Sau khi dùng linh thứu truyền ra tin tức tới các lộ, Thiên nhi, Tuyết nhi trở lại, thấy Miêu Nghị vẫy ngọc điệp trong tay nói với hai nàng:
- Bắt đầu từ hôm nay, các nàng hãy xem qua tin tức lui tới Trấn Hải sơn, sau đó hãy đưa cho ta, đến lúc đó ta sẽ hỏi ý kiến các nàng xử lý.
- Dạ!
Hai nàng hơi có vẻ sợ hãi đáp ứng.
Ngày kế, Nam Tuyên phủ liền phái người đưa tới bản vẽ đóng thuyền và trên trăm vạn kim tinh. Miêu Nghị sợ sai lầm bèn phục chế một bản vẽ khác, giữ lại một nửa tiền, sau đó mới đưa số còn lại tới Đông Lai động giao cho Diêm Tu.
Xử lý xong chuyện này, Miêu Nghị nhìn Thiên nhi, Tuyết nhi nói:
- Các nàng đi theo ta.
Hai người theo hắn vào tĩnh thất, có vẻ ngượng ngùng, còn tưởng rằng Miêu Nghị lại muốn cùng hai người bọn họ làm chuyện kia. Ai ngờ Miêu Nghị xoay người hỏi:
- Các nàng cảm thấy Yêu tiền bối như thế nào?
Hai người lập tức phát hiện là tự mình nghĩ nhiều, gò má đỏ bừng, sau khi nhìn nhau bèn đáp:
- Thật ra sư phó miệng cứng lòng mềm, tính tình rất tốt.
- Ta đây đã sớm nhìn ra.
Miêu Nghị gật đầu một cái, lại hỏi:
- Nếu ta bảo hai nàng nhận lão làm nghĩa phụ, các nàng có bằng lòng chăng?
Hai người ngạc nhiên, không biết tại sao hắn muốn cho các nàng nhận Yêu Nhược Tiên làm nghĩa phụ, bất quá vẫn gật đầu nói:
- Chúng ta xin nghe theo Đại nhân an bài.
- Không phải là nghe ta an bài.
Miêu Nghị khoát tay nói:
- Loại chuyện như vậy không thể miễn cưỡng, hết thảy trông vào bản tâm các nàng. Bằng lòng là bằng lòng, không bằng lòng là không bằng lòng, ta muốn nghe lời thật lòng.
Hai người có vẻ không hiểu rõ thái độ của hắn, sau khi nhìn nhau bèn đáp một câu khôn khéo:
- Chúng ta không phản đối, nghe theo Đại nhân an bài.
Nói như vậy cũng như chưa hề đưa ra ý kiến của cá nhân các nàng, Miêu Nghị cười khổ:
- Được rồi, vậy ta làm chủ chuyện này giúp các nàng.
Sau khi nói rõ ràng, Miêu Nghị bảo hai nàng chuẩn bị lễ vật trước, tay không không tiện.
Mấy ngày sau. hai người chuẩn bị xong lễ vật, Miêu Nghị đích thân dẫn hai nàng vào trong núi.
Vừa đến sơn động ẩn cư thấy Yêu Nhược Tiên, Miêu Nghị lập tức cười to nói:
- Yêu tiền bối, ta tới báo tin vui cho lão.
Yêu Nhược Tiên đang vừa vuốt râu vừa nghịch mấy viên yêu đan cũng không ngẩng đầu lên, xì một tiếng khinh thường:
- Ngươi tới đây là muốn kiếm chác gì đó phải không?
Miêu Nghị đi tới bên cạnh lão vui vẻ nói:
- Ta đã dẫn hai nàng tới, đã hỏi qua bọn họ, các nàng đã bằng lòng nhận lão làm nghĩa phụ, Lão yên tâm, ta không có ép các nàng, là do các nàng tự nguyện, chuyện còn lại phải xem lão có bằng lòng không. Đương nhiên ta cũng sẽ không ép lão, nếu lão không muốn, ta sẽ lập tức dẫn các nàng trở về, coi như chuyện này chưa hề xảy ra.
- Chuyện này…
Yêu Nhược Tiên bình thường hở chút là đòi đánh Miêu Nghị, hiện tại tay chân luống cuống, nhìn về phía hai vị cô nương xinh đẹp, nhìn lại thân mình dơ dáy bẩn thỉu, không biết nên nói cái gì cho phải, khẩn trương lúng túng vô cùng.
Miêu Nghị lộ vẻ cổ quái nhìn lão, nghĩ thầm không tới nỗi như vậy chứ, binh thời không phải lão rất phách lối sao?!
Bất quá nhìn ra lão này đã bằng lòng, tức thì Miêu Nghị khẽ gật đầu ra hiệu với hai nàng.
Thiên nhi cùng Tuyết nhi lập tức đi lên trước, nhất tề quỳ sụp xuống, hai tay dâng lễ vật lên, lớn tiếng kêu lên:
- Nữ nhi ra mắt phụ thân.
Thật ra lễ vật của các nàng cũng không trân quý gì lắm, chỉ là một chiếc TSm màu đen đúng với sở thích của Yêu Nhược Tiên và một đôi giày, là tự tay các nàng may.
Đây là Miêu Nghị nói, lão gia có tiền hơn chúng ta, chúng ta không lo nổi lễ vật quá trân quý, chỉ cần tấm lòng là đủ.
Yêu Nhược Tiên kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, tay chân càng thêm luống cuống, nhìn về phía Miêu Nghị cầu cứu, tựa hồ đang hỏi ta nên làm như thế nào, giờ khắc này như đã trở thành một kẻ ngốc không biết gì cả.
Miêu Nghị chỉ hai nàng đang quỳ dưới đất:
- Lão có bằng lòng không hãy nói một tiếng!
- Bằng lòng bằng lòng.
Rốt cục Yêu Nhược Tiên cũng thốt ra một câu, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Miêu Nghị phì cười một tiếng:
- Chẳng lẽ lão để cho hai nàng quỳ mãi như vậy?
Yêu Nhược Tiên kêu lên thất thanh, hoảng sợ vội vàng tiến lên, nắm cánh tay đỡ hai nàng dậy:
- Hài tử ngoan, hai đứa mau mau đứng lên!
Hai nàng cũng có vẻ ngượng ngùng, bưng đồ trong tay nói:
- Phụ thân, đây là y phục và giày mà bọn nữ nhi tự tay may cho người, hãy thử xem có vừa không.
Nói xong song song đặt đồ sang bên cạnh, hai nàng cùng tiến lên trước giúp Yêu Nhược Tiên cởi chiếc TSm cũ kỹ bẩn thỉu của lão, lại lấy chiếc TSm màu đen mới may ra mặc vào giúp lão.
Yêu Nhược Tiên kích động cằm run run, mặc cho hai nàng thay y phục, sau đó lão lại được hai nàng dìu tới giường đá ngồi xuống, Hai nàng phục xuống cởi đôi giày cũ của lão ra, mang đôi giày mới vào.
- Phụ thân, người đứng dậy thử xem có vừa hay không.
Hai nàng lại dìu lão đứng dậy, bảo lão quay một vòng xem thử.
Yêu Nhược Tiên dang rộng hai tay quay một vòng, gãi gãi đầu:
- Vừa, vừa lắm…
Miêu Nghị ở một bên lại nói:
- Yêu tiền bối, mặc dù vật này không bao nhiêu tiền, nhưng là các nàng tự tay may từng đường kim mũi chỉ, lễ nhẹ tình ý nặng! Lão xem từng đường may tinh xảo chỉnh tề như vậy, tài nghệ may vá tầm thường của các hiệu may không thể nào làm được. Đây là các nàng tự tay may vừa theo vóc dáng lão, các nàng đi theo ta nhiều năm qua ngay cả ta cũng không được hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy. Lão hãy xem kỹ đường may của các nàng, có đẹp hơn pháp bảo mà lão luyện chế không?
Hai nàng không biết nói gì nhìn hắn một cái, đây không phải là mở mắt nói mò sao, dường như y phục của Đại nhân cũng là do chúng ta may kia mà…
Miêu Nghị âm thầm nháy mắt với hai người bọn họ, để cho hai người không lộ ra, hắn tự có tính toán.
- Phải phải phải…
Yêu Nhược Tiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vén áo nhìn tới nhìn lui, lại nhấc chân lên nhìn giày gật đầu.
Nhìn một chút trong đôi mắt nhỏ lại chảy nước mắt, giơ tay lên lau lại không lau sạch, đôi mắt nhấp nháy liên hồi.
Ba người Miêu Nghị nhất thời không biết nói gì, không ngờ rằng lão lại cảm động tới mức khóc thật như vậy.
Ba người bọn hắn không cách nào hiểu được từng trải và kinh nghiệm của Yêu Nhược Tiên, một tên đệ tử bị trục xuất khỏi sư môn nhục nhã trước mặt mọi người, luân lạc chịu khổ ngàn năm, trải qua biết bao vất vả, gặp phải biết bao khinh thường nhục nhã, phải lẩn trốn suốt ngày, chưa từng gặp ai quan tâm tới mình. Hôm nay hành động ấm áp của Thiên nhi và Tuyết nhi đã đánh trúng vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng lão, bất ngờ có được hai đứa con xinh đẹp như vậy, cuộc đời này cũng không cô độc nữa, có thể nói là mất khống chế tâm trạng.
Thiên nhi, Tuyết nhi cũng có vẻ luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào cho phải, nhất tề nhìn về phía Miêu Nghị nhờ giúp đỡ. Dù sao bây giờ Yêu Nhược Tiên cũng đã là nghĩa phụ hai người bọn họ, hai người là cô nhi từ nhỏ, nhận được vị nghĩa phụ này, cũng rất là xem trọng.
Thời gian trôi kinh quá