Lên đến trên lầu các, mới phát hiện ra trong đình đài này còn có một nữ nhân, ngồi quay lưng về phía bên này, dường như cũng đang pha trà.
Trên người Mị Nương mặc một bộ y phục khá uy nghi, đuôi váy quệt đất, đầu mão nhất phẩm bằng vàng sáng lấp lánh, ngạo nghễ, độc lập, mặt mỉm cười nhìn Miêu Nghị đang đi tới.
Miêu Nghị ở Ngự Viên một thời gian dài như vậy ít nhiều cũng có chút kiến thức, vừa nhìn đã biết đối phương đang mặc cáo mệnh phục sức, hơn nữa hắn vẫn chưa từng nhìn thấy cáo mệnh phục, dựa vào thân phận của Quảng Thiên Vương không khó đoán ra đây cũng là nhất phẩm cáo mệnh phục, cái này chỉ có cấp bậc Vương Phi mới có.
Hiện nay cả thiên hạ cũng chỉ có Quảng Thiên Vương mới có Vương Phi, còn lại ba vị khác đều không tái giá, cũng chính là nói, có tư cách mặc nhất phẩm cáo mệnh phục chỉ có một người trước mắt này mà thôi. Nhất phẩm cáo mệnh phục cũng là quan chức, hưởng thụ bổng lộc cấp bậc nguyên soái, chỉ là không có thực quyền mà thôi.
Miêu Nghị vội vàng bước lên trước hành lễ:
- Mạt tướng tham kiến Vương Phi!
— Chỉ là lén lút gặp mặt mà thôi, không cần đa lễ!
Mị Nương vừa nói vừa đưa tay áo lên ý bảo miền lễ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Miêu Nghị từ trên xuống dưới, ý cười trong mắt càng rõ ràng, phát hiện ra Miêu Nghị mà tắm rửa sạch sẽ càng phát ra khí khái hào hùng, hừng hực, nhuệ khí dương cương, khí chất tương đối khá.
Bà muốn nhìn phản ứng của con gái một chút, nghiêng đầu nhìn lại, kết quả phát hiện không biết từ lúc nào con gái đã thừa dịp bà không để ý đã ngồi quay lưng lại, căn bản là không nhìn thấy người, nhất thời vừa bực mình, vừa buồn cười, cũng hiểu rõ tâm tính hổ thẹn của nữ nhi nhà mình, lập tức lên tiếng nói:
- Mị nhi, vì sao lại thất lễ như vậy, có khách đến không biết sao?
Quảng Mị Nhi đang ngồi xổm lúc này mới lặng yêu đứng lên, từ từ quay người lại nhìn khách, nhìn Miêu Nghị một cái, liền xấu hổ cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng lần nữa, thế nhưng rõ ràng đã nhìn rõ dung mạo của Miêu Nghị phát hiện quả thực là tràn đầy khí khái nam nhi. Khí thế hào hùng và dương cương đó hòa hợp đánh vào thị giác người nhìn, cũng xác thực không phải bản thân tiếp xúc với những thân phận quyền quý kia có thể nhìn thấy được, tim đập có chút tăng nhanh.
Miêu Nghị vừa nhìn thấy Quảng Mị Nhi cũng sửng sốt một chút, một bộ áo lụa màu vàng kim bao bọc quần dài màu trắng, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ lại ưu nhã, dung mạo tươi như hoa đào, đôi mắt gợn sóng trời sinh đầy ẩn tình câu người, là loại vừa nhìn đã có thể câu dẫn linh hồn của nam nhân, đặc biệt là bộ dáng xấu hổ thẹn thùng đó càng tăng thêm sự phong tình.
- Đây là tiểu nữ Quảng Mị Nhi, lần này cùng bản phi ra ngoài dạo chơi. - Mị Nương giơ tay lên. cười giới thiệu, đối với phản ứng của Miêu Nghị cũng âm thầm đắc ý, ta sinh ra nữ nhi há có thể kém được sao?
Miêu Nghị lập tức chắp tay nói:
- Mạt tướng tham kiến tiểu thư.
Quảng Mị Nhi hơi nhún đầu gối hoàn lễ, thanh âm kiều nhu đáp:
- Tham kiến Ngưu tướng quân.
Miêu Nghị không lên tiếng chống đỡ, lại lặng lẽ
liếc nhìn Mị Nương một cái, phát hiện hai mẹ con này dáng dấp có phần giống nhau, tướng mạo cũng tương đối giống, đều là báu vật trời sinh có thể gặp không thể cầu, giống như tạo ra từ một khuôn mẫu, chỉ là một người phong vận thướt tha thành thục dáng vẻ thắm thiết, một người ngượng ngùng non nớt dáng vẻ hơi kiềm hãm, chỉ khác biệt là một nở rộ, một lại vẫn là nụ hoa, nếu không biết hai người là mẹ con, tuổi tác bề ngoài trên sợ là sẽ khiến người ta hiểu nhầm thành hai tỉ muội.
Hắn thầm cảm thán trong lòng, cũng là quyền thế của Quảng Thiên Vương, không người nào dám có chủ ý với hai mẹ con này, đổi lại là một gia đình bình thường khác mà nuôi dưỡng nên hai nữ nhân như vậy, đó chính là hồng nhan, họa thủy, làm không tốt có thể dẫn tới họa sát thân.
Vừa nghĩ đến Khấu gia đã nói “tam hỉ lâm môn”, Miêu Nghị âm thầm dở khóc dở cười, muốn liên hôn cùng mình không phải là Quảng Mị Nhi đấy chứ? Quảng Thiên Vương vẫn thật là ném ra một mồi nhử ngọt ngào không gì sánh bằng, cũng coi như là hạ vốn gốc rồi. Hỏa Tu La ơi Hỏa Tu La, làm phiền rồi.
Hắn cũng là nam nhân, nhìn thấy nữ nhi tuyệt diệu như Quảng Mị Nhi, nếu nói trong lòng có chút dị dạng cũng không phải là giả, giả như đối phương không có thân phận kia, hắn không dám bảo đám mình sẽ không đối với nàng giống như đối với Gia Cát Thanh, âu yếm vuốt ve, chỉ là trong lòng hắn biết rõ, thật sự muốn động vào Quảng Mị Nhi, đó chính là đưa Vân Tri Thu vào chỗ chết, nguyên nhân là Khấu gia bên đó đã nói rất rõ rồi.
Mị Nương cười nhạt nói:
- Đây là lén lút gặp mặt, Ngưu tướng quân cũng không phải là thuộc hạ của vương gia, không cần câu nệ khách khí như vậy, coi như là nói chuyện với người bình thường thôi. - Mị Nương quay đầu phân phó một tiếng: - Người đâu, chuẩn bị rượu và thức ăn để chiêu đãi khách.
Rất nhanh đã có tì nữ đi lên, dọn lên bàn, quỳnh tương ngọc dịch (rượu ngon), cao lương mỹ vị đương nhiên là không cân phải nói.
Sau đó Mị Nương lại lấy lý do lơ là, cho những người không có nhiệm vụ lui xuống, mời Miều Nghị ngồi xuống.
Mị Nương vương phi tôn kính, đương nhiên là ngồi ở chính giữa, Quảng Mị Nhi và Miêu Nghị mỗi người ngồi một bên trái - phải, coi như là ngồi đối diện nhau. Câu Việt ngồi ở bên dưới Quảng Mị Nhi.
Miêu Nghị ngồi đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ nhìn thấy vụ án, cũng rất ít động đũa hay nâng chén, Mị Nương hỏi một câu thì hắn trả lời một câu, người ta thúc dục một chút thì hắn mới động một chút. Ngược lại, Quảng Mị Nhi ngồi đối diện thỉnh thoảng lại lặng lẽ giương mắt quan sát người ngồi đối diện kia, đôi mắt quyến rũ xinh đẹp như tơ, phát hiện người đối diện quả nhiên không giống như lúc suất binh thô lỗ, cục cằn, tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, lần đầu mới gặp cũng không đến mức dọa người như vậy, hơn nữa còn rất dễ nhìn, nghĩ đến tương lai hai người sẽ kết thành phu thê, ánh mắt đó dần dần mang theo mấy phần gợi tình mà chính bản thân nàng cũng không cảm giác được.
Trong lúc nhàn rỗi nói chuyện phiếm, thân là một người từng trải, Mị Nương nhìn cái đã hiểu được sự biến đổi rất nhỏ trong tâm tư của con gái mình, biết con gái đã không thành vấn đề, nhưng Ngưu Hữu Đức đang bất động như sơn này là thái độ gì thì còn phải đợi thăm dò nữa. Nói thực, người này nhìn gần trước mắt có phần khác biệt so với lúc từ trên tường thành nhìn xuống, bà nhìn ánh mắt của Miêu Nghị cũng càng lúc càng mãn nguyện.
Thời gian trôi kinh quá