Miêu Nghị và Vân Tri Thu đưa mắt nhìn nhau.
- Giang đại ca, không cần lo lắng, ta đưa huynh đi! - Nguyệt Dao nói xong liền muốn vung tay thi pháp chặt đứt dây thừng đang treo hắn, ai biết cổ tay căn ra, quay đầu nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Miêu Nghị.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? - Miêu Nghị sắc mặt tương đối khó coi, kẻ ngốc cũng nhìn ra được Nguyệt Dao và Giang Nhất Nhất có quan hệ không bình thường, dường như là tình cảm nam nữ, điều này hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Miêu Nghị hắn không phải là muốn ngăn cản Nguyệt Dao tìm nam nhân, nhưng có một chút khó tránh khỏi, đó là hi vọng Nguyệt Dao có thể tìm được một nam nhân có thể đối xử tốt với nàng, tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho Nguyệt Dao tìm một tên dâm tặc như vậy, đặc biệt là tên dâm tặc còn muốn hạ thủ với nữ nhân của hắn.
- Thả muội ra! - Nguyệt Dao liều mạng kháng cự.
Miêu Nghị nổi trận lôi đình, lập tức ra tay điểm mấy chỉ trên người nàng, hạ cấm chế phong tỏa pháp lực của nàng, phất tay ném ra, chỉ vào Nguyệt Dao đang loạng choạng lùi về sau quát:
- Nói! Xảy ra chuyện gì?
- Huynh hỏi muội có chuyện gì xảy ra sao? - Nguyệt Dao chỉ vào Giang Nhất Nhất nói: - Hắn và huynh không thù không oán. Vì sao huynh lại hạ độc thủ với hắn như vậy? Giết người bất quá là đầu rơi xuống đất, huynh muốn giết thì giết, vì sao lại giày vò hắn như vậy, đại ca trong lòng muội từ lúc nào trở nên thâm hiểm như vậy? Huynh làm cho muội quá thất vọng rồi! Đại ca, bây giờ muội còn gọi huynh là đại ca, huynh lập tức thả hắn ra, để muội đưa hắn đi, bằng không đừng trách muội và huynh ân đoạn nghĩa tuyệt, từ này về sau không nhận đại ca là huynh!
“Hử...” Miêu Nghị tay che ngực, sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa không thở được thân hình loạng choạng lùi về sau một bước, thiếu chút nữa tức giận đến mức thổ huyến, lão tam lại muốn vì tên dâm tặc này mà chặt đứt quan hệ huynh muội với hắn, thứ hắn quan tâm nhất lại thua kém một tên dâm tặc, khiến cho hắn làm sao chịu nổi!
Có thể nói như vậy, cuộc đời này của hắn cũng chưa chịu qua nhiều đả kích lớn như vậy, có lúc hắn ngay cả chết cũng không sợ, nhưng lại khó có thể thừa nhận chuyện này.
Thấy đại ca tức giận thành như vậy, Nguyệt Dao cắn môi, cũng có chút lo sợ bất an, ý thức được lời của mình có chút quá đáng.
Giang Nhất Nhất ở bên trên kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này.
Phi Hồng ở bên ngoài đại lao cũng ôm lấy tim, vô cùng khẩn trương.
Vân Tri Thu lách người đỡ lấy Miêu Nghị, nhanh chóng thi pháp vuốt sau lưng Miêu Nghị. giúp hắn thư giãn chân khí suýt chút nữa đã làm nổ tung gân mạch, sương lạnh phủ đầy mặt nhìn chằm chằm Nguyệt Dao quát:
- Nguyệt Dao, muội có biết muội đang nói cái gì không?
- Việc nhà chúng ta lúc nào đên phiên cô tới chen miệng vào? - Vừa nghe nàng mở miệng. Nguyệt Dao lại nổi giận, chỉ vào Vân Tri Thu, nói:
- Cô! Đều tại cô, nếu không phải là cô, đại ca ta làm sao lại trở thành như vậy? Vì cô, đại ca ta mấy lần suýt chút nữa ngay cả mạng cũng mất, có người làm thê tử như cô sao, cô có tư cách gì mà giáo huấn ta?
- Muội... - Vân Tri Thu vô cùng tức giận, đang muốn tiến lên giáo huấn, lại bị Miêu Nghị bắt được cánh tay chầm chậm bấm một cái.
Vân Tri Thu noi giận, nói:
- Đêm mức độ này rồi, chàng còn che chở cho cô ta ư?
- Im miệng! Ta biết xử lý như thế nào! - Miêu Nghị vung cánh tay đây nàng về phía sau.
Vân Tri Thu tức giận giậm chân, hai tay áo vén lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, hai tay chống mạnh, ở đó xoay một vòng, hai mắt quét loạn khắp nơi, kích động tìm thứ gì đó đê đập, bộ dạng tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Sắc mặt Miêu Nghị khó coi chỉ vào Giang Nhất Nhất, hỏi Nguyệt Dao.
- Lão tam, ta hỏi muội, muội có biết hắn ta là ai không?
Nguyệt Dao trả lời:
- Muội biết, nhưng đó đều là do người khác vấy nước bẩn lên người hắn! (Ý chỉ vu oan giá họa).
- Ha ha! - Miêu Nghị giận giữ cười lớn, nói: - Muội có thể khẳng định đó là người khác vấy nước bẩn lên người hắn sao?
Nguyệt Dao bước lên nói:
- Đại ca, chí ít việc huynh xảy ra chuyện ở Tây Đinh Vực, ta có thể bảo đảm là không liên quan gì đến hắn, bởi vì lúc đó ta và hắn đang ở cùng nhau, đường sá cách xa, hắn không thể nào đi Tây Đinh Vực gây án được, đó tuyệt đối là người khác vu oan cho hắn!
Việc của Tây Đinh Vực còn cần nàng đêm chứng minh sao? Trong lòng Miêu nghị biết rõ hơn ai hết, thở hổn hển nói:
- Vậy ta lại hỏi muội, trước khi xảy ra chuyện ở Tây Đinh Vực muội có thể đảm bảo hắn trong sạch không?
Nguyệt Dao hét lớn:
- Có một chuyện chứng minh vân không đủ sao? Chí ít chứng minh chính xác là có người vu oan cho hắn.
Miêu Nghị tức giận nói:
- Muội dựa vào cái này chứng minh hắn không phải dâm tặc sao?
Nguyệt Dao:
- Vậy đại ca huynh có thể lấy ra chứng cứ để chứng minh những vụ án đó đều là hắn làm không?
- Muội... - Miêu nghị bị nàng làm cho quá mức tức giận, hắn đến đâu lấy chứng cứ đến để chứng minh đây, hít sâu một hơi, lại hỏi.
- Vậy muội có biết hắn ở bên ngoài Quỷ thị Tổng trấn phủ muốn làm cái gì không? Hắn đặt mục tiêu trên đầu ta, có phải là muốn đại ca này ở đây xảy ra chuyện mới có thể chứng minh cho muội xem không? Có phải là muốn đại ca muội xảy ra một vài thảm họa muội mới vui đúng không? - Bàn tay Miêu Nghị nặng nề vổ ngực.
“...” Nguyệt Dao bị hỏi dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Giang Nhất Nhất, nói:
- Giang đại ca, huynh hãy nói thật cho ta biết, huynh đến đây rốt cuộc là muốn làm cái gì? Giang Nhất Nhất bị treo bên trên im lặng không nói, nói thực, việc trước mắt khiến cho hắn khiếp sợ không ít, ở đây hình như cất giấu quá nhiều bí mật.
Bên ngoài đại lao, Thiên Nhi vừa qua khỏi chỗ ngoặt bổng nhiên lùi lại, nửa thân ẩn náu ở góc tường hơi lộ mặt nhìn về phía đại lao một cái. Sau đó lui ra, lấy tinh linh ra vội vã liên hệ với Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu trong đại lau lấy tinh linh ra lắng nghe, nộ khí trên mặt nhanh chóng lắng xuống, vội và liếc mắt ra bên ngoài cửa đại lao, không lên tiếng lấy một tinh linh khác ra không biết đang liên hệ với ai.
Thời gian trôi kinh quá