Ngoài ra, cũng bởi vì nguyên nhân không thể bảo quản tinh lệ quá lâu nên thế lực các nơi đã nghĩ đến việc quan hệ cung cầu trực tiếp với Luân Yêu. Mặc dù có thể mua từ tay người khác, nhưng giá lại cao, hơn nữa người bình thường sẽ không giữ lại thứ này trong tay. Một đồ vật chỉ có thể bảo quản ba năm thì quá ngắn đối với một tu sĩ, không muốn mua thì tất nhiên sẽ không có, vì thế về cơ bản thì thứ này đều được mua trực tiếp tại Luân Tộc.
Với tư cách là nguồn cung duy nhất cho tất cả mọi thế lực, Luân Tộc tất nhiên tương đối kiêu căng. Ngoại trừ quan to trong Thiên Đình hoặc một vài thế lực lớn, bọn họ hoàn toàn không đặt những người bình thường vào mắt. Giá trên thị trường chỉ là vật trang trí mà thôi, chỉ nhằm vào một số nhân vật đặc biệt thôi, bởi vì Luân Tộc không muốn gây chuyện phiền phức với nhóm người này. Còn những người khác, Luân Tộc muốn bán thì bán, không muốn bán thì sẽ không bán. Giá tiền chợt cao chợt thấp, quả thực khiến người ta phát điên, nếu không phải bị Thiên Đình trấn áp hạn chế tự do cả tộc quần thì phỏng chừng cái đuôi đã vênh lên trời rồi.
Đương nhiên, bởi vì sự hỗn loạn này, thế lực bên ngoài mới muốn thành lập quan hệ mua bán ổn định với Luân Tộc. Thế nào là thành lập quan hệ mua bán ổn định? Tất nhiên là có quan hệ tốt với những người có chút quyền lực trong Luân Tộc rồi.
Mục đích của Từ Đường Nhiên chính là vì cái này, đây là mưu kế được Vân Tri Thu bày ra, vì vậy Từ Đường Nhiên mới phải tự mình ra trận.
Đối với Miêu Nghị mà nói, thiết lập quan hệ thật tốt với Luân Tộc là điều phải làm, nói không chừng hắn cần đến số lượng rất lớn tinh lệ đấy.
Tới gần tinh cầu phía trước, cả đám người đều lấy ra một phiến lá cây xanh biếc giống như phi thủy ngậm vào trong miệng. Một mùi thơm ngát nhanh chóng thấm tận ruột gan, vật đó chính là “Tâm lục” dùng để giải độc. Bởi vì viên tinh cầu này vô cùng quỷ dị, ngập tràn chướng khí, pháp cương hộ thể chỉ chống cự được trong thời gian ngắn mà thôi, nếu kéo dài quá lâu thì không có tác dụng gì nữa. Chướng khí nơi đây có thể xuyên thấu qua pháp cương hộ thể, một khi độc chướng đi vào trong cơ thể, máu huyết sẽ nhanh chóng bị hóa gỗ, cuối cùng biết thành những bức tượng gỗ.
Luân Tộc không sợ độc chướng nơi đây, chướng khí càng dày đặc, bọn họ càng hưởng thụ. Nhưng đối với những người bên ngoài thì “Tâm lục” là thuốc giải duy nhất, thế nhưng hết lần này đến lần khác “Tâm lục” lại nằm trong sự khống chế của Luân Tộc, là sản phẩm mua bán của Luân Tộc, chẳng khác nào mỗi khi ra vào Quỷ Thị đều phải giao phí đi đường cho Luân Tộc vậy.
Nhưng người ta không hề cưỡng ép gì ngươi, nếu ngươi mua thì mua, không mua thì thôi, có bản lĩnh thì cứ đi vào, cũng chẳng ai ép ngươi tới.
Đám người phá tan lồng khí, xuyên thẳng qua đám mây hồ quang, bành trướng pháp lực quét sạch tất cả mây đen.
Ánh mặt trời tạo thành một cột sáng chiếu thẳng xuống, trong nháy mắt đã soi sáng mặt đất bên dưới. Đất ở đây khá kỳ lạ, mặt đất giống như những hoa văn chạm rỗng đan cài vào nhau thành một cái lưới, nếu nhìn xuống từ trên cao lại giống như là chiếc túi bằng sợi khô.
Hơm trăm người giáng xuống từ trên trời rơi vào “túi bằng sợi khô” mới phát hiện, nhìn từ xa thì giống “túi bằng sợi khô”, nhưng khi nhìn gần và đặt chân lên thỉ mới biết đó là những sợi thô to như thân cây, lớn đến mức mười mấy người ôm không hết. Sợi nhỏ nhất cũng đã to bằng một người trưởng thành rồi. Trên thực tế thì đó cũng chính là thân cây, loại cây này có tên gọi là “quỷ” thụ, chẳng qua là chẳng ai biết ngọn của nó nằm ở đâu, cũng chẳng biết phía dưới có bao nhiêu rễ cây nữa. Một thân cây uốn lượn kéo dài đi đến nơi nào cũng chẳng rõ, người ta cũng không biết nó dài bao nhiêu, trên những vết nứt của thân cây đều mọc đầy rêu và dương xỉ, không nhìn thấy cành lá ở đâu, dường như chỉ có thân cây không có lá cây. Trên thực tế “tâm lục” chính là sản phẩm khi trống “quỷ” thụ này.
Đám người Từ Đường Nhiên đứng trên đám thân cây giao thoa vào nhau, bỗng ngửi thấy một mùi tanh tưởi phát ra từ thân cây. Đây cũng chính là nơi phát ra độc chướng, may mắn là trong miệng bọn họ có “tâm lục”, mùi thơm lạ lùng này hóa giải hết thảy độc chướng, nếu không mọi người đều có cảm giác bị thối đến choáng.
Cột sáng trên đỉnh đầu mọi người vẫn còn tồn tại, mây đen chưa khép lại hoàn toàn, mọi người vừa mới tới nhanh chóng đánh giá thế giới quái dị này. Mấy năm nay Từ Đường Nhiên chạy khắp mọi nơi, xem như đã có kiến thức rộng rãi, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn thấy một tinh cầu kỳ lạ thế này, mặc dù đã nghe qua danh tiếng của nó từ lâu.
Xa xa lại có cột sáng do phá vỡ mây đen tạo ra, bắt đầu bay về hướng đám người này.
Hơn trăm người nhanh chóng tản ra đề phòng bốn phía, bảo vệ an toàn cho Từ Đường Nhiên.
Sau khi đánh giá sơ khởi, Từ Đường Nhiên đột nhiên rút bảo kiếm ra, bổ vào một thân cây. Kết quả là thanh kiếm sắc bén chỉ đâm vào được một nửa, dòng nhựa màu xanh chảy ra, mang theo mùi thối càng đậm đặc, thân cây quả thực cứng rắn như trong truyền thuyết. Từ Đường Nhiên rút bảo kiếm ra, chỉ thấy vết cắt trên thân câỵ nhanh chóng khép lại. Sau đó hắn gia trì pháp lực vào kiếm chặt bỏ thân cây này, cuối cùng thì thân cây trước mắt cũng bị đứt lìa.
Thế nhưng hai đoạn đứt gãy chảy ra dòng nhựa màu xanh khiến chúng sinh trưởng kéo dài, sau đó nhanh chóng dính vào một thân cây, trong phút chốc đã dung hợp lại với nhau, trên thân cây vẫn liền mạch như cũ, chưa từng có dấu vết chém đứt.
Từ Đường Nhiên đang cầm kiếm chép miệng nói:
- Quả nhiên y như lời đồn, quỷ thụ này cực kỳ cứng cỏi, cũng có thể tái sinh lại như thường.
Hắn quay đầu lại hỏi:
- Chẳng phải phải nói rằng tâm lục được lấy từ cây này sao, sao lại không thấy đâu?
Một vị khác tên là Đoạn Vân Bưu, là cao thủ cảnh giới Hóa Liên cười nói:
- Tâm lục không sinh trưởng tùy ý đâu, chỉ có rễ chính của quỷ thụ mới sinh trưởng ra nó, hơn nữa nó sống ở gốc thân, chúng ta đứng ở vị trí này sẽ không nhìn thấy nó đâu. Hơn nữa tâm lục có thể bán lấy tiền, nơi sinh trưởng tâm lục sẽ có
Luân Tộc canh gác, người ngoài không thể tiến vào.
Thời gian trôi kinh quá