Quay đầu lại nhìn đội ngũ Ngưu Hữu Đức truy kích theo, trong lòng Ngao Phi lóe lên vẽ bi thương, tính toán chiến sự trước đó.
Chết trận trước tiên chính là Giang Thiên Lý soái lĩnh mười vạn quân hành binh, bị địch hai mặt giáp công mà bại vong.
Kế đó là La Tắc đi chi viện Xa Vũ. La Tắc nhân vì ở trung lộ thông suốt bốn phương, cũng là cách điểm giao chiến gần nhất, là dần đầu đến trước nhất trong mấy đường viện quân. Kết quả khi xông trận bị U - Vưu Liên Quân chặt đội ngũ trung lộ thành mấy đoạn. La Tắc chết trong vòng vây công hợp lực của trưởng lão Luân tộc, không thể chạm mặt với Xa Vũ. Nhưng chính vì nhóm đông người của La Tắc chạy tới, nếu không đội ngũ mấy chục ngàn còn sót lại trên tay Xa Vũ còn kéo dài không được đến hiện tại.
Mà Ngao Phi hắn có chỗ không biết chính là, La Tắc sở dĩ phải chết, cũng bởi vì hắn mang đến quá nhiều người rồi. Đây là nguyên nhân vì sao Thanh Nguyệt có thể thả Chung Tam Minh vào chạm trán với Xa Vũ, chứ không cho La Tắc chạm trán với Xa Vũ, đã không tiếc cái giá phải trả đánh tia cho kẻ này đến chết.
Sau đó là Xa Vũ và Chung Tam Minh chết trận.
Ngao Phi tính toán tổn thất, mười vạn Tuần du binh của Giang Thiên Lý, ba mươi vạn viện quân tây bộ của Xa Vũ. Ba mươi vạn viện binh trung lộ của La Tắc, Chung Tam Minh hội tụ đội ngũ thám tử cũng ném vào hơn ba mươi vạn. Đánh tới hiện tại đã tổn thất bốn viên đại tướng, những chiến tướng khác không cần nói rồi, tổn thất đội ngũ đã Vượt qua trăm vạn!
Suy nghĩ lại, Ngao Phi biết vấn đề của mình là phân tán binh lực, còn Ngưu Hữu Đức thủy chung tập kết để đánh với ưu thế binh lực tuyệt đối gấp mấy lần đối phương. Nhưng hắn cũng không có biện pháp, sau khi hắn bố trí cục xong, thật ra muốn làm đâu chắc đấy, nhưng lại bị chuyện bên ngoài chiến cuộc làm hỏng việc. Ngưu Hữu Đức hèn hạ vô sỉ bịa đặt ở bên ngoài, kinh động Cận Vệ quân chạy đến.
Doanh Thiên Vương bên đó bị bức dưới áp lực bắt hắn cần phải tốc chiến tốc thắng, một chút chuyện thôi, liền làm rồi, loạn tết tấu của hắn.
Nhưng mà binh bất yếm trá, trên chiến trường có thể đánh thắng chính là bản lãnh. Ngưu Hữu Đức không tiếc hy sinh Tụ Hiền Đường cũng muốn làm rối loạn tiết tấu của hắn, đây là sự quyết đoán cần thiết. Quan viên cao cấp của Thiên Đình không người nào không biết Tụ Hiền Đường chính là tài lực chống đỡ lớn nhất của Ngưu Hữu Đức. Cái này cũng có thể hy sinh hết, Ngao Phi hắn chỉ có nước bội phục rồi.
Chính vì vậy, hắn bắt đầu xét lại dụng ý Ngưu Hữu Đức truy kích mình, mơ hồ đã nhận ra bản thân mình bị trúng gian kế của Ngưu Hữu Đức rồi, chưa chắc là Ngưu Hữu Đức muốn hội hợp cùng bộ đội của Thanh Nguyệt. Nhìn toàn cục thì biết, Ngưu Hữu Đức đuổi theo đã kềm chế hơn hai trăm vạn đại quân của bản thân mình, hơn phân nửa binh lực bị Ngưu Hữu Đức kềm chế trên chiến trường.
Hiện tại hắn lo lắng cho an nguy của đội ngũ ba đường đông, nam, bắc. Bộ đội của Thanh Nguyệt cũng không biết đi nơi nào. Hiện tại hắn mới hiểu bản thân mình bị loạn tiết tấu một cái, đi sai một nước cờ rồi. Hắn không nên thu nạp trăm vạn thám tử đó, hiện tại mình không có cách nào nắm giữ động thái trên chiến trường.
Nhưng tình huống lúc đó hắn không tập trung một lượng lớn thám tử làm viện binh. Xa Vũ sợ là không có cách nào kiên trì, khó có thể trụ được chủ lực của địch quân tốc chiến tόc thắng. Hiện tại cho dù hắn muốn cài hàng trăm vạn thám tử nữa ra ngoài cũng không còn kịp rồi. Quyền chủ động thế cục chiến trường đã không nằm trong tay hắn.
Vì vậy bây giờ hắn lo lắng cho an nguy của viện binh ba đường, không biết bộ đội của Thanh Nguyệt đi về phía nào, không dám khiến cho đội ngũ ba đường chạy loạn, lo lắng bị Miêu Nghị tiêu diệt từng bộ phận, bởi vậy trước mắt biện pháp tốt nhất chính là giữ nguyên kế hoạch hội hợp đội ngũ ba đường, rồi dự tính tiếp.
Hắn hoài nghi dụng ý, Ngưu Hữu Đức truy kích mình, nhưng hắn không nghĩ ra. Ngưu tặc nắm trong tay binh lực tinh nhuệ như vậy, không đi hội hợp cùng bộ đội của Thanh Nguyệt, không sớm đi ra đả kích đội ngũ những lộ khác bên này, rốt cuộc là có ý gì?
Bất luận ý gì, hắn ý thức được đang bị Miêu Nghị nắm mũi dẫn đi, làm gì còn để cho Miêu Nghị được như ý.
- Đại nhân! Có tình huống!
Trong tinh không, một người đứng phía trước mặt Bách Lý Tiết bẩm báo. Bách Lý Tiết đã thấy rồi, đã nâng cánh tay lên.
Ba mươi bốn vạn đại quân lộ diện, triển khai trận thế ở phía sau, đã chuẩn bị xong việc nghênh địch. Bốn vạn đội ngũ khác trên đường gặp thám tử hội tụ, nhân tiện cùng dẫn theo.
- Không đúng, dường như không phải là quân địch! Phó tướng ở một bên lên tiếng. Mọi người phóng tầm mắt nhìn ra, phát hiện một chuỗi người lục tục đến đều thảm hại bất kham, gần như người nào cũng mang thương tích trên người.
Đến gần bên này, một vị thương binh thảm hại dẫn đầu đi tới trước thi pháp, cao giọng nói:
- Bách Lý Tiết tướng quân, xin đừng băn tên là người một nhà, ta là Lưu Chân - tướng quân dưới trướng Xa đại thống lĩnh!
Không sợ không được, nhiều Phá Pháp cung đã nhắm ngay bản thân mình.
Bách Lý Tiết quay đầu hỏi:
- Dưới trướng Xa Vũ có người này sao? Hỏi một chút có người nào biết hay không.
Phía sau một người nhanh chóng đến đáp lời:
- Bẩm tướng quân, đích thật là Lưu Chân dưới trướng Xa tướng quân, tôi biết hắn, bên này có không ít người đều biết hắn.
Bách Lý Tiết nghiêng đầu một chút:
- Tra một chút!
Bên này lập tức có mười mấy người đi ra, lục soát toàn thân Lưu Chân, xác nhận không thành vấn đề xong, dẫn Lưu Chân đến, lại ngăn tiếp những người phía sau, giữ vững khoảng cách an toàn.
- Bái kiến Bách Lý tướng quân!
Lưu Chân đến phía sau, mang vẻ bi thương chắp tay hành lễ.
Bách Lý Tiết trầm giọng nói:
- Xa Vũ chiến bại, vì sao ngươi có thể trở về?
Lưu Chân sầu thảm nói:
- Vốn không thể sống sót quay về, là Thanh Nguyệt thả chúng ta trở về đây.
Bách Lý Tiết cau mày nói:
- Vì sao ả thả ngươi trở về?
- Ả muốn chúng tôi nhắn đến ngài, nói đội ngũ của Xa tướng quân đã bại...
Lưu Chân dẫn nguyên lời của Thanh Nguyệt.
Bách Lý Tiết trầm ngâm một hồi, chợt cười lạnh hừ hừ hừ hừ, vừa nhìn trái phải vừa nói:
- Thanh Nguyệt ngoài mạnh trong yếu, đây là biết ba đường bộ đội sắp hội hợp, cố ý gạt ta.
Thời gian trôi kinh quá