PHI THIÊN

- Ôi! Ngưu Hữu Đức có thể có được lời này của Thiên Ông, là phúc khí của hắn, thế nhưng... - Khấu Lăng Hư hơi chần chừ, nói: - Nếu như để Ngưu Hữu Đức vẫn ở Quỷ thị bên đó gây phiền phức cho Thiên Ông, sợ cũng không phải là kế hoạch lâu dài, tính khí của tên tiểu tử đó chắc chắn Thiên Ông cũng nghe qua rồi, bản vương thật sự sợ hắn gây ra chuyện, dù sao người lòng dạ khó lường cũng quá nhiều! Thế nhưng tiểu tử đó cũng có chút năng lực, cho hắn một chút cơ hội lập công chắc chắn cũng sẽ không để vuột mất, nếu như có thể sớm lập công lao sẽ được điều đi khỏi Quỷ thị, chẳng phải đều vui vẻ sao?

Vệ Khu đứng ở bên cạnh âm thầm lắc đầu, đây không những là muốn Hạ Hầu gia bảo vệ sự an toàn của Ngưu Hữu Đức ở Quỷ thị, hơn nữa còn muốn Hạ Hầu gia giúp Ngưu Hữu Đức lập công, Khấu gia giúp đỡ Ngưu Hữu Đức lực độ không thể nói là không lớn được.

Hạ Hầu Thác cười ha ha nói:

- Mọi người còn chưa đi qua, bây giờ nói đến chuyện này có quá sớm một chút, lúc đó nhìn tình hình mà quyết định cũng không muộn.

Khấu Lăng Hư hiểu rõ ý tứ của đối phương, đây là không thấy thỏ con không tung ra diều hâu, trước hết phải nhìn thấy thành ý của ông ta ở trên triều trước đã, Khấu Lăng Hư liền gật đầu cười nói:

- Thiên Ông nói có lý.

Giao dịch phía sau đã hoàn thành, hai người cũng không phải là người thích phí lời bỏ việc này qua một bên nâng chén cùng uống trà, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Sau khi nói chuyện phiếm một phen, Khấu Lăng Hư cáo từ mời Hạ Hầu Thác dừng lại, không dám phiền ông ta đưa tiễn.

Sau khi Vệ Khu tiễn Khấu Lăng Hư đi liền trở lại nhìn thấy Hạ Hầu Thác đang chậm rãi im lặng thưởng thức trà, hắn đi đến bên cạnh cười nói:

- Khấu Lăng Hư vì muốn thuận tiện cho nữ tế, thực đúng là đã ra đủ sức nếu như ngày nào đó biết sau lưng của Ngưu Hữu Đức là Lục đạo, sợ là khóc cũng không kịp nữa.

Hạ Hầu Thác hừ hừ một tiếng, nói:

- Cứ cho là hắn không tới tìm ta, ta cũng không có ý định nhìn Ngưu Hữu Đức ở Quỷ thị xảy ra chuyện, nếu lợi ích đã chủ động đưa đến cửa, thuận nước giong thuyền đưa cho hắn cũng không sao. Huống hồ việc của Lục đạo có dính dáng đến Khấu gia cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, vùi xuống càng sâu càng tốt, đến lúc đó lực lượng phản kháng của Thanh Chủ mới có thể càng lớn, suy cho cùng thì trên tay Khấu Lăng Hư cũng nắm giữ thiên hạ hai thành binh mà đại quyền. Mà đối với Hạ Hầu gia chúng ta mà nói, trứng gà không thể để trong một cái giỏ, nếu Thanh Chủ dám bất nhân, vậy thì đừng trách ta bất nghĩa, Hạ Hầu gia có thể nâng dậy được vài bá chủ, không ngại nâng đỡ thêm một người khác nữa. - Hai mắt ông ta đột nhiên híp lại.

Vệ Khu nghe được lời này trong lòng âm thầm run sợ, có thể từ trong mắt của Hạ Hầu Thác nhìn thấy sát khí đằng đằng, loại sát khí mà rất nhiều năm không nhìn thấy.

Hình phạt một trăm năm đã hết, cửa lớn của biệt viện Khấu Thiên Vương phủ ở Ngự Viên, Miêu Nghị đã tiếp nhận quan điệp bổ nhiệm đang đứng ở trước cửa nhìn ra dãy núi phía xa, lần này coi như là chính thức thoát khỏi Cận vệ quân, trong lòng rất là cảm khái.

Đám người Vân Tri Thu và Phi Hồng thu lại đồ vật đứng ở đằng sau hắn cũng không quấy rầy hắn, đám người Mục Vũ Liên tới đưa tiễn hắn cũng yên lặng.

- Sau này cũng không biết có còn cơ hội trở lại nơi này nữa hay không, ha ha, không nói nữa, đi thôi. - Miêu Nghị chắp tay với những người đến đưa tiền hắn, đám người Văn Trạch chưa đến đưa tiền, trong tinh linh cũng nói rất rõ ràng, hôm nay hắn đã không phải là người của Cận vệ quân, không nên qua lại công khai như vậy, bọn họ phải tránh hiềm nghi.

Hai tay Mục Vũ Liên dâng lên một thủ dụ, sau đó lùi về sau cùng mọi người chắp tay nói:

- Đại nhân lên đường bảo trọng!

Miêu Nghị gật đầu với người dẫn đường của Khấu gia đến đón, một đám người bay lên trời mà đi, không hề ngoảnh lại.

Trong Ngự Điền, Chiến Như Ý đang xách giỏ hái rau củ cũng ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn theo một nhóm người ở phía xa đang biến mất trên trời cao, trong mắt lóe lên một tia buồn bã.

Đạt được quỳnh tinh, Miêu Nghị lần đầu đến phủ đệ của Khấu Thiên Vương đã được một đám người của Khấu gia nhiệt liệt nghênh đón, những tiếng gọi cái gì mà muội phu, cô phụ không dứt.

Khấu Văn Lam cũng ở trong số đó, nghe thấy tên gia hỏa này yếu ớt gọi mình là cô phụ, Miêu Nghị có chút buồn cười không nhịn được, may mà Khấu Thiên Vương cần triệu kiến, một đám người đang ở ngoài cửa cũng không dám dây dưa quá lâu, chỉ quấn lấy Vân Tri Thu líu ríu nói chuyện.

Phi Hồng ở bên cạnh không có ai lý tới, người của Khấu gia hiển nhiên không làm sao nhìn đến nàng.

Có vài chuyện cũng có thể lý giải được, người của Khấu gia rõ ràng đứng về phía của Vân Tri Thu, cộng thêm xuất thân đào hát của Phi Hồng, người của Khấu gia thật đúng là nhìn không thuận mắt, nếu không phải quan hệ của Miêu Nghị, chỉ sợ ngay cả tư cách bước vào cổng lớn của Khấu gia nàng cũng không có.

Miêu Nghị đi vào trong nội viện Khấu gia, trực tiếp bị dẫn vào tam bản đường, trước mắt hắn còn không biết ý nghĩa của tam bản đường, Khấu gia không phải là nơi mà ai cũng có thể vào.

Khấu Lăng Hư nhìn hắn, đương nhiên là có chuyện dặn dò, giúp Miêu Nghị dọn đường rồi cũng không tránh được muốn nói rõ ràng, đồng thời dặn dò hắn chú ý hành sự một chút.

Sau đó, Miêu Nghị cũng không vội vàng rời đi, mới tới Khấu gia, vừa mới vào cửa đã liền đi, muốn ở lại một tháng rồi mới lên đường.

Quay về cũng không tránh được tiếp xúc với người của Khấu gia, chính là trưởng bối quá nhiều một chút, khiến cho Miêu Nghị đau đầu, thiếp thất của Khấu Lăng Hư thực sự cũng không ít.

Mấy ngày sau, Miêu Nghị ra khỏi Thiên Vương phủ, ở một chỗ trong vườn ở ngoài phủ nhìn thấy đám người Diêm Tu, Dương Khánh, Dương Triệu Thanh, Từ Đường Nhiên và Hải Bình Tâm.

Đúng như dự đoán của Chiến Như Ý, muốn đưa mấy người này đi cũng không cần cô ta ra mặt, Khấu Thiên Vương chỉ nói một lời đã đưa được mấy người này từ chỗ Cận vệ quân đến, Thiên Cung bên đó trong chuyện của Miêu Nghị cũng làm khó một chút, cũng không cần thiết phải tác quái trên người của đám Diêm Tu, rất rộng rãi đá mấy người này ra khỏi Cận vệ quân.

Trong vườn, Miêu Nghị chắp quanh mấy người, thản nhiên nói:

- Ta phải đi đâu, chắc chắn các ngươi cũng biết rõ trong lòng rồi, ở đây ta muốn nói một câu, nguyện ý đi theo ta có thể đi theo ta, không nguyện ý đi theo ta, ta cũng không miễn cường, ta sẽ ở Bắc quân bên đó cho các ngươi một vị trí các ngươi nghĩ cho kỹ rồi trả lời ta.

Từ Đường Nhiên là người đầu tiên chắp tay nói:

- Ti chức nguyện đi theo đại nhân!

Miêu Nghị vừa mỉm cười gật đầu, ai biết Hải Bình Tâm đột nhiên nói một câu:

- Ta không muốn đi, nghe nói Quỷ thị quanh năm ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không nhìn thấy, vĩnh viễn ở trong u ám, suy nghĩ một chút cũng không thấy thú vị, đại nhân vẫn là giúp ta sắp xếp một vị trí ở Bắc Quân đi.

Miêu Nghị phất tay chỉ điểm, nói:

- Ngươi không có việc gì, ngươi không đi cũng phải đi!

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi