PHI THIÊN

Bởi vì, nàng đã thông suốt, từ nhỏ đến lớn, vì nàng, đại ca đã trả giá rất nhiều rồi, hành động hiện tại của hắn cũng chỉ muốn che chở nàng. Sự việc đã đi đến nước này, nếu đại ca thực sự không muốn, nàng sẽ không tạo thêm phiền muộn cho đại ca nữa, bản thân nàng nên chăm sóc đại ca nhiều hơn, dù sao nàng chẳng nên quá ích kỷ như vậy, đã có danh phận đường hoàng, có đủ tư cách chăm sóc đại ca không cần cố kỵ điều gì, có thể làm những gì mà đại ca mong muốn, nàng hi vọng sự cố gắng của mình sẽ giúp đại ca vui vẻ nhiều hơn.

Trên đỉnh núi Vô Lượng Thiên, Miêu Nghị cầm đầu một đám người đứng thăng tắp, phóng mắt xuống dưới chân núi nhìn biển người dày đặc.

Sau khi xác nhận lần lượt với những người phụ trách, Dương Khánh đi đến trước mặt Miêu Nghị chắp tay nói:

- Đại nhân, tất cả đều đã được chuẩn bị đâu ra đó, chúng ta xuất phát chưa?

Miêu Nghị giương cằm, mệnh lệnh:

- Lên đường thôi!

Dương Khánh xoay người, thi pháp khuếch đại tiếng quát:

- Tập hợp!

Biển người dày đặc dưới chân núi lập tức thưa dần, từng nhóm từng nhóm biến mất trong hư không, chưa đến một chốc lát, tám mươi triệu người giờ chỉ còn lại gần mười nghìn người đang bay trên trời. Mi tâm Miêu Nghị xuất hiện nhất phẩm Thái Liên, hắn lách mình lơ lửng trên không, tay áo đón gió bay lên phần phật, lộ ra vài chiếc vòng tay trừ vật, pháp lực tràn ngập giữa hai tay.

Mười nghìn người đang di động trên bầu trời chia thành hai đường vọt tới gần Miêu Nghị, nối đuôi nhau lần lượt biến mất trước mặt Miêu Nghị.

Rất nhanh, chỉ còn lại một mình Miêu Nghị trên không trung, Vân Tri Thu, Tuyết Nhi, Dương Khánh phóng lên trời, cũng tiêu thất dưới tầm mắt Miêu Nghị.

Miêu Nghị liếc nhìn bốn phía, hai tay áo phất lên, thân người hóa thành ảo ảnh bắn lên trời xanh, Diêm Tu bay theo sau lưng hắn, trong nháy mắt đã tan biến khỏi bầu trời xanh.

Tạm thời Nguyệt Dao không hộ tống nhóm nhân mã trở về Đại Thế Giới, nàng đứng cùng đám người Tần Vi Vi trên đỉnh núi ngắm nhìn về khoảng không xa xăm.

Tinh không mênh mông, hành trình dài đăng đẳng, liên tiếp xuyên qua tinh môn, cuối cùng cũng đi vào trong phạm vi của Đại Thế Giới.

Sau khi thay đổi diện mạo, Miêu Nghị và Diêm Tu đáp xuống một thiên thể hình tam giác quái dị. Diêm Tu thi pháp vỗ tay theo nhịp điệu.

Phương xa bắt đầu phát ra những tiếng vang lớn, sáu người bỗng dưng chui lên từ dưới đất xuất hiện trước mặt hai người, là sáu lão đầu vẻ mặt cứng đờ, đương nhiên cũng đã dịch dung qua rồi.

Hai bên đều không nói câu nào, Diêm Tu ra mặt trao đổi pháp ấn cùng với sáu người kia, sau khi thẩm tra, đối chiếu, bàn bạc xác nhận thân phận, sau khi ghi nhận không có vấn đề gì, sáu lão đầu đều giao một vòng tay trừ vật cho Diêm Tu, sau đó nhanh chóng phá không bay đi, Miêu Nghị và Diêm Tu cũng đồng thời trốn vào trong tinh không mênh mông.

- Đại nhân, vì sao có chuyện gì xảy ra mà chúng ta phải gặp nhau lén lút ở chỗ này?

Trên một tinh cầu hoang vu, sau khi hộ tống Hải Bình Tâm đến gặp mặt Miêu Nghị, Dương Triệu Thanh thi lễ, Hải Bình Tâm đã không nhìn được đánh giá bốn phía, hỏi nhỏ một tiếng, giọng điệu hơi nghi hoặc.

Miêu Nghị nghiêng đầu liếc nhìn nàng:

- Dẫn ngươi đi đến một nơi rất thú vị, chợ đêm, ngươi có đi không? Không đi thì trở về đi.

- Chợ đêm?

Đôi mắt Hải Bình Tâm đã sáng lên, không thèm nói thêm câu nào khác, nàng liên tục gật gật đầu nói:

- Đi đi đi!

Miêu Nghị vỗ vỗ túi thú, thu nàng vào trong, lại phất tay thả Vân Tri Thu, Tuyết Nhi cũng đã dịch dung ra, gọi Diêm Tu, Dương Triệu Thanh hộ tống hai người trở về Quỷ Thị. Còn một mình Miêu - Nghị, hắn tiếp tục du hành trong vũ trụ bao la, bay đến Luyện Ngục Chi Địa.

Trong tinh không rực rỡ lộng lẫy đầy biến hóa, Miêu Nghị phi hành lúc thì đi vòng quanh, lúc thì di chuyển vòng vèo khúc khuỷu, cuối cùng hóa thành một đường thẳng bay nhanh về phía trước.

Vô Lượng Tinh đã ở trước mắt, bỗng nhiên có một người bay đến ngăn trở, Miêu Nghị giật bỏ lớp ngụy trang, lộ ra chân dung chứng minh thân phận, sau đó xâm nhập vào bên trong Vô Lượng Tinh.

Sau khi vừa phá tan lồng khí, Kim Mạn dần đầu mang theo Tư Đồ Tình Lan, Hải Uyên Khách và Công Tôn Lập Đạo đến đón tiếp, bọn họ không biết thời điểm chính xác Miêu Nghị đến đây, sau khi nghe thủ vệ đến thông báo mới chạy đến cấp tốc, đứng trên không trung gặp nhau. Hai vị Đại Tướng Quân khác là Thạch Vân Biên và Ngao Thiết đang thay phiên nhau tọa trấn thành trì phòng thủ, trong lúc nhất thời không thể đến đón tiếp Miêu Nghị.

- Tham kiến Thánh Chủ!

Đám người Kim Mạn hành lễ trên bầu trời, ai ai cũng khiếp sợ pha lẫn hưng phấn, cho dù bọn họ đã từng nghi ngờ, nhưng khi xác nhận Miêu Nghị hoàn toàn có thể tự do ra vào Luyện Ngục, tâm trạng của bọn họ thực sự không còn cách nào có thể tỏ bày được rõ ràng.

- Trở vê rồi nói tiếp.

Miêu Nghị ném ra lời đó, nhanh chóng bắn người xuống phía dưới biên xanh mênh mông, hóa thành một chấm đen, bốn người cũng tin tưởng đi theo.

Trước cửa Vô Lượng Cung, mấy người đáp xuống. Miêu Nghị phất tay ném Hải Bình Tâm ra.

Không chỉ có Hải Uyên Khách mà đám người Kim Mạn cũng vô cùng sững sờ, không ngờ Miêu Nghị mang nha đầu kia trở về rồi.

- Oa! Cha!

Vừa thấy Hải Uyên Khách, Hải Bình Tâm lập tức hưng phấn đến giơ chân, trực tiếp nhao vào trong ngực Hải Uyên Khách.

Vẻ mặt tẻ nhạt của Hải Uyên Khách lộ ra tia dịu dàng hiếm thấy, Hải Uyên Khách không quá quen thuộc nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng, phát hiện con gái vẫn mạnh khỏe như thường, hắn gật đầu tỏ vẻ tạ ơn với Miêu Nghị, hắn còn tưởng rằng Miêu Nghị cố ý đưa con gái đến gặp hắn đó.

Ai ngờ Hải Bình Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu lên trong ngực hắn, ánh mắt nhìn chăm chú Hải Uyên Khách, sau đó nhanh chóng quay đầu quan sát Vô Lượng Cung, tiếp theo xoay người đến chỗ Miêu Nghị, la lên đầy quái dị.

- Ngươi gạt ta! Không phải ngươi nói mang ta đến nơi thú vị sao? Không phải ngươi nói là đi chợ đêm à? Tại sao ta lại trở về đây chứ?

- Bình Tâm, không được vô lễ!

Hải Uyên Khách quát lên, Miêu Nghị liếc xéo nàng nói:

- Chẳng lẽ ta đưa ngươi trở về gặp cha ngươi, ngươi không vui?

- Ta...

Hải Bình Tâm á khẩu không biết trả lời thế nào.

- Hải Uyên Khách, ta không quản được đứa con gái này của ngươi rồi, nha đầu kia không bao giờ ngừng, ngươi nhớ xóa hết tất cả các pháp ấn liên hệ bên ngoài trên linh tinh của nàng đi xem nàng có thể gây ra phiền phức gì nữa không.

Miêu Nghị ném ra thêm một câu nói nữa, sau đó nhìn mọi người chăm chú, thanh âm nhanh chóng biến đổi thành vẻ nghiêm túc:

- Lập tức truyền tin gọi tất cả những người kia đến đây gặp ta!

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi