PHI THIÊN

Không ma luyện không được trải qua sự việc lần này, nhìn thấy cũng vô dụng, không nhìn thây cũng vô dụng như vậy, các nhà đều không nhìn nổi nữa.

Sau khi Viên Khánh, tiếp theo chính là hôn sự của Miêu Nghị và Vân Tri Thu, Miêu Nghị không thể nào rời khỏi Ngự Viên, địa điểm cử hành hôn lễ chính là biệt viện của Khấu gia.

Hôm đó Vân Tri Thu phá lệ xinh đẹp rực rỡ không nói.

Sự vui mừng náo nhiệt đối với hai người đã sớm là phu thê mà nói cũng đương nhiên là không đề cập tới.

Khách quý như vân cũng là đương nhiên, Miêu Nghị ngoại trừ quen biết một vài Cận vệ quân, người bình thường cũng không tới được Ngự Viên.

Nói trắng ra, hôn sự này vẫn là sân nhà của Khấu gia, bất kể có ân oán gì, mặt mũi cũng đã là quá khứ rồi, Tứ Đại Thiên Vương kể cả Hạ Hầu Thác cũng đến rồi, đại thần trong triều đều đến rồi, ngay cả Thanh Chủ và Thiên Hậu cũng lộ mặt, có thể nói là vô cùng long trọng.

Mà Khấu gia một phe từ trên xuống dưới đều đến rồi, không thể đến Ngự Viên, Khấu gia Thiên Vương phủ bên đó cũng có phần thiết yến khoản đãi khác, chỉ dựa vào việc thu lễ thôi, số lượng cũng vô cùng kinh người, chỉ mỗi ban thưởng của Thiên Cung cũng không ít rồi.

Có điều quy tắc vẫn là từ xưa đến nay đều có, nếu tặng quà cho Khấu gia, quà mừng đều cho Khấu gia, vậy thì sau này Khấu gia sẽ phải hoàn lễ. Nếu tặng quà cho Miêu Nghị và Vân Tri Thu, quà mừng đều cho hai người, may mà Thiên Cung ban thưởng cho một đôi tân lang tân nương.

Thân Lộ Nguyên Soái Lạc Mãng, lặng lẽ tặng cho đôi uyên ương mới một phần hậu lễ, tương đối hậu hĩnh, hậu hĩnh đến mức hai người Miêu Nghị có chút kinh ngạc, thế nhưng hai người cũng có thể lý giải được, phỏng đoán là có liên quan đến việc Miêu Nghị đã tha cho Lạc Quy một mạng. Thực sự khiến hai người kinh ngạc đó là, Như Ý Thiên Phi cũng tặng một phần hậu lễ tương đối nặng.

Tả đốc vệ Chỉ huy sứ Phá Quân cũng tặng một phần lễ vật không nhẹ, lễ vật của Hoa Nghĩa Thiên cũng không nhẹ, lễ vật của Dữu Trùng Chân cũng nặng hơn so với người bình thường.

Những nhân viên của Hắc Long Ti trước khi bị giải tán để cho Mục Vũ Liên thay mặt tập thể bọn họ dâng lên một phần tâm ý, nhân viên của Hắc Long Ti bây giờ cũng tập thể dâng lên một phần tâm ý.

Trong phòng tân hôn, tất cả phong tục lễ nghi đều được miễn hết, bên ngoài làm cho người khác xem để được thông qua là được, không có người nhìn thấy động phòng hoa chúc thì bỏ qua các phong tục cũng không sao.

Mũ phượng, khăn quàng của Vân Tri Thu bị ném sang một bên, nàng ngồi đó nghe Thiên Nhi, Tuyết Nhi kiểm kê lễ vật.

Khấu gia cũng biết Thiên Nhi, Tuyết Nhi là do Vân Tri Thu đã dùng quen rồi, cho nên cũng không dùng nha đầu khác làm của hồi môn nữa, đặc biệt giúp Vân Tri Thu đưa hai người này đi. Hôm nay hai người này cũng coi như là được mở rộng tầm mắt rồi, không những nhìn thấy đại thần cả triều của Thiên Đình, lại còn nhìn thấy được Thiên Đế và Thiên Hậu.

Nhìn Vân Tri Thu ném bỏ mũ phượng, khăn quàng không thể nén được bộ dạng kiểm kê quà tặng, Miêu Nghị có chút dở khóc dở cười đi đến đằng sau nàng, hai tay đỡ hai vai nàng, nói:

- Ta nói phu nhân, nàng chưa từng nhìn thấy tiền sao? Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, nàng không hầu hạ ta thật tốt, mà ở đây đếm những thứ này làm cái gì? Có phần quá thô tục rồi!

Thiên Nhi, Tuyết Nhi ngồi một bên cùng nhau hé miệng cười trộm.

Vân Tri Thu quay đầu lườm hắn một cái, nói:

- Chàng không làm nhà không biết củi gạo dầu muối đắt thế nào, chàng có biết chàng nuôi mấy con bọ ngựa bây giờ mỗi năm tiêu tốn bao nhiêu hay không? Chẳng lẽ chàng thực sự cắt đứt quan hệ với những tiểu thiếp đó rồi ư? Mỗi năm nên cho vẫn phải cho, không thì nam nhân chàng đây để làm gì? Thợ mộc bọn họ không nói, tiểu thế giới chàng muốn đi ra là đi ra, nhớ đến người bạn này bảo thiếp cho một chút, nhớ đến người bạn kia lại bảo thiếp cho một chút, tu vi của mọi người càng ngày càng cao, tiêu hao cũng càng ngày càng lớn, Yêu Nhược Tiên bên đó lại hơi một tí là muốn bảo vật của đại thế giới để làm nghiên cứu, có thứ nào không cần tiền. Nhiều năm như vậy, tiền thu của chúng ta càng ngày càng ít, chi tiêu thì lại càng ngày càng lớn, chàng ở Tây Đinh Vực ném ra một đống Hồng tinh chiến giáp cho cấp dưới cũng không thèm thu hồi về, đây là nên, thiếp không nói gì, lần trước chàng lại bảo thiếp gom góp một khoản tiền lớn cho những thủ hạ còn sống sót đi khi theo chàng ở Tây Đinh Vực, còn muốn thiếp mau chóng đưa đến tận tay cho mỗi người bọn họ, hơn một vạn người, mỗi người chàng đều không muốn cho ít. chàng cũng không nghĩ xem đó là một khoản với con số lớn bao nhiêu, mở miệng là muốn, chàng ra tay càng lúc càng hào phóng rồi, thật không biết căn bản không lấy ra được nhiều tiền như vậy, lại không nói với chàng, chỉ đành phải cố gắng kiên trì đi gom góp mỗi chỗ một ít, Khấu gia bên đó cho thiếp quà gặp mặt thiếp cũng thêm vào rồi, lần này bán trang sức cho Thiên Cung cũng được chút ít, vẫn còn thiếu rất nhiều nữa, thiếp vẫn phải giúp chàng chuẩn bị tài nguyên tu luyện để đột phá Thái Liên Nhị Phẩm, bên nào không lấy tiền, bây giờ thì tốt rồi, có những thứ này bổ sung thêm, nhìn chung cũng giải quyết được việc khẩn cấp của thiếp, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện này với chàng rồi.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi lặng lẽ nhìn Miêu Nghị một cái, thực ra bọn họ đi theo phục vụ bên cạnh Vân Thu Tri, hiểu rất rõ tình hình bây giờ đang khó khăn, thu nhập của đại nhân bây giờ căn bản không đủ để chống đỡ cho đại nhân vung tay quá trán và chi tiêu khổng lồ, cứ như vậy thì mỏ vàng cũng cạn, mấy năm trước, mấy năm trước túng thiếu, phu nhân mở cửa hàng kiếm được chút tiền đó toàn bộ đã trợ cấp hết rồi, hôm nay lại tính một lần nữa lấy ra lượng lớn tư nguyên như vậy để cho hơn một vạn người kia, phu nhân bất đắc dĩ đã mặt dày mở miệng tìm Vân Ngạo Thiên để cho ma đạo bên đó xoay tiền, nhưng phu nhân vẫn không cho bọn họ nói cho đại nhân biết, nói đại nhân đang trong thời gian quan trọng, không muốn để cho đại nhân phân tâm, bên này lại nghĩ biện pháp khác.

- Làm phiền phu nhân rồi. - Miêu Nghị có chút cảm khái vỗ vổ vào vai Vân Tri Thu, thế nhưng hắn cũng không lưu tâm, nói: - Bây giờ kẹt ở Ngự Viên cũng không có cách nào, cố gắng chờ qua khoảng thời gian này, ta sẽ lại nghĩ cách, đồ của một vạn người đó vẫn không thể thiếu được, nàng hãy cứ nghĩ cách mau chóng gom góp giúp ta rồi sắp xếp người đưa qua cho bọn họ, nếu như vẫn còn không đủ, thiếu bao nhiêu cứ nói với ta một chút.

- Sợ là không cần... - Vân Tri Thu có chút kinh ngạc, chậm rãi quay đầu lại, đưa một cái vòng tay trừ vật lên, nói: - Lễ vật của Hạ Hầu gia.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi