PHI THIÊN

Người đưa tin lắc đầu, hắn cũng không biết tình huống như thế nào. Vừa rồi do thám không ở trong đại quân. Chỉ là đứng trốn từ phía xa quan sát, không thấy được tình hình cụ thể thế nào.

Ngao Phi nhắm mắt cúi đầu nói:

- Doanh Hầu ở trong tay Ngưu Hữu Đức. Ở ranh giới lâm chiến đột nhiên đối phương lôi Doanh Hầu ra làm bia đỡ đạn, quân ta sợ ném chuột vỡ bình!

- A!

Vương Viễn Cầu và Không Hãn cùng sợ đến ngây người. Doanh Vô Mãn làm sao tại rơi vào tay Ngưu Hữu Đức đây?

- Là gian kế của kẻ địch đấy! Rất có thể Ngô Tiên Kỳ đã sớm bị Ngưu Hữu Đức mua chuộc rồi. Sở dĩ chạy thục mạng về phía đông bắc chính là muốn giương đông kích tây, cố ý mê hoặc chúng ta.

Ngao Phi lắc đầu cười thảm.

- Thưởng binh phạt mưu, Ngưu kẻ trộm quả nhiên danh bất hư truyền, có thể bày ra quỷ kế như vậy!

Vương Viễn Cầu nói:

- Đại Tướng Quân, Xa Vũ đã dẫn người tập kích bất ngờ rồi. Nếu như đánh, đối phương lại lấy Doanh Hầu ra để áp chế, chẳng phải là muốn giẫm lên vết xe đổ hay sao? Nhanh hạ lệnh cho hắn rút lui đi.

- Không vội! Vả lại lần này xem Vương gia quyết định thế nào.

Ngao Phi hít sâu một hơi, cũng không bối rối nữa, lấy ra tinh linh trực tiếp liên hệ với Tả Nhi.

Oanh! Ở bờ sông ven rừng, những cây đại thụ trọng phạm vi vài chục trượng đêu hóa thành tro bụi mịn trắng thoải mái phập phồng.

Tả Nhi đưa tay cản trước mặt! Chống cự cơn gió lớn mãnh liệt, nhìn Doanh Chính Quang đang vô cùng tức giận, áo bào phần phật tung bay.

- Tiểu tặc, lừa gạt ta quá đáng!

Doanh Chính Quang phẫn nộ hét lên một tiếng. Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, hai mắt trừng trừng như muốn ăn thịt người vậy.

- Nói với Ngao Phi! Không cần phải xem sống chết của tên nghiệt tử kia. Nếu quân địch lại dùng nghiệt tử kia làm bia đỡ đạn, trước tiên giết hắn. Người lấy được thủ cấp của tên nghiệt tử kia sẽ được bổn vương trọng thưởng.

- Vâng!

Tả Nhi tranh thủ thời gian lĩnh mệnh, cũng không dám nói nhiều. Hắn biết Doanh Chính Quang đã phẫn nội đến không cách nào khống chế nữa rồi. Tiếp theo muốn nhắc đến tình hình chiến trường sợ rằng đã không còn kịp nữa rồi.

Ở trong sảnh động, bất kể là ai ngoài Miêu Nghị vẻ mặt bình tĩnh ra thì đám người Mạc Du đều thần sắc bất định. Kỳ thực bọn hắn đều đang lo lắng chờ đợi tình hình chiến đấu.

Rất nhanh, Miêu Nghị, Quy Vô ở bên này, Thương Hải và Mạc Du ở phía bên kia đều lấy ra tinh linh.

- Tin chiến thắng!

Quy Vô buông tinh linh ra báo tin vui cho mọi người.

Sau đó lại nói thêm tin mới:

- Báo cáo trận đầu thắng lợi. Quân ta không tổn thất một người. Đã bắt trói hơn mười vạn quân địch. Không để một người chạy thoát. Quân ta toàn thắng. Hiện tại bên đại quân ta đang nhanh chóng chỉnh đốn và sắp đặt.

Lãnh Trác Quần nghe thấy thì chớp mắt một cái, rõ ràng là hắn kinh ngạc không thôi. Hắn có chút không hiểu nổi cuộc chiến này đã đánh như thế nào! Một người cũng không hao tổn đã có thể bắt trói toàn bộ mười vạn đại quân địch sao? Là thật hay đùa vậy?

- Tốt!

Miêu Nghị buông lỏng dây thần kinh căng thẳng, đập lên la bàn ba cái. Khó mà kiềm chế được hưng phấn, chợt ra lệnh:

- Truyền lệnh của ta, truyền tin chiến thắng này ra tất cả các cánh quân. Bao gồm các do thám đã phân bố đi khắp nơi nữa. Lấy trống tăng sĩ khí quân ta, để cho mọi người biết rõ năm trăm vạn Đông quân cũng chi thường thôi, mọi người không cần sợ hãi.

Ngay sau đó hắn lại chỉ tay vào la bàn:

- Viện quân Tây Bộ của quân địch đang hỏa tốc chạy đến. Truyền tin cho Long Tín bên kia, lập tức giữ nguyên kế hoạch tác chiến. Chính diện đón đánh quan địch, không được lười biếng kéo dài!

- Tuân lệnh!

Bên này lập tức thông báo xuống bên dưới.

Sau đó Lãnh Trác Quần cũng nhanh chóng truyền âm hỏi Quy Vô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mạc Du ở phía đối diện rõ ràng là rất kinh ngạc hoan hỉ. Sau khi nghe Thương Hải truyền âm bẩm báo thì đôi mắt càng trở nên sáng ngời vui vẻ. Thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm về phía Miêu nghị đang tập trung nhìn la bàn suy tư. Lúc biết được đám bên này bắt được Doanh Vô Mãn, hắn đã giật mình không ít. Từ lúc nào thì bọn họ bắt được Doanh Vô Mãn, chủ soái quân địch đến đây chứ?

Tóm lại dù cho nói thế nào thì điều làm nàng vui mừng nhất trong trận chiến này chính là đệ tử Vưu tộc không một ai bị thương. Có thể thấy được Ngưu Hữu Đức cũng không dùng đệ tử Vưu tộc của nàng vào chuyện xằng bậy. Mà đối xử với bọn họ cũng như đại quân U Minh vậy. Điều này thật sự làm cho nàng rất vui mừng.

Âm thầm truyền âm đáp trả Thương Hải, nàng lại nhìn Miêu Nghị ánh mắt có chút phức tạp. Lúc trước nhiêu lần nàng còn thầm chửi rủa tên Miêu Nghị thối tha, thế nhưng hiện tại nàng đã tâm phục khẩu phục rồi.

- Chúc mừng Ngưu Đô thống đã thắng ngay từ trận đầu.

Mạc Du gật đầu tán dương Miêu nghị một câu.

Miêu Nghị giương mắt sang nhìn nàng, mỉm cười nói:

- Cùng vui, cùng vui!

Mạc Du thở dài nói:

- Nghe nói Ngưu đô thống có thể xuất chinh thiện chiến. Lấy nửa hổ kỳ đánh tan trăm vạn quân tinh nhuệ. Tại đây còn tưởng rằng có chỗ nói ngoa, hôm nay mới biết Đô thống đại nhân dụng binh như thần. Quả nhiên là danh bất hư truyền.

- Mạc Du trưởng lão sai lầm rồi. Trận đầu thắng được là do may mắn. Hoàn toàn là đầu cơ trục lợi. Về sau còn muốn thắng dễ dàng như vậy sợ rằng là không thể được.

Miêu Nghị chỉ ngón tay vào la bàn:

- Hiện tại có lẽ quân địch đã không thể không biết chuyện gì xảy ra nữa. Vậy mà viện quân Tây Bộ lại đẩy mạnh tiết tấu, không hề có chỗ lúng túng. Điều này chứng tỏ phía quân địch đã buông tha Doanh Vô Mãn rồi. Hắn ta không còn tác dụng nữa. Kế tiếp trận này mới chính thức ác liệt! Hy vọng lần này đối diện với tình hình đệ tử Vưu tộc vong thương nặng, Mạc Du trưởng lão có thể giữ bình tĩnh.

Khi nói xong lời này, hắn liếc mắt nhìn Thương Hải.

Thương Hải hiểu ý, bờ môi càng kéo căng ra, thế nhưng cũng không nói gì.

- Nếu như Ngưu đô thống dám đánh, ta rất có lòng tin.

Mạc Du mỉm cười nói, đã có báo cáo trận đầu thắng lợi, giọng điệu của nàng cũng nhẹ nhõm hơn không ít. Chuyện này cũng là vì sĩ khí.

Miêu nghị cười cười nói:

- Trong cuộc chiến tùy lúc đều thiên biến vạn hóa, mọi người cứ mong mỏi chờ đợi đi.

Mạc Du lại nói:

- Ta có một chuyện rất khó hiểu. Tại sao chủ soái của quân địch, Doanh Vô Mãn lại rơi vào tay đại nhân được.

- Doanh Vô Mãn sớm đã bị Doanh Thiên Vương cắt chức rồi. Bây giờ chủ soái quân địch là Ngao Phi. Người này không thể khinh thường được. Chính là số ít người xuất chinh thiện chiến trong Đông quân đấy. Nếu không phải vì không giỏi đối nhân xử thế, dễ đắc tội với người khác thì hiện tại sợ rằng đã leo đến vị trí tinh quân rồi đấy.

Miêu Nghị không nói rõ chuyện Doanh Vô Mãn bị bắt. Dù sao Doanh Vô Mãn cũng là địa vị Hầu gia thiên triều. Nếu để lộ ra việc Dương Triệu Thanh bắt giữ Hầu Gia của triều đình, chuyện này đối với Dương Triệu Thanh mà nói không phải là chuyện tốt. Về phần tình huống của Ngao Phi, là hắn đã hỏi thông tin từ Hoàng Phủ Vưu tộc đấy. Nhắc nhở mọi người cẩn thận một chút, mượn chuyện này chuyển chủ đề.

Thấy Miêu Nghị không muốn nói, Mạc Du cũng chỉ gật nhẹ đầu, cái gì cũng không hỏi nữa.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi