Hoàng Phủ Quân Nhu vừa rồi lo lắng quá cũng không kịp suy nghĩ, lúc này hơi chút lý trí, trong nháy mắt phát mộng, biết xong đời rồi, lào nương mình đến đây là có chuẩn bị, lúc này... giấy không thể gói được lửa rồi!
Nhưng thật ra hai người có tật giật mình. Hoàng Phủ Đoan Dung trong lúc nhất thời thật sự không nhìn ra Diêm Tu là ai.
- Nhu Nhu, con thật sự muốn mẹ hạ lệnh vây công sao? Mẹ không muốn để mọi người nhích tới gần, con còn không biết có ý gì sao? Chẳng lẽ con thật sự muốn vứt bỏ tất cả thể diện cuối cùng sao?
Hoàng Phủ Đoan Dung quát lạnh một tiếng.
Một tiếng “kẹt kẹt”, cửa mở ra rồi, y phục còn chưa mặc chỉnh tề, đầu tóc cũng chỉ mới chỉnh sửa qua loa. Hoàng Phủ Quân Nhu đỏ mặt như khỉ đít xuất hiện ở cửa, cúi đầu, không dám nhìn mẹ mình, từ từ đi ra.
Đứng trên tàng cây Diêm Tu cũng lắc mình rời đi bay ra ngoài vườn. Miêu Nghị truyền âm kêu hắn lui ra.
Dưới ánh trăng, Hoàng Phủ Đoan Dung lạnh lùng nhìn nữ nhi đứng trước mặt cúi đầu không nói, từ từ vươn bàn tay tới, hai ngón tay nâng cằm nữ nhi, từ từ giơ gương mặt đỏ bừng của nữ nhi lên
Càng làm cho Hoàng Phủ Quân Nhu không chịu nổi chính là, Hoàng Phủ Đoan Dung khẽ nghiêng người về phía trước, ngửi mùi trên người nữ nhi.
Thân là người từng trải Hoàng Phủ Đoan Dung chỉ cần khẽ ngửi, sẽ hiểu nữ nhi vừa rồi ở trong phòng đã làm gì, buông lỏng cằm nữ nhi, ánh mắt quăng về hướng cánh cửa mở ra, hừ lạnh nói:
- Người ở bên trong mặc quần áo xong chưa vậy?
Những lời này thiếu chút nữa khiến Miêu Nghị đang ở trong nhà lảo đảo ngã xuống, Miêu Nghị vịn giường ngồi xuống vẻ mặt bi phẫn, điều này kêu hắn trả lời thế nào đây?
Hắn phát hiện, làm sao lần nào lén lén lút lút với Hoàng Phủ Quân Nhu cũng phải lo lắng đề phòng như vậy, lần trước thiếu chút nữa bị phu nhân mình bắt được, lần này lại bị mẹ của Hoàng Phủ Quân Nhu tóm được xem ra chuyện lén lén lút lút này thật sự làm không được.
Hắn ở bên trong im lặng hỏi ông trời, Miêu Nghị hắn năm đó dù gì cũng là thiếu niên nhiệt huyết, ghét nhất chuyện xấu xa bỉ ổi, làm sao hôm nay lại rơi xuống trình độ như vậy?
Phía ngoài Hoàng Phủ Đoan Dung lại cười lạnh một tiếng:
- Làm sao? Người trong nhà dám làm không dám chịu sao?
- Khụ khụ!
Trong nhà Miêu Nghị không được tự nhiên ho khan hai tiếng:
- Tốt lắm!
Ở ngoài vườn lúc này Hoàng Phủ Đoan Dung mới lấy ra tinh linh, đưa tin cho Lưu ma ma, thông báo nơi này không có chuyện gì là một trường hợp hiểu lầm, kêu cho mọi người rút về, nàng không muốn chuyện này của nữ nhi bị những người khác biết, dù sao đây không phải là chuyện vinh quang gì cho lắm.
Thu tinh linh, đột nhiên xuất thủ, một tay bắt được cổ tay nữ nhi có thể nói là kéo vào trong nhà.
Vừa vào bên trong nhà, Hoàng Phủ Đoan Dung mắt lạnh đảo qua “gian phu” đang vô cùng lúng túng trong nhà, nhất thời cả kinh trừng lớn đôi mắt sáng, khó tin nhìn Miêu Nghị.
Nàng biết Miêu Nghị, năm đó khi thương lượng sự vụ của tiệm tạp hóa Chính Khí hai người đã từng nhiều lần gặp mặt, nàng làm sao cũng không nghĩ tới người nữ nhi có gian tình lại là Ngưu Hữu Đức!
Nguyên nhân rất đơn giản, người khác không biết nhưng nàng biết, quan hệ của Ngưu Hữu Đức và nữ nhi mình cũng chưa ra hình dáng gì, thậm chí có thể nói là có cừu oán, chuyện Huyết Yêu giết Ngưu Hữu Đức nàng không phải là không biết, còn có cổ phần của tiệm tạp hóa Chính Khí cũng là nữ nhi của mình nhượng bộ cho Ngưu Hữu Đức.
Ngưu Hữu Đức hai lần huyết tẩy Thiên Nhai, hai lần tóm được nữ nhi của mình, thậm chí còn trước mặt mọi người bắt nữ nhi của mình quỳ xuống, theo ý nghĩ của Hoàng Phủ Đoan Dung, Ngưu Hữu Đức nếu không phải cố kỵ bối cảnh của Quần Anh hội, chỉ sợ sớm đã hạ sát thủ với nữ nhi của mình rồi, làm sao có thể có quan hệ nam nữ với nữ nhi của mình như lúc này.
Trước lúc này, nàng nằm mơ cũng không nghĩ hai người này lại gắn kết thành một khối, nhưng sự thật lại nằm ngoài dự đoán mọi người, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng thật sự bị đả kích, đôi cẩu nam nữ này giả vờ cũng quá tốt, lại giấu diếm được cả người mẹ như nàng, dưới sự giám thị nghiêm mật của nàng cũng không lộ ra dấu vết gì.
Hiện tại ngẫm nghĩ, cũng không phải là hoàn toàn không có dấu vết, nàng từng nhận được bẩm báo của phía dưới, nữ nhi tựa hồ đúng là từng có tiếp xúc dị thường với Ngưu Hữu Đức, nhưng nàng không nghĩ chuyện lại như vậy. Ngưu Hữu Đức là người cầm quyền Thiên Nhai, buôn bán ở Thiên Nhai, không tiếp xúc ngoài sáng trong tối một chút làm sao được.
- Ngưu Hữu Đức? Là ngươi?
Hoàng Phủ Đoan Dung thất thanh, cả kinh buông lỏng nữ nhi lùi lại hai bước mới đứng vững.
Nói cho cùng, đánh chết nàng cũng không suy nghĩ đến Ngưu Hữu Đức, đôi cẩu nam nữ này là cừu nhân, lại thông đồng với nhau làm ra loại chuyện mờ ám này, điều này sao có thể? Ông trời, ông rút cuộc muốn chơi trò gì vậy?
Miêu Nghị lúng túng gãi gãi đầu mũi, chắp tay nói:
- Hoàng Phủ đại chưởng quỹ!
- Câm miệng!
Hoàng Phủ Đoan Dung quát một tiêng, ý vị lắc đầu, nàng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, chính là không nghĩ tới “ gian phu” lại là người này.
Người này không phải là bị nhốt vào Thái Cổ tử địa chịu hình phạt một ngàn năm sao? Tại sao lại ở chỗ này? Làm sao thông đồng với nữ nhi của mình?
A! Nàng hiểu rồi, tính toán thời gian, có lẽ là hết hạn tù được thả ra.
Trong nháy mắt, nàng đột nhiên rõ ràng tất cả mọi chuyện, không trách được nhiều năm như vậy không tra được “ gian phu” là ai, khốn kiếp! “Gian phu” này phạm tội bị Thiên đình nhốt vào Thái Cổ tử địa, nữ nhi của mình căn bản không có biện pháp gặp mặt “gian phu”. Mình có thể tra được mới là lạ!
Một ngàn năm trước tại sao không tra được? Nàng đã sớm nhận thấy nữ nhi có thể phá thân.
Bởi vì... “gian phu” này đã rời khỏi Thiên Nhai, điều tới Tả đốc vệ cận vệ quân Thiên đình nhậm chức, thỉnh thoảng có liên lạc sợ là khó có thể phát hiện, dù sao nàng cũng không thể lúc nào cũng giám thị nữ nhi của mình.
Vậy ngàn năm trước khi “gian phu” này nhậm chức ở Thiên Nhai tại sao cũng tra không được? Thời gian lâu như vậy không thể nào hoàn toàn không rò rỉ một chút dấu vết. Điểm này nàng nghĩ không ra!
Nhưng nàng rất nhanh nghĩ tới một khả năng, chuyện này người khác không dám làm, người có đại quyền chấp chưởng Thiên Nhai sợ là có lá gan dám làm đấy! Nàng nhìn Miêu Nghị nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi có phải đã đào một đường hầm ở Thiên Nhai nối thăng vào bên trong Quân Anh hội quán?
Miêu Nghị theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Quân Nhu, người sau khẽ lắc đâu, tỏ vẻ mình không có tiết lộ.
Toát mồ hôi! Điều này cũng có thể đoán được? Miêu Nghị chột dạ không dứt, lại sờ sờ lô mũi, lúng túng nói:
- Địa đạo đã đào hỏng rồi.
Choáng váng! Hoàng Phủ Đoan Dung giơ tay lên khẽ vỗ trán, thân hình lung lay, có chút chóng mặt, thì ra hắn thật sự đào một đường hầm. thật to gan, dám đào đường phía dưới Thiên Nhai. không trách mình cứ mãi không điều tra được, thì ra đôi cẩu nam nữ này hoàn toàn có thể làm chuyện mà “chân không bước ra khỏi nhà”.
Thời gian trôi kinh quá