Tần Đại gật đầu:
- Đó là việc hiển nhiên, Vương Đô Thống cũng nên lập
tức báo cho Hoàng Hầu biết, triệu tập đội ngũ ở gầy đây đến trợ giúp, nếu không chi dựa vào quân đội Canh Tử Vực sẽ
không ngăn được đội quân U Minh!
- Đã rõ!
Vương Trác chắp tay với ba người lần nữa:
- Một khi tình huống có bất kỳ biến chuyển gì, kính xin
ba vị bảo vệ an nguy cả nhà của ta.
Hắn nói ra nhừng lời này, cùng bởi vì hắn hoàn toàn chẳng có một chút lòng tin nào về chuyện sẽ ngăn cản được bước chân của đại quân U Minh, không cần nói đến nhừng nhân tố khác, Ngưu Hữu Đức chi dùng nửa chi Hổ Kỳ đà đánh tan trăm vạn quân Dậu Đinh Vực chính là vết xe đổ không ai dám quên.
- Tất nhiên chúng ta sẽ cố gắng hết sức.
Tần Đại gật đầu đồng ý.
Tần Tam lại lên tiếng nói:
- Để chu toàn mọi chuyện, Vương Đô Thống không ngại thì để cho Cầm phi liên hệ cầu viện với Thiên Cung, chỉ cần Thiên Đế tạo áp lực với Thiên Hậu, ắt hẳn Thiên Hậu sẽ hạ chỉ dừng tay, Ngưu Hữu Đức và Vương Đô Thống không có thù oán gì, chắc hẳn cũng không muốn tạo thêm phiền phức không đáng có, sẽ nhượng bộ lui binh thôi.
- Quả thật như vậy rồi!
Vương Trác chắp tay, cũng không già mồm cãi láo, nhanh chóng rời đi.
Ba người Tần Đại nhìn nhau, cả bai đều cảm thấy đau răng, phát hiện Ngưu Hữu Đức tìm đến tận cửa vô cùng quang minh chính đại lại làm bọn họ bị động, mặc dù đối phương chi có ba người, bên này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, người ta công khai đến đây trước mặt bao người, dám ra tay với quan to của triều đình sẽ chịu trách nhiệm không nhỏ, ngươi cũng không thể học theo Ngưu Hừu Đức “được không bù nổi mất” mà làm xằng làm bậy, đảo đi đảo lại thì cuối cùng cũng phải xem Ngưu Hữu Đức có chủ động gây chuyện hay không thôi.
Tìm cớ ra tay với Ngưu Hừu Đức? E rằng sẽ rơi vào bẫy của người ta, người ta đang lo không tìm ra lý do thỏa đáng để ra tay đấy, ngươi chủ động bới móc thử xem, phỏng chừng cả Canh Tử Vực này sẽ đánh nhau dữ dội, kẻ lỗ màng kia đâu có sợ phiền phức gì đâu?
Ở sâu trong nội viên, nơi ở của Cầm phi, luôn có người của Thiên Cung trông chừng, chẳng khác nào bị giam lỏng trong nhà.
Vương phu nhân, cũng chính là mẹ nàng cũng thường xuyên đến đây nói chuyện giải sầu, người gần gũi nhất cùng chính là người biết chuyện cuối cùng, cho đến bây giờ Vương phu nhân cũng không biết con gái mình có quan hệ đến việc Thiên Tử bị giáng chức, nhừng người lui tới đều không ngốc đến mức sẽ nói trắng ra cho nàng hiêu, hai cho con Vương Trác đều không muốn để cho nàng lo lắng thêm, nên lấy cớ rằng quy củ thăm nhà mẹ đẻ chính là như thế, phi tử Thiên Đế không tiếp xúc với những người đàn ông khác, lừa gạt cho qua việc giam lỏng.
Lúc Vương Trác đi vào, hai mẹ con nàng đang nói chuyện phiếm.
- Ngưu Hữu Đức? Dám đến đây náo loạn sao? Hắn cũng không nhìn xem đây là nơi nào!
Nghe trượng phu nhắc tới Ngưu Hữu Đức có thể đến đây gây phiền phức, Vương phu nhân vỗ bàn trừng mắt, bà liếc nhìn con gái mình, mang theo vẻ kiêu ngạo nói:
- Con gái của ta chính là sủng phi của bệ hạ, Ngưu Hữu Đức dám lỗ mãng, chán sống rồi sao?
Gương mặt xinh đẹp của Cầm phi cũng mang theo vui vẻ nhàn nhạt, tay bưng chén trà nhỏ đưa lên cánh môi nhỏ nhắn, nàng là nữ nhân được Thiên Đế sủng hạnh qua, trong nội tâm tất nhiên có chút kiêu căng nho nhỏ rồi, chỉ là một Đô Thống cỏn con mà dám gây sự tại đây sao, bình thường trong Thiên Cung nàng đã gặp qua biết bao nhiêu người có địa vị như thế? Đương nhiên, ngoại trừ cha nàng ra, nàng không có ý xem thường cha mình.
Mặt khác, nàng cũng có lòng hư vinh nho nhỏ, trở về nhà mẹ đẻ, đương nhiên phải khoe khoang phong độ là nữ nhân của Thiên Đế.
Bên ngoài đều đang lo lắng lửa cháy đến nơi rồi, vậy mà hai mẹ con này lại vênh váo tực đắc, thái độ không cho là đúng! Vương Trác nhìn thấy mà cảm thấy tức giận, dù sao con gái cũng là phi tử Thiên Đế, hắn không thể nói quá nặng lời, vì thế nhìn chằm chằm phu nhân mà quát:
- Ngươi thì biết cái gì chứ?
Vương phu nhân đứng lên, buồn cười nói:
- Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Ngưu Hữu Đức hắn muốn tạo phản à?
Thực ra nàng không có nói sai, tất cả đều là sự thật hiển nhiên.
Cầm Phi thấy phụ thân bắt đầu tức giận, vì thế an ủi hắn:
- Cha, con gái cũng biết tên Ngưu Hữu Đức kia, cũng đã từng nghe nói qua, đúng là không dễ chọc thật, nhưng nói cho cùng thì cũng phải xem người đó là ai đã, dù sao thì con gái cũng là phi tử của bệ hạ, chi bằng địa vị của hắn hôm nay, làm sao có thể ra tay với con gái được? Hắn sẽ không có lá gan đó đâu! Cha, nói không chừng hắn đến đây là chúc mừng cha thật đó, có lẽ là người đã suy nghĩ nhiều rồi.
Vương Trác không nhịn nổi nữa, rốt cuộc nói lời khó nghe.
Nói cho cùng thì thiên hạ này chỉ xem thực lực của ai mạnh hơn mà thôi, xem ai nắm giữ nhiều binh quyền hơn thì vượt trội hơn! Phi tử bệ hạ thì sao? Trong mắt của quyền thần, cái gì cũng không phải! Có người còn dám qua mặt Thiên Tử, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có sức nặng hơn cả Thiên Tử à! Ngưu Hữu Đức đà từng làm rất nhiều chuyện có thể rơi đầu, nhưng ngươi thấy hắn sống có thoải mái không? Dám nhục nhã Thiên Phi trước mặt Doanh Thiên Vương, ngươi so với Thiên Phi thì thế nào? Ngưu Hữu Đức dám giết gia nô gia đình quyền quý trong triều, máu chảy thành sông, chẳng nể mặt ai...
Hắn phô bày toàn bộ tất cả nhừng việc Ngưu Hữu Đức đã từng làm trong quá khứ, từng chuyện từng chuyên một, hai mẹ con nàng đều chi nghe phong thanh, không biết chi tiết rõ ràng, dù sao thỉ đó cùng là chuyện của người khác, không có quan hệ gì đến mình, sẽ không đặt nó ở trong lòng, trong mất các nàng, ãn mặc thế nào mới là quan trọng nhất, cùng không ai phân tích mối quan hệ lợi hại trong đó cho các nàng nghe, đến khi hiêu rõ ràng rành mạch về phong cách hành vi của Ngưu Hữu Đức rồi, sắc mặt của các nàng dần dần thay đổi.
- Ờ đây không có người ngoài, ta nói câu này không sợ mất mặt làm gì, quân đội trong tay của ta căn bản không có bất kỳ lòng tin nào có thể ngăn cản đội quân của tên điên kia. Phương nhi, ngươi đừng quên Ngưu Hữu Đức chính là tướng quân lệ thuộc trực tiếp Thiên Tẫn Cung, lần này hắn đến đây, tám chín phần mười chính là do Thiên Hậu nương nương phái tới!
Loảng xoảng! Tay Cầm phi run lên, chén trả nhỏ rơi xuống đất, vỡ tan nát, nước trà văng ra khắp nơi, sắc mặt Cầm phi trắng bệch, đột nhiên đứng lên, giọng nói vô cùng hoảng loạn:
- Cha, không phải người đã nói đà giải quyết chuyện bên Hạ Hầu gia rồi sao?
Vương phu nhân kinh ngạc, hỏi lại:
- Thiên Hậu nương nương? Chuyện này có quan hệ gì với Thiên Hậu nương nương? Vì sao Thiên Hậu nương nương phái người đến đây gây phiền toái cho chúng ta?
Bà quay đầu nhìn sang con gái mình, hỏi:
- Phương nhi, chẳng lẽ ngươi và Thiên Hậu nương nương tranh sủng nên gây họa rồi?
Thời gian trôi kinh quá