PHI THIÊN

Công Tôn Vũ lộ vẻ rất lúng túng, rốt cục vẫn chủ động tiến lên lấy thân phận động chủ hành lễ trước vị mã thừa Miêu Nghị này:

- Miêu huynh đệ đại giá quang lâm, chúng ta lại gặp mặt.

- Nói hay lắm!

Miêu Nghị cười ôm quyền nói:

- Hai lần phát thiếp mời Công Tôn động chủ, Công Tôn động chủ cũng không nể mặt, ta còn cho là Công Tôn động chủ đã quên mất Miêu mỗ, hoặc là bởi vì Miêu mỗ bị giáng xuống làm mã thừa không vào được pháp nhãn Công Tôn động chủ?

- Giao tình giữa Vũ và Miêu huynh đệ há là thân phận địa vị có thể ngăn cách được, ta ngươi từng sóng vai nhau tác chiến vào sinh ra tử, tình nghĩa như vậy làm sao có thể quên. Thật sự là công vụ bề bộn nhất thời không thoát được thân, hôm nay để cho Vũ mỗ tận tình địa chủ, nói lời xin lỗi với Miêu huynh.

Công Tôn Vũ xoay người phất tay nói:

- Đại cô cô, Miêu huynh đệ, mời vào bên trong!

Ngay trước mặt đám thủ hạ, y cũng lựa lời nói khéo, không đề cập tới là bởi vì đắc tội Đông Lai động bị người ta ép tới cửa không thể không nói lời xin lỗi, đổi trở lại là vì không nhận lời mời dự tiệc mà nói lời xin lỗi với Miêu Nghị.

Nguyên Phương bên cạnh âm thầm buồn cười, lúc trước ở Trấn Hải sơn, y tỏ ra cực kỳ phách lối, đối mặt Diêm Tu hết sức hung hăng. Miêu Nghị ra mặt lập tức trở nên mềm nhũn, quả nhiên là ác nhân sẽ có ác nhân trị.

Miêu Nghị liếc mắt Hồng Miên đang nhìn mình chằm chằm, ngay trước mặt Hồng Miên không tiện không nể mặt, nếu không nhất định hắn đã vạch trần sự dối trá của Công Tôn Vũ, để cho y không xuống đài được.

Tức thì hắn đi cùng mọi người tiến vào bên trong Trường Thanh động.

Đám người vừa tiến vào phủ đệ động chủ, hai vị tùy tùng Hồng Miên mang tới và hai vị thủ hạ Miêu Nghị được người mời đi nơi khác chiêu đãi, vì thân phận địa vị nên không tiện ngồi cùng bàn với chủ nhân. Mà Hồng Miên và Miêu Nghị được Công Tôn Vũ đích thân bồi tiếp dự tiệc đón gió tẩy trần ở phủ đệ động chủ.

Người vừa ngồi vào chỗ, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Công Tôn Vũ nhiệt tình chiêu đãi hai người, hai vị thị nữ thiếp thân nhanh chóng rót rượu cho ba người.

Hồng Miên liếc nhìn hai vị thị nữ kiều diễm của Công Tôn Vũ được y nuôi dưỡng da dẻ hồng hào, khẽ lắc đầu.

Nàng và Công Tôn Vũ cũng là chỗ quen biết cũ, trước khi Công Tôn Vũ trở thành động chủ, còn chưa có tư cách chọn lựa thị nữ có tư chất tu hành, thị nữ đi theo y cũng bị thay đổi mấy lượt, hơi lớn tuổi sắc đẹp hơi kém liền bị đuổi đi Từ Nguyện phủ, sau đó đổi lại thị nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp khác.

Dĩ nhiên nàng biết Công Tôn Vũ đang đeo đuổi Tần Vi Vi, mà so sánh Công Tôn Vũ với những tu sĩ khác trong cả hai phủ, bất kể là tướng mạo hay lòng trung thành đều coi như là tốt, huống chi y lại là tâm phúc của Dương Khánh, vốn Dương Khánh cũng có ý kết hợp. Theo suy nghĩ của Dương Khánh, chuyện Công Tôn Vũ thay đổi thị nữ thường xuyên như vậy là chuyện bình thường.

Nhưng đó là đứng ở góc độ nam nhân, Hồng Miên cảm thán trong lòng, tại sao Công Tôn Vũ lại không đứng ở góc độ Tần Vi Vi là nữ nhân suy nghĩ. Bàn về địa vị Công Tôn Vũ không bằng Tần Vi Vi, bàn về thực lực cũng bất quá như vậy, thị nữ thiếp thân chỉ để hưởng thụ không nói, còn muốn song tu với Tần Vi Vi, đặt nàng ngang hàng trong khi lên giường cũng như đám thị nữ bình thường khác, nàng làm sao chịu nổi cách đối xử như vậy?!

Hồng Miên, Lục Liễu và Tần Vi Vi cũng trò chuyện không ít về vấn đề chốn phòng riêng, nhờ vậy Hồng Miên cũng ít nhiều biết được suy nghĩ của Tần Vi Vi. Tần Vi Vi cũng không trông cậy vào nam nhân nào thật sự có thể giữ thân như ngọc cả đời vì nàng, ít nhất sau khi Tần Vi Vi gả cho người nào, hai vị thị nữ thiếp thân của nàng sớm muộn cũng sẽ trở thành nha đầu bồi phòng, Tần Vi Vi còn không tới nỗi ích kỷ đến để cho Hồng Miên, Lục Liễu vì nàng cả đời không biết mùi vị nam nhân thế nào.

Nhưng Tần Vi Vi chỉ muốn mình là người tới trước, sau đó đối phương phải thu liễm một chút, không nên trăng hoa quá mức. Chẳng lẽ nam nhân có mấy nữ nhân bồi còn chưa đủ sao, Tần Vi Vi cho rằng mong muốn này của nàng không có gì là quá đáng.

Nếu Công Tôn Vũ không có những tật xấu khiến cho Tần Vi Vi chán ghét này, Hồng Miên suy đoán nói không chừng Tần Vi Vi đã thành với Công Tôn Vũ, lúc ấy nàng cũng đã trở thành nha đầu bồi phòng cho y, rất tiếc là vô duyên.

Hồng Miên nhìn lại Miêu Nghị, phát hiện tên này tốt vô cùng, có tình có nghĩa, ở phương diện nữ nhân từ trước đến giờ không có lòng ong bướm trăng hoa. Về phương diện nam nữ coi như có nhân phẩm hiếm có trên giới tu hành, nếu như ngày nào đó Tần Vi Vi thật sự gả cho hắn, dù mình trở thành nha đầu bồi phòng cũng không coi là oan uổng.

Nàng không biết mình thật sự quá coi trọng Miêu Nghị, nếu biết Miêu Nghị vốn định ngủ với Thiên nhi cùng Tuyết nhi lại bị La Song Phi phá hư chuyện tốt, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Hai thị nữ rót rượu xong đứng thẳng một bên, Công Tôn Vũ bưng chén rượu lên, vẻ mặt tươi cười nói:

- Đại cô cô và Miêu huynh đệ đường xa tới, Vũ xin kính hai vị một chén trước.

Lần này Miêu Nghị tới đây thật sự không phải là vì bồi tiếp y uống rượu nói chuyện phiếm, là tới hưng sư vấn tội, không muốn bưng chén rượu này, ngồi yên không nhúc nhích.

Công Tôn Vũ bưng chén rượu có vẻ hơi lúng túng, Hồng Miên bên cạnh lập tức đá vào chân Miêu Nghị dưới gầm bàn một cái. Miêu Nghị không thể làm gì khác hơn là tỏ ra miễn cưỡng, bưng chén rượu lên ứng phó qua loa uống vào.

Miêu Nghị lộ vẻ bực mình hết sức rõ ràng, ở đây cũng không có người ngoài, Hồng Miên bèn đưa mắt ra hiệu cho Công Tôn Vũ,nhắc nhở y rằng sự kiên nhẫn của tên Miêu Nghị kia cũng có giới hạn, muốn làm gì tốt nhất hãy làm sớm. Nếu không đợi đến khi tên này chủ động trở mặt, mọi người cũng khó lòng nhìn mặt nhau, cô phụ ý tốt của sơn chủ.

Công Tôn Vũ hội ý, rót đầy rượu, hai tay bưng chén nói:

- Miêu huynh đệ, trước đây ở Trấn Hải sơn có chỗ đắc tội với Đông Lai động, là do lỗi của Vũ. Hôm nay Vũ thành tâm nhận sai với Miêu huynh đệ, kính xin Miêu huynh đệ Đại nhân đại lượng, đừng so đo tính toán với Vũ.

Miêu Nghị nhìn chung quanh một chút, con bà nó, ở đây không có người ngoài nào cả, trốn sau lưng mọi người nói tiếng xin lỗi là xong chuyện ư, tối thiểu cũng phải xin lỗi trước mặt mọi người mới được… Nếu không ai mà biết ngươi nói xin lỗi với ta, Công Tôn Vũ ngươi cần thể diện, Đông Lai động ta không cần thể diện hay sao, chờ đó cho ta!

Hắn cau mày lại, đang muốn phát tác một trận cho Công Tôn Vũ biết tay mình. Thế nhưng Hồng Miên phát hiện khác thường kịp thời chen vào nói:

- Miêu Nghị, mọi người đều ra sức vì sơn chủ, cố nhiên Công Tôn động chủ có chỗ không đúng, nhưng Đông Lai động cũng không tổn thất gì. Hôm nay Công Tôn động chủ thành ý nói xin lỗi, xin ngươi không nên để cho sơn chủ khó xử.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi