Nói thì chậm trên thực tế phản ứng liên tiếp cực nhanh, Miêu Nghị xem thế là đủ rồi, kêu hắn làm sao có th không sợ hãi than.
Bất quá bàn tay của Tuyết Ngọc chộp lên thanh tre cũng chấn ra máu, thật là uy lực của kích này quá cường đại. Cũng may nàng là tu vi cảnh giới Hiển Thánh, nếu là Miêu Nghị ở gần như vậy, nếu làm không tốt cũng bị uy lực công kích này xé nát Sự sống.
Miêu Nghị đoán như vậy cũng không sai, Phá Pháp Cung thất phẩm này là bảo vật trấn thủ nhà cửa của Doanh gia, chính là Doanh Cửu Quang mang theo chuyển ở Đông Quân. Uy lực thật lớn, mỗi một Cung Thiên Đình đều ghi chú nghiêm khắc trong hồ sơ, không dễ mất được. Một khi rơi vào trong tay người có mưu đồ gây rối để ám sát vậy thì phiền toái rồi, có thể sử dụng cấp bậc này ám sát khẳng định là đại nhân vật. Cho dù là dùng để làm chuyện xấu cùng sẽ không chỉ dùng để làm việc nhỏ. Hiện nay vừa ra tay đã bị một người thu tiễn lưu tinh, điều này không chỉ có nghĩa là Vương gia không thể báo cáo kết quả công tác, giá trị mất đi cũng không nhỏ, hai huynh đệ như thế nào đền được.
Sau khi bắn ra tiễn, Yên Tòng cũng ý thức được chỗ sai, nơi này có che chắn tốt nhất của thiên nhiên, khó có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của Phá Pháp Cung, nếu bắn nữa chỉ có cung không có tiễn cũng chỉ là việc vui.
Lúc này huynh đệ Yến thị đánh ra một thương tới Tuyết Ngọc, liên thủ công kích.
Vạn đạo lưu quang không trung trút xuống, đệ tử La Sát Môn tránh không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị băn thủng rơi xuống đất.
Một chiêu đánh ba, đệ tử Tuyết Ngọc cùng Mị Cơ mang đến cũng chỉ còn hai mươi Hóa Liên, tính cả hai người chỉ còn bảy Hiển Thánh, những người còn lại đều đã ngã xuống.
Hai mươi người khác khẩn cấp hạ xuống đất, mượn rừng tre sắt trên mặt đất tránh né công kích của tiễn lưu tinh. Đồng thời cầm tấm chắn trong tay chấn đỡ, tiễn lưu tinh va chạm mặt đất nổ kinh thiên động địa không ngừng.
Đối mặt với công kích liên thủ của hai huynh đệ Yến thị, Tuyết Ngọc tiện tay vung tay, đao thương kiếm tích, bốn dạng vũ khí nhiều thân bay múa, cả người giống như hoa bốn cánh nở rộ, chợt hóa thành bốn thân, bốn thân nhất thể. Giống như Phật Tứ Diện lộ ra hình dáng xinh đẹp, bốn khuôn mặt giống nhau như đúc.
Tới tình trạng này, nhân thủ giảm đi, nhân mã đối phương lại nhiều lắm, cho dù có thể sát bại đối phương, cũng không ngăn cản được mấy vạn nhân mã chạy trốn. Giao thủ lâu như vậy, người đào tẩu chỉ cần kể ra bên ngoài, thân phận của bên này không giấu được nữa, còn không bằng mở ra tính toán khác.
- Tuyết Ngọc, là ngươi, mới dám như thế!
Yến Tùy nổi giận gầm lên, bay đến.
Hắn lúc trước xem đánh nhau đã cảm thấy có điểm quen mắt, có điểm hoài nghi là người của La Sát Môn nhưng lại cảm thấy không có khả năng. Lá gan của La Sát Môn không nên lớn như vậy, dám động thủ với người Doanh gia. Hiện tại thật là người của La Sát Môn, còn là đệ tử thân truyền của Ngọc Diện Phật tự dẫn đội đến tiến công, quả thực buồn cười.
Đao thương kiếm tích múa may bốn phía, chiến đấu với huynh đệ hai người bất loạn, tay càng nhiều vũ khí càng nhiều. Ngược lại hai huynh đệ lại luống cuống tay chân. Nàng thanh thản đánh ra pháp bảo, tay không ném ra một đóa “Thiên Diệp Tuyết Liêm”.
Thiên Diệp Tuyết Liên nở rộ sáng mờ bắn về phía không trung, xoay tròn cấp tốc trên cao, đánh ra lá đao.
- Bắn!
Tướng lãnh không trung chỉ huy mấy trăm Phá Pháp Cung phóng tới hướng này, rõ ràng cũng ý thức được phiền toái bảo bối này sẽ tạo thành.
Tất nhiên lưu quang dày đặc phóng tới, Thiên Diệp Tuyết Liên lập tức giải tán, ở không trung toàn xuất ngàn mũi nhọn, hàn quang lượn vòng chém giết, bao vây, tiêu trừ mấy vạn nhân mã. Trong nháy mắt thế công đảo loạn Phá Pháp Cung, Tuyết Ngọc có thể nói là một lòng nhiều dụng.
- Còn dám nói ta, ta thật muốn hỏi các ngươi xảy ra chuyện gì, chúng ta cách nơi này. Vì sao hạ sát thủ với chúng ta!
Tuyết Ngọc gầm lên, cũng có thể nói là trả đũa, diệt khẩu thế nào, cũng chỉ là phạm này nọ, cãi cọ mà thôi!
Yến Tùy giận dữ trả lời:
- Thúi lắm! Rõ ràng là các ngươi động thủ trước, còn dám trả đũa!
- Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta động thủ trước?
- Hai mắt ta đều nhìn thấy.
- Ăn nói bậy bạ, ăn của ta một đao!
Liên hợp thế công của Phá Pháp Cung đã loạn, Mị Cơ dẫn đầu, một biến mười, biến thành mười Mị Cơ, hướng đến giết đại quân mấy vạn.
Năm đệ tử Hiển Thánh khác của Tuyết Ngọc cũng như thế, hóa thành năm mươi người bay lên trời không chém giết.
Miêu Nghị ở xa xa xem cuộc chiến xem đến hâm mộ, đây là thần thông mà cảnh giới Hiển Thánh đạt tới. Đây cũng không phải là ảo giác, mà là phân thân thật, có cùng thực lực cùng tu vi. Là tu vi đạt tới sau ba hồn bảy vía vẫn có thể hiện ra chân thân, cũng là tồn tại xưng hô “Hiển Thánh”.
Tuy rằng thực lực của mỗi phân thân cũng sẽ không như bản tôn của nhất thể kết hợp nhưng thực lực này cũng không phải cảnh giới Hóa Liên bình thường có thể so sánh. Tu vi của cảnh giới Hiển Thánh càng cao, thực lực của phân thân tự nhiên cũng sẽ càng mạnh.
Sáu Hiển Thánh sau khi hóa phân thân, hai mươi đệ tử Hóa Liên còn lại cũng sát tận trời.
Trong khoảng không hàn quang xoay tròn hợp thành “Thiên Diệp Tuyết Liên” trong tay Tuyết Ngọc, không thu không được, đệ tử môn hạ đã muốn chém giết cùng đại quân. Phá Pháp Cung của người ta không dùng được, pháp bảo của chính mình cũng không dùng được, nếu không rất có thể sẽ làm bị thương người một nhà, hỗn chiến của đại quân vốn là sử dụng pháp bảo không tốt.
- Giết!
Một thượng tướng Doanh gia rống giận, phát ra hiệu lệnh tiến công toàn diện.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Tiếng hét hò vang trời, mấy vạn nhân mã hợp lại xung quanh liều chết, nhưng đối với mười mấy phân thân Hiển Thánh có kết cục gì có thể nghĩ, ném ra tiên cũng không có tác dụng.
Không ngừng có người phát ra tiếng kêu thảm thiết từ không trung, huyết vũ vẫy khắp nơi, có không ít người xui xẻo. Lại “phốc” một tiếng, bị thanh tre sắc bén đâm thủng, hiện trường huyết tinh thảm thiết.
Huynh đệ Yến thị thấy như vậy, hai mắt như nứt ra, đột nhiên hai thân hình song song nhoáng lên. hóa thành hai mươi phân thân, mười lăm phân thân đi lên tận trời, giải vây cho đại quân, bốn phân thân khác vây công Tuyết Ngọc, một phân thân khác vọt đến một bên, lại lấy ra Phá Pháp Cung thất phẩm.
Thời gian trôi kinh quá