Kỳ thực ai cũng hiểu, đối với bệ hạ mà nói, chiến lực của chi nhân mà còn xa mới không trọng yếu bằng sự ổn định của giang sơn trong tay bệ hạ.
Đương nhiên, đối với điều này hai người cũng không phản đối, bởi vì duy hộ lợi ích Thanh chủ bằng với duy hộ lợi íc bản thân.
Mà hai người cũng nghe ra được một tầng ý tứ khác từ trong lời Thanh chủ, giải tán chi nhân mã kia đồng nghĩa với Ngưu Hữu Đức không cần phải chết nữa!
- Tuân mệnh!
Vũ Khúc chắp tay lĩnh mệnh, biểu thị nguyện ý tiếp thu một nửa nhân mã.
- Bệ hạ...
Phá Quân rõ ràng còn có lời muốn nói.
- Hả?
Nhưng Thanh chủ chất nghi một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên nhìn lại, Phả Quân vừa đụng tới ánh mắt ấy, lập tức miệng môi banh lại, lời đến miệng lại nuốt xuống, gian nan chắp tay nói:
- Tuân mệnh!
Hắn còn muốn mượn điều này đả tạo ra một chi đại quân tinh nhuệ, nhưng hắn cũng hiểu ý Thanh chủ, có chút chuyện hắn sẽ chống đối Thanh chủ đến cùng, nhưng có chút chuyện thì tuyệt sẽ không đối nghịch, chỉ cần chuyện đó có lợi cho Thanh chủ chưởng khống thiên hạ, nhưng mà trong lòng vẫn khó mà tránh khỏi cảm giác khó chịu, thở dài một tiếng.
Thanh chủ lại quay đầu nhìn hướng Cao Quán:
- Chuyện lần này nhất định phải nghiêm tra, nếu thật tra ra chứng cớ rõ ràng, rằng Ngưu Hữu Đức âm mưu làm loạn y luật xử trí!
- Tuân mệnh!
Cao Quán ứng tiếng.
- Thượng triều đi!
Thanh chủ bỏ lại một câu, bước nhanh mà đi, mọi người theo gót sau lưng hắn.
Thời điểm thượng triều đã trễ không ít, vài trăm triều thần đã tiến vào trong Càn Khôn điện.
Trong những người này có một số là chưởng khống thực quyền các bộ của Thiên Đình, bao gồm Đại đô đốc tả hữu đốc vệ chưởng khống các vệ của quân cận vệ, mà phần đông là nhân viên nhàn tản, bao gồm cả Hạ Hầu Thác. Chẳng qua Hạ Hầu Thác là người nổi bật nhất trong đám này, chỉ mình hắn là được ban ghế ngồi, chống trượng híp mắt ở đó, tuy vị trí đặt ở trong góc mặt trước, nhưng địa vị vinh sủng thế nào có thể nhìn ra một ít, ai bảo cháu gái người ta là thiên hậu, trên danh nghĩa là kết tóc phu thê ngồi ngang hàng với Thiên đế.
Thượng triều đã tới, mà không thấy Thanh chủ lộ diện, mọi người an tĩnh chờ đợi, vài vị Thiên vương ở mặt trước nhất thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn nhau, trong lòng đều minh bạch, Thanh chủ lùi thời điểm thượng triều, sợ là đã biết chuyện kia.
Thẳng đến lúc Phá Quân, Vũ Khúc cùng Tư Mã Vân Thiên. Cao Quán lộ diện, chúng nhân liền biết Thanh chủ sắp tới.
Trên Càn Khôn bảo tọa cao cao, chỗ đứng của Phá Quân cùng Vũ Khúc ở hai bên trái phải bảo tọa, mà chỗ đứng của Tư Mã Vấn Thiên cùng Cao Quán thì ở dưới thấp mấy bậc thềm, bốn người đều nửa hướng bảo tọa nửa hướng đại thần trong điện đứng thành hình chữ bát (/), trên thì nghiêng đầu nhìn sang người trên bảo tọa, dưới nghiêng đầu nhìn xuống đại thần trong điện.
Hai mươi vị Đại đô đốc của quân cận vệ phân thành bốn dãy, đứng ở bốn góc đại điện, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua chúng nhân trong điện, không giống như người tham dự nghị sự, ngược lại có cảm giác như là đang giám thị nhất cư nhất động của đại thần trong điện.
Rất nhanh, Thanh chủ dưới sự hộ tổng của Thượng Quan Thanh từ phía hậu điện đi ra, đi tới gần Càn Khôn bảo tọa. Thượng Quan Thanh tự động đứng lai. Thanh chủ đứng trước bảo tọa từ trên cao nhìn xuống, mặt không biểu tình xem xét chúng nhân trong điện, khí thế bức người.
Đại thần trong điện đột nhiên chỉnh tề hành lễ, tề thanh nói:
- Tham kiến bệ hạ!
- Bình thần!
Thanh chủ hô một câu, cũng ngồi xuống.
Thượng Quan Thanh đứng một bên sảng giọng nói:
- Có việc dâng sớ, vô sự thoái triều!
Mặt dưới yên lặng một trận, đột nhiên một tên nhàn chức đại thân đứng ra hỏi:
- Bệ hạ, thần nghe nói quân cận. vệ хảy ra xung đột cùng nhân mã địa phương ở Dậu Đinh Vực không biết là thật hay giả?
- Hừ!
Thanh chủ hừ lạnh một tiếng, vang vọng trong điện:
- Trẫm cũng nghe nói, sở dĩ đến trễ cũng là bởi việc này. Chuyện mới xảy ra, trẫm còn chưa rõ ràng, tin tức của ngươi lại đúng là linh thông, lần sau có việc trẫm nhất định phải thỉnh giáo ngươi trước mới được.
Không chút lưu tình trực tiếp đâm một câu, khiến ánh mắt đang nhìn thẳng người đó vội rủ xuống:
- Thần không dám!
Hạ Hầu Thác chầm chậm ngồi xuống ghế, ra vẻ nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng của tứ đại Thiên vương đứng tại mặt trước nhất cũng như thể chuyện không liên quan đến mình, kỳ thực ai cũng biết này gia hỏa nhảy đi ra này là người của vị nào trong bốn vị này, không được một trong bốn vị trao ý. không khả năng dám đứng ra hỏi chuyện.
Trong đại điện nhất thời an tĩnh, Ha Hầu Thác đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên trợn mắt khẽ liếc tơi đám người, vị đại thần nhàn chức nào đó nhận được ra hiệu từ ánh mắt của hắn, cũng lập tức đứng ra, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ, thần đàn hặc Hiên Viên hầu Hiên Viên Trác!
- À!
Thanh chủ quét mắt nhìn Hiên Viên Trác đang hờ hững đứng đó, hỏi:
- Vì cớ gì?
Người đó tức giận nói:
- Thần cũng nghe nói về chuyện ở Dậu đinh vực, theo thần được biết, việc này là bởi bộ hạ của Hiên Viên hầu là Đô thống Dậu đinh vực Chử Tử Sơn muốn chiếm đoạt nữ nhân của tổng trấn Ngự viên Ngưu Hữu Đức mà ra, vì nữ nhân này cư nhiên dẫn tới quân cận vệ huyết chiến cùng nhân mã địa phương, người như thế cũng dám dùng, có thể thấy Hiên Viên hầu căn bản không thích hợp với tước Hầu, thần mong bãi miễn tước Hầu của Hiên Viêm Trác. "
Ánh mắt Thanh chủ lại rơi đến trên người Hiên Viêm Trác:
- Hiên Viên Trác, là thật thế ư?
Hiên Viên Trác ra khỏi hàng:
- Thần không biết.
Không chút khách khí, trực tiếp chối bay sạch sẽ liên quan.
Nhàn chức đại thần kia lập tức chỉ trích nói:
- Chuyện phát sinh dưới tay người mặt dưới của ngươi, ngươi lại nói không biết? Chẳng lẽ chuyện lớn như vậy mà không ai thông báo với ngươi? Nếu thật là như vậy, có thể thấy kẻ làm Hầu gia như ngươi quá không tận tâm, nên đổi thành người có năng lực hơn.
Hiên Viêm Trác mói:
– Ta bảo không biết là chỉ tin tức hỗn loạn, bởi sự tình mới phát sinh, tình hình cụ thể còn chưa rõ ràng, ta sẽ không cầm chuyện hỗn loạn chưa rõ ăn nói lung tung ra trước triều đường, sau triều hội ta sẽ lập tức tra kỹ, sau khi tra thực tình mới sẽ báo cáo.
Thời gian trôi kinh quá