Trên trăm Lưu Tinh tiễn một lần nữa lên dây cung, bảo quang lưu chuyển, nhắm ngay mười mấy người vọt tới, trong tiếng gấp gáp bang bang, trên trăm đạo lưu quang bắn ra.
Trên người trúng tên dày đặc, mặc dù không bị Lưu Tinh tiễn công phá chiến giáp phòng ngự hồng tinh, nhưng người nào cũng hộc máu, tất cả những người bị bắn ngược trên tinh không.
Một nhóm người vọt tới, dây trói tiên ném ra, đao thương một đoàn, bắt những người này lại, nâng lên rồi trực tiếp bay tới ném xuống chỗ Miêu Nghị.
Nhìn trước mắt bị bắt tới mười mấy người, mọi người khóe miệng còn đang rỉ máu. Miêu Nghị nhìn Chử Tử Sơn lạnh nhạt nói:
- Quỳ xuống!
Nhóm người áp giải lập tức xách đao thương đánh vào đầu gối đám người này, mạnh mẽ ấn đối phương quỳ gối trước mặt Miêu Nghị.
Chử Tử Sơn lắc đầu giãy giụa, nhưng giãy giụa không nổi, khóe miệng rỉ máu nhìn Miêu Nghị giận dữ hét lên:
- Ngươi là người phương nào? Dám làm nhục ta như thế!
Bá! Miêu Nghị rút lợi kiếm bên hông, đương đương đương, gồ lên chiếc mũ bảo hộ trên đầu hắn:
- Đều là đồng lõa của cầu vật, kéo những người khác tới trước mặt huynh đệ đã chết, chém!
- A!
Mười mấy người bên cạnh Chử Tử Sơn lập tức điên cuồng giãy giụa la hét, không cam lòng!
Nhưng vô dụng, trực tiếp bị kéo tới cách đó không xa, bị mạnh mẽ khấu quỳ trên mặt đất, đao phủ giơ tay chém xuống, hơn mười đạo máu tươi bắn ra, mười mấy cái đầu bay đi, thi thể co quắp ngã xuống đất.
ChửTử Sơn quay đầu trợn to mắt nhìn cảnh tượng này nhất thời cũng không che giấu được hoảng sợ trên mặt, lại nhìn hướng Miêu Nghị, nếu còn có thể nói ra những lời “dám làm nhục ta”.... người ta nói giết là giết còn sợ làm nhục hắn? Hàm Tăng cắn chặt nói:
- Ngươi rút cuộc là bộ phận nào của cận vệ quân?
Hắn không nghĩ ra cận vệ quân làm sao lại giống kẻ điên như vậy.
Sa sa sa, mũi kiếm trong tay Miêu Nghị cắt qua cắt lại trên mũ giáp của hắn, giống như đang suy nghĩ hạ thủ xuống chỗ nào thì thích hợp, nhưng rốt cục cũng nói cho đối phương biết đáp án.
- Tổng trấn Hắc Long ty Tả đốc trấn nhị vệ Bắc Đẩu quân... Ngưu Hữu Đức ở chỗ này!
Thanh âm từ từ, giọng nói nhàn nhạt, ánh mắt ý vị thâm trường, đứng trên cao nhìn xuống coi rẻ:
- Ngưu Hữu Đức...
Chử Tử Sơn sửng sốt, ngang đầu nhìn Miêu Nghị, con ngươi trong mắt chợt co rụt lại, trong đầu hiện lên không ít hình ảnh, là từng có một số người nhắc nhở hắn một chuyện, nội dung nhắc nhở phần lớn tương đồng, đều là một chuyện: nữ nhân kia sợ là không dể đụng, nghe nói nàng từng có quan hệ yêu đương với Ngưu Hữu Đức. Ngưu Hữu Đức không chết, người ở Thiên Nhai cũng không ai dám đụng tới nữ nhân kia, kẻ điên đó chuyện gì cũng làm được, mỹ nhân thiên hạ còn nhiều mà, đại nhân không cần thiết vì nữ nhân mà xé ra phiền toái gì...
Trước kia chỉ là có người từng nhắc tới Ngưu Hữu Đức với hắn, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Ngưu Hữu Đức đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này.
Hắn đã nghe đại danh Ngưu Hữu Đức từ lâu, làm sao cũng không nghĩ tới phải dùng phương thức này để gặp mặt.
Lúc này, vừa thấy mặt rốt cục phát hiện Ngưu Hữu Đức quả nhiên là kẻ điên lại dám tru diệt hơn vạn đại quân Thiên đình dưới tay hắn!
Trong nháy mắt, hai mắt Chử Tử Sơn càng trừng lớn, tựa hồ hiểu ra cái gì, rốt cuộc hiểu rõ tại sao mình lại gặp phải kỳ hoặc và tai họa bất ngờ như thế!
- Là ngươi...
Chử Tử Sơn điên cuồng rống lên liều mạng muốn đứng lên.
Ba! Miêu Nghị vung kiếm đánh ngã hắn xuống mặt đất, đưa chân dẫm lên trên mặt hắn, thiếu chút nữa vùi đầu hắn xuống dưới đất.
- Cầu vật, ngay cả người của ta cũng dám đụng!
Âm thanh sắc lạnh, Miêu Nghị một câu hai ý nghĩa, không để cho hắn cơ hội nói ra chân tướng, một kiếm đâm xuống, xuyên qua hai gò má, quấy miệng lưỡi cho máu chảy đầm đìa, lại đá một cước bay đến một bên, quát lên:
- Kéo tới trước mặt huynh đệ đã chết đi, thiên đao vạn quả cho ta... lăng trì xử tử!
Cái gì gọi là lăng trì xử tử? Chính là thiên đao vạn quả!
Mục Vũ Liên đứng bên cạnh nhìn Miêu Nghị có chút muốn nói lại thôi, cảm thấy giết thì giết nhưng không cần thiết sử dụng cực hình, dễ dàng rước lấy phiền toái không cần thiết, nhưng khi nhìn bên cạnh chính là thủ hạ cũng không có cách nào nói ra khỏi miệng, thủ hạ của mình bị người ta giết, đại nhân đang ra tay trút giận cho mình, nàng ngăn cản là thế nào?
- Ô... Ô...
Chử Tử Sơn nghe thấy, khóe miệng rỉ máu, điên cuồng lắc đầu gào khan, nhưng không cách nào chạy trốn khỏi vận mệnh bị nhân viên hành hình lôi đi.
Kéo tới một bên, lột ra tất cả chiến giáp và xiêm y trên người, trân truồng, bị mạnh mẽ ấn quỳ gối trước thi thể thành viên Hắc Long ty.
Hai bên trái phải mỗi người kéo hai cánh tay của hắn, phía sau một người níu búi tóc của hắn khống chế chặt chè, đồng thời một chiếc giày kim khí lên lưng hắn chế trụ.
Chử Tử Sơn quỳ xuống đất không thể nhúc nhích điên cuồng ô ô, một gã tiểu tướng kim giáp đi tới chính diện hắn, phất tay mò ra một cây chủy thủ, hàn quang trong tay vụt sáng, về một vết máu trên lồng ngực hắn, một mảnh thịt tươi bay đi.
Hàn quang càng lúc càng nhanh, đúng là tiêu đao cắt thịt.
Trung quân Lam Hổ kỳ vốn có người chuyên thi hành hình phạt, loại chuyện này không lo không tìm được người làm.
Không bao lâu, thân thể trần truồng của Chử Tử Sơn tựa như huyết tẩy, nửa thịt nửa cốt quỳ trên mặt đất, đau đến được lạnh run, trong cό họng kêu càu nhàu không ngừng. Cố sức giãy giụa, trong ánh mắt tuyệt vọng không thiếu sự hối hận, hối hận vì không nghe lời khuyên, tương lai sáng ngời của hắn nhất thời vì một nữ nhân lại rơi vào kết quả như vậy...
Tràng diện thiên đao vạn quả tuyệt đối không có đẹp đẽ, bản thân Mục Vũ Liên nhìn thấy cũng da đầu tê dại, nữ nhân dù lòng dạ ác độc cũng khó mà thích ứng với tràng diện này, xoay người rời đi.
Dọn dẹp quét dọn xong chiến trường, mấy vạn người lục tục quay lại, nhìn tràng diện hành hình bên cạnh, mọi người cũng có chút rét run, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tổng trấn đại nhân mặt không chút thay đổi.
Mọi người vừa cảm khái thủ đoạn tàn nhẫn của vị tổng trấn đại nhân này, cũng một lần nữa phát hiện vị tổng trấn đại nhân này đích xác là người dễ dàng hành động theo cảm tính, năm đó bởi vì không ưa Doanh Thiên vương bán nữ cầu vinh, rơi vào hình phạt bị giam giữ ở Thái Cổ ngàn năm thiếu chút mất mạng. Lần này bởi vì huynh đệ phía dưới chết đi, dưới cơn nóng giận gần vạn nhân mà Thiên đình bị tàn sát hết, thật đúng là không sợ chọc ra phiền toái.
Nhưng bất kể như thế nào, không thể phủ nhận, có một cấp trên như vậy, mọi người còn có gì để nói. Ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị chỉ có sự kính sợ phát ra từ nội tâm!
Không đợi quá lâu, hiện trường máu chảy trên đất, Chử Tử Sơn tựa hồ thành xương thịt chia lìa cuối cùng không thể chịu đựng được, trong thống khổ cực độ nuốt xuống một hơi cuối cùng. Đề phòng ngoài ý muốn, cây chủy thủ hành hình trực tiếp cắm vào giữa bộ xương, đâm rách trái tim bên trong...
Thời gian trôi kinh quá