PHI THIÊN

Mãi cho đến khi Hoàng Phủ Quân Nhu báo cho hắn biết một tin, nàng đã dò xét được Quần Anh Hội dựa theo ý của cấp trên cố ý muốn khuếch tán tin tức ra ngoài, lúc này thì Miêu Nghị mới bừng tỉnh hiểu ra, cái gọi là “cấp trên” tất nhiên là chỉ Thiên Cung rồi, rốt cuộc thì hắn cũng biết người ra tay chính là Thanh Chủ, phỏng chừng giúp hắn tạo thế, có lẽ vì sợ hắn đánh cuộc thất bại rồi!

Sau khi tịnh dưỡng nửa tháng tại Ngự Viên, thương thế đã hồi phục rất tốt, Miêu Nghị mới quyết định rời khỏi.

Bọn hắn vừa mới ra khỏi Ngự Viên, đã bị Đông Phương Liệt ngăn đón. Đông Phương Liệt, một vị Phó Đại Đô Đốc của Hữu Đốc Vệ, phụng mệnh hộ tống Miêu Nghị trở về Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị. Điều này khiến cho Miêu Nghị được sủng ái mà lo sợ, không ngờ Thiên Cung lại phái ra một vị cấp bậc Phó Đại Đô Đốc hộ tống hắn, nhưng vừa nghĩ đến Thanh Chủ, Miêu Nghị liền bình tĩnh trở lại.

Không thấy những người khác, chỉ có mình Đông Phương Liệt hộ tống.

Trên đường đi, Đông Phương Liệt đã thủ thăm dò cách Miêu Nghị chuẩn bị chiêu nạp mười vạn quân tinh nhuệ, nhưng Miêu Nghị đều trả lời hàm hồ cho qua, không chịu lộ ra dù chỉ một chút. Cho dù đã đoán được Thanh Chủ phái Đông Phương Liệt đến dò hỏi, cho dù hắn biết rõ thành bại của sự việc lần này, nhưng hắn không biết Đông Phương Liệt là người thế nào, nên không bẩm báo rõ ràng, chỉ nói qua loa rằng khi đến Quỷ Thị thì sẽ hiểu thôi.

Mãi cho đến khi đến gần Quỷ Thị Miêu Nghị mới biết Đông Phương Liệt căn bản không đi một mình hộ tống hắn, bởi vì đối phương đã phất tay gọi ra một chi đại quân, bắt đầu phân công vị trí bảo vệ khắp chung quanh. Khi hỏi thăm thì mới được biết nhằm để phòng bị có người giở trò quỷ, ngăn chặn các thế lực khác uy hiếp những người đến đây gia nhập. Có hơn một nghìn người đi cùng Miêu Nghị và Đông Phương Liệt đi vào Quỷ Thị.

Đông Phương Liệt tỏ vẻ chi quân độ này cũng sẽ bảo vệ an toàn cho Miêu Nghị hắn ở Tổng Trấn Phủ, cho đến khi Miêu Nghị chấm dứt ván bài này thì mới rút lui.

Còn chuyện sau khi kết thúc ván bài thế nào, Miêu Nghị cũng hiểu rất rõ, đến lúc đó thì Thanh Chủ sẽ không quản đến sống chết của hắn thế nào đâu.

Vừa đến Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị, Đông Phương Liệt lập túc cho tập hợp quân đội Khấu gia, lấy ra pháp chỉ Thiên Tẫn Cung vẫn mang theo bên mình, cao giọng tuyên bố pháp chi, lệnh cho quân độ Khấu gia tại Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị phải rút lui ngay tức khắc, không đường trì hoãn, nếu những người của Khấu gia không rút về, Thiên Tẫn Cung sẽ đá người Khấu gia ra ngoài cửa. Nguyên nhân rất đơn giản, Miêu Nghị cũng có thể đoán được, cấp trên lo lắng quân đội Khấu gia có thể động tay chân gì đó, xem như là muốn bảo hộ an toàn của hắn.

Người Khấu gia phải phụng mệnh rút lui, người của Đông Phương Liệt nhanh chóng tiếp quản vấn đề phòng ngự của Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị, do chính Đông Phương Liệt đứng ra bố trí.

Vốn Tổng Trấn Phủ tại Quỷ Thị vô cùng vắng vẻ quạnh quẽ, nhưng bởi vì Miêu Nghị vừa trở về, không khí chung quanh đã cực kỳ náo nhiệt, mọi người đều biết đến việc đánh cược tại tiệc chúc thọ, tất cả mọi người đều muốn biết, Miêu Nghị sẽ làm cách nào để mời chào mười vạn quân tinh nhuệ.

Đông Phương Liệt đứng ngoài cửa xoay người đi vào bên trong tường viện, giọng điệu rét lạnh ra lệnh:

- Sáu người ở trong Tổng Trấn Phủ thay phiên nhau đợi lệnh, tùy thời đều chuẩn bị ứng biến, bốn trăm người còn lại canh giữ bên ngoài Tổng Trấn Phủ, nếu có người tùy tiện đến gần, giết không tha! Nếu có bất kỳ sơ xuất nào, xách đầu đến gặp ta!

- Vâng!

Những người dưới trướng vâng mệnh chấp hành.

Trong phủ, Miêu Nghị và Vân Tri Thu đã xa cách nhau một khoảng thời gian, hai người năm tay nhìn nhau hồi lâu, ai cũng không nói nên lời.

- Không nên chậm trễ thời gian thêm nữa, tránh đêm dài lắm mộng!

Giọng điệu Miêu Nghị vô cùng bình tĩnh, Vân Tri Thu gật đầu nói:

- Tất cả đều đã chuẩn bị xong.

Buông tay nàng ra, Miêu Nghị đi rất nhanh, đám người Vân Tri Thu và Dương Triệu Thanh cũng nhanh chân bước theo phía sau, mọi người đều đi đến Phật điện trên lầu, cũng là nơi Miêu Nghị gặp gỡ Mị Cơ và Ngọc La Sát.

Một tấm bia đá vô cùng hoàn mĩ được đặt giữa điện, trên tấm bia vẫn còn thiếu văn bia.

Miêu Nghị đi vòng quanh tấm bia đá, sau đó đứng lại, chậm rãi nhắm mắt, hắn đứng trước tấm bia trầm mặc hồi lâu.

Sau khi mở mắt, hắn vung tay lấy Nghịch Lân Thương ra thương phát ra khí tức lạnh lẽo, thanh âm rồng ngâm vang lên, đầu thương sắc bén bắt đầu huy động tạo ra từng con chữ trên mặt bia, đám bụi đá bị pháp lực từ thân thương quét ngang, lộ ra chữ viết không tốt lắm nhưng lại vô cùng mạnh mẽ có lực, mang theo một cổ khí thế, theo từng tấc thương chuyển động, nét chữ dần dần hiện ra.

Sau khi viết xong một mặt, hắn tiếp tục rút thương viết trên mặt còn lại.

Đọc được những dòng trên mặt bia đá, Dương Triệu Thanh mới hiểu được Miêu Nghị muốn mời chào ai, điều này khiến hắn trợn mắt há hốc mồm.

Đến lúc khắc xong cả hai mặt tấm bia, Miêu Nghị chống thương lên mặt đất phát ra tiếng keng thanh thúy, hắn trầm giọng nói:

- Mang ra đi, dựng trước cửa Tổng Trấn Phủ, lập tức tuyển người!

- Vâng!

Dương Triệu Thanh chắp tay nhận lệnh, thu tấm bia đá cao một trượng kia, nhanh chóng rời khỏi.

Trong đình viện, gặp Đông Phương Liệt, Dương Triệu Thanh chắp tay nói:

- Đông Phương đại nhân, xin cho ta bốn người.

Đông Phương Liệt nhìn hắn, sau đó cất giọng lạnh nhạt hỏi:

- Có việc gì không?

Dương Triệu Thanh:

- Tổng Trấn đại nhân vừa mới viết văn bia tuyển người, muốn dựng tấm bia đá trước cửa Tổng Trấn Phủ, sợ có người hủy hoại tấm văn bia này, vì thế hi vọng có bốn người canh giữ quanh nó ngày đêm.

Nhanh vậy sao? Trong lòng Đông Phương Liệt rùng mình, phẩy tay, tùy tùng sau lưng hắn lập tức quát lên:

- Người đâu!

Trong chốc lát, thủ vệ ngoài cửa Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị tranh ra một đám Thiên Tướng che chở Dương Triệu Thanh đi ra ngoài cửa chính Tổng Trấn Phủ, Đông Phương Liệt cũng theo sau.

Sau khi đi đến khoảng cách ước chừng mười lăm trượng, Dương Triệu Thanh nhìn bốn phía tìm phương vị. Sau đó phất tay phóng tấm bia đá ra, nó rơi xuống phát ra tiếng ầm vang dội, một tấm văn bia cao gần một trượng đứng sừng sừng trước cửa Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị.

Đông Phương Liệt đi theo cũng quan sát tấm văn bia này, tầm mắt vừa đảo qua hai chữ “Tuyển người” vô cùng thô tục, sau đó nhìn xuống, hai mắt dần dần trừng lớn, giống như khó có thể tin được.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi