt gì cho nàng ấy.

Đại Tổng Quản Thượng Quan Thanh canh giữ thiên cung bên ngoài Đông Cung vừa thấy hắn nhanh chóng thi lễ:

- Bệ hạ!

Thanh Chủ gật nhẹ. Vừa đi vừa hỏi:

- Gần đây có chuyện gì xảy ra không?

Cũng không có chuyện gì, chỉ có một số việc cũ vẫn mà thôi. Đúng rồi...

Thượng Quan Thanh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

- Văn Trạch đang tạm giữ chức Ngự Viên Tổng Trấn vừa báo về một tin tức, Ngưu Hữu Đức vẫn còn sống, đã thi hành án đủ một nghìn năm trong Hoang Cổ Tử Địa, rất có thể hắn sẽ còn sống trở về, với tu vi của hắn mà vẫn có thể sống tại Hoang Cổ đến giờ, đúng là kỳ tích!

- Lúc ngươi làm Phá Quân, vì sao lại đồng ý cho hắn đi Hoang Cổ? Ngươi chẳng lẽ không biết, hắn chính là đệ tử Hỏa Tu La khi xưa đã hoành hành ngang ngược kia, có thể sống sót từ Hoang Cổ trở về thì có gì kỳ lạ đâu.

Tâm trạng Thanh Chủ vẫn không tệ cười ha ha vài tiếng, nhưng sau đó hắn chợt nhíu mày:

- Thằng khi gió đó từng có thù với Thiên Phi, nếu hắn còn sống trở về, e rằng Thiên Phi sẽ mất hứng lắm đây!

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi