PHI THIÊN

Hiện tại nàng đã không còn ý nghĩ muốn động thủ với Miêu Nghị nữa. Lúc trước động thủ với Miêu Nghị là bởi vì nhận thấy thân thủ của mình có thể chế ngự được hắn ta. Sau khi giao thủ rồi mới biết, Miêu Nghị không còn pháp lực đổi lại thân thủ lại vô cùng bưu hàn. Coi như cả hai người đều không dùng vũ khí. Hai bên mạnh mẽ giao đấu thì bản thân nàng chưa chắc đã là đối thủ của Miêu Nghị, huống chi trên tay Miêu Nghị còn có bảo kiếm trợ uy.

Cuối cùng Miêu Nghị cũng bò đến đỉnh núi muốn đến. Phóng tầm mắt ra xa bốn phía, lại nhìn về vị trí mà đại bàng kim cương rơi xuống, rồi quay đầu nhìn mặt trời trên cao, kết hợp với địa hình mình đã thấy trong không trung. Hắn lẳng lặng nhớ lại vị trí của khu vực phong ấn trong quả tinh cầu này, rất nhanh đã xác định được hướng đi.

Ánh mắt hắn nhìn về hướng đã xác nhận, cách đó không xa còn có thể đi ra khu rừng rậm này. Bên ngoài khu rừng hình như là một thảo nguyên.

Lần nữa xác nhận hướng đi, trong đầu ghi nhớ lại tránh cho ở trong núi rừng bị lạc đường. Lại nhìn về phía thảo nguyên xa xa là một dễ dàng làm người ta chú ý để làm mục tiêu đến, tránh cho bản thân đi nhầm hướng. Lúc này hắn mới leo xuống núi, tiếp tục đi về phía trước.

Ngọc La Sát quả thật không dám rời nửa bước cứ duy trì khoảng cách đi theo hắn, phía trước có Miêu Nghị vung kiếm phá hết mọi chông gai, mở đường, nàng đi theo phía sau càng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Có sơn tuyền thác nước, Miêu Nghị lại hái được một số lá cây lớn, kết lại tạo thành vốc nước vừa uống giải khát vừa để cho no bụng. Ngọc La Sát đi theo phía sau cũng học theo.

Đụng phải quả dại trên cây không biết là quả gì, nhìn thấy động vật nhỏ có thể ăn Ngọc La Sát sẽ lập tức leo lên cây hái một ít nhét vào chiếc bao treo ở lưng quần, vừa đi đường vừa ăn. Miêu Nghị ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại thấy rất buồn cười. Phát hiện cô gái này quả nhiên rất thông minh, lại nhớ đến cảnh nàng ta cởi hết quần áo bay trên trời, lại nhảy qua đu về trên từng tán cây không khỏi thầm cười khổ. Không thể không thừa nhận năng lực thích ứng của nữ nhân này vô cùng tốt, trách không được nàng ta có thể leo lên đến vị trí Diện Ngọc Phật này.

Trên đường đi ngẫu nhiên sẽ đụng phải dã thú hung mãnh, Ngọc La Sát lập tức leo lên cây tránh né, đợi Miêu Nghị vung kiếm chém chết rồi mới lại trở xuống.

Đã đi hết hai canh giờ, rốt cuộc hai người một trước một sau đi ra khỏi khu rừng. Trước mặt là một thảo nguyên trống trải phía xa xa có thể mơ hố nhìn thấy vài dãy núi.

Miêu nghị quay đầu nhìn lại, cuối cùng thấy Ngọc La Sát không thể ẩn núp trong rừng cây được nữa, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười giả tạo, tiếp tục đi về phía trước.

Từ trên thảo nguyên đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh ù ù như tiếng ngựa phi, hai người đều lần lượt dừng lại, chỉ thấy phía xa xa có một bầy ngựa đang tùy ý chạy qua.

Nơi này có ngựa? Miêu Nghị vui vẻ dường như thấy được đôi chân có sức lực hơn. Thế nhưng sau đó lại cười khổ, mình không thể khống chế pháp lực, muốn thuần phục ngựa quả thật muốn chết. Nếu có pháp lực thuần phục ngựa mà nói, ngựa cũng không cần thuần phục làm gì, tự bản thân hắn cũng có thể bay.

Hiện tại hắn đã có chút hoài niệm Hắc Thán rồi. Nếu như có tên khuân vác mập mạp chết bầm đó khẳng định sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng không biết Hắc Thán ở Hoang Cổ Tử Địa thế nào rồi.

Một nam một nữ nhìn bầy ngựa đi xa mà thèm thuồng, nhìn một chút là tốt rồi, những điều khác cũng đừng nghĩ đến. Hai người lại tiếp tục đi về phía trước.

Mãi đến khi sắc trời tối dần, Miêu Nghị đột nhiên dừng bước, Ngọc La Sát ở phía sau cũng dừng. Thế nhưng ngay sau đó nàng lại trừng lớn mắt nhìn hắn, quay đầu liền chạy.

- Bây giờ nhìn xem ngươi còn muốn chạy trốn ở chỗ nào.

Miêu Nghị bỗng nhiên quay người, phát ra tiếng cười quái dị rút kiếm trên tay, điên cuồng đuổi theo.

Hai người cứ phập phồng chạy như điên trên thảo nguyên.

Đuổi rất lâu, sắc trời cũng đã tối mịch, Miêu Nghị cũng không thể nào đuổi kịp Ngọc La Sát, thân thể của cô gái này đủ nhẹ nhàng, tốc độ chạy cũng nhanh hơn hắn. Miêu Nghị chẳng những không đuổi kịp mà khoảng cách giữa hai người cũng ngày càng xa.

Cuối cùng Miêu Nghị chống trường kiếm lên đất, thở hổn hển không đuổi theo nữa. Bên kia Ngọc La Sát cũng chạy đến mệt ngất ngư, cũng không trốn nữa rồi.

- Mẹ kiếp! Xem như ngươi lợi hại.

Miêu Nghị lấy lại sức lực, vung kiếm chỉ vào Ngọc La Sát mắng một tiếng, lại tìm đúng phương hướng tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường gặp phải một vùng lõm đầy nước, Miêu nghị quỳ xuống hai tay vốc nước uống no bụng. Sau khi đứng dậy lại tiếp tục đi. Ngọc la Sát đi theo phía sau cũng học theo một phen.

Miêu Nghị đi về phía trước một đoạn không xa, không biết đụng phải hài cốt của loại động vật gì. Đi tới đi lui vài vòng, cuối cùng nhặt lên một chiếc xương đùi, dùng bảo kiếm khoét ra một hố, sau đó lại tiếp tục đi.

Ngọc la Sát không biết hắn muốn làm gì, chỉ muốn tránh ra xa một chút duy trì khoảng cách an toàn.

Một lần nữa Miêu Nghị quay về vũng nước kia, ngâm chiếc xương đùi đó vào trong nước. Từ chiếc lỗ kia bong bóng nước ừng ực ừng ực bốc lên, giống như nước dâng lên quá nửa mới dùng sức lắc lắc, sau đó đổ hết nước ra bãi cỏ, làm nhiều lần như vậy, đến khi nước bên trong đổ ra trong hơn, mới lần nữa lấy đầy, dùng một túm cây cỏ bịt miệng lỗ lại. Lại cởi xuống một dây thắt lưng, buộc chiếc xương đùi đầy nước kia ở bên lưng, tiếp tục đi về phía trước.

Ngọc La Sát đã hiểu rõ dụng ý của hắn, thế nhưng cũng chỉ có thể cứ thế nhìn thôi, trên tay nàng không có thứ gì cả.

Trời tối, những ngôi sao lấp lánh xuất hiện, hai người vẫn một trước một sau trốn tránh sải bước tiêu sái bước đi trên thảo nguyên.

Mãi đến khi đến được ngọn núi lớn Miêu Nghị leo lên đến giữa sườn núi mới dừng lại. Trời tối không thấy rõ, xác thực cũng không nhận định được mục tiêu kế tiếp mà đi nữa. Nếu không rất có thể sẽ đi lệch hướng.

Tìm một chỗ tránh gió lại chặt mấy cành cây khô, đốt lửa, một đống lửa cháy lên. Miêu Nghị ngồi bên đống lửa đó, nướng chín thịt mang theo bên mình, lại cắt từng miếng nhét đầy bao tử. Còn lại toàn bộ đều đặt bên cạnh đóng lửa hong khô, còn không biết đường đi bao xa nữa, trước tiên phải chuẩn bị thật tốt.

Ngọc La Sát cũng biết đốt lửa, nhìn chằm chằm Miêu Nghị ở phía bên kia, ngửi thấy mùi thịt, lại nhìn Miêu Nghị ở đó ăn ngon miệng, nàng lặng lẽ nuốt nước bọt một cái, từ trong túi lấy ra một ít trái cây gặm.

Miêu Nghị ăn no rồi lại cởi ống xương bên đai lưng xuống uống mấy ngụm. Tuy rằng bong bóng thoát ra không thay đổi mùi vị được bao nhiêu, thế nhưng hắn vẫn là muốn khiêu khích Ngọc La Sát ở bên kia cười ha hả.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi